Nữ Hán Tử Thân Ái

Chương 8




Chỉ cần như vậy là đủ rồi!

Máy bay đã nhanh chóng cất cánh bay vào trời xanh đưa một người tới bên cạnh một người.....

" Cốc...cốc.." âm thanh vang dội từ ngoài cửa vào trong phòng của Đại Vũ.Nhanh chóng nhấc thân mình mệt mỏi đi tới mở cửa.Đôi mắt cậu nhanh chóng chuyển thành hai quả bom nhỏ,vì cậu rất ghét ai làm phiền khi ngủ.Cánh cửa phòng cũng nhanh chóng mở ra cậu định mắng cái người đã phá giấc ngủ của mình thì bất ngờ bị người ở ngoài lao vào như tên bắn mà ôm cậu.

" Bảo bối,quả thật rất nhớ em.Nhớ sắp chết rồi a~~ "

Cậu nhanh chóng nhìn cái người kia,khuôn mặt lúc này cũng nhanh chóng thay đổi mà cười nhẹ.

" Anh về lúc nào thế,sao không gọi em ra đón "

" Không cần,anh không nỡ đánh thức em dậy a.Cũng tính làm cho em bất ngờ " nói rồi nhẹ nhàng đưa đôi môi mỏng kia đến mặt Đại Vũ hôn nhẹ.Rồi rời cậu đứng dậy

" Mau đi thay đồ đi,trời cũng sáng rồi chúng ta đi ăn "

Đại Vũ cũng nhanh chóng đi làm vệ sinh thân thể,Vương Thanh vẫn ngồi đó ngắm căn phòng mà bảo bối của mình ở trong một tuần qua.Tiến tới phòng bếp thì lại thấy có hai ba gói mì nằm trên bàn hình như là chưa kịp cất đi.Cậu khẽ lắc đầu đi ra ngoài lúc này Đại Vũ cũng bất giác từ phòng tắm bước ra thân hình quấn độc một chiếc khăn,ánh mắt của Vương Thanh nhanh chóng chuyển thành một con sát lang nhìn cậu ánh mắt như muốn nuốt trọn thân thể kia.Khẽ đi đến bên bảo bối,cầm chiếc khăn lau tóc cho cậu " Mấy ngày nay em chỉ ăn mì gói hả! "

Đại Vũ vừa tận hưởng cảm giác này vừa trả lời " Tại dạo này bận quá,em cũng không ra khỏi phòng nhiều ".Nói rồi Vương Thanh nhanh chóng đem chiếc khăn kia bỏ qua một bên nhẹ bế cậu lên

" Hình như em tuột cân rồi!! haizz tuần trước còn nặng hơn bây giờ a.Không biết lo cho sức khỏe gì hết,em tuột cân anh đau lòng lắm a~ "

Đại Vũ lại dùng ánh mắt mèo con hối lỗi nhìn cậu " Biết rồi.Xin lỗi a "

Vương Thanh cũng nhanh chóng bị đắm chìm trong cái ánh mắt kia,càng nhìn thì càng mê mẩn khẽ dùng tay ngắt nhẹ lên mũi cậu." Ngoan,hảo hảo kì này về anh sẽ làm nhiều món ngon tẩm bổ lại cho em.Hay là hôm nay khỏi ra ngoài ăn đi,anh cùng em ghé siêu thị mua một ít đồ về nấu "

Đại Vũ lúc này cũng " Ân " một tiếng rồi đặt nụ hôn của cậu lên bờ môi kia như lời cảm tạ.

~~~~~~

Ăn no say hai người lại ra ghế sopha nằm xem ti vi,đang dò đài thì tự nhiên bấm trúng một bộ phim gì đó ngay lúc này trên giường một nam một nữ đang hôn nhau say đắm.Lâu ngày không giải quyết,cơn hỏa dục trong lòng vốn định nguôi xuống nhưng bất ngờ trồi dậy

" Bảo bối anh cũng muốn như thế a~ được không? "

Đại Vũ định " Ân " thì chưa kịp nói lại bị chiếc lưỡi kia nhanh chóng tách khoang miệng của cậu ra,tốc chiến tốc thắng ngọ nguậy khắp nơi trong cái hang động kia.Vị ngọt của món bánh lúc nãy ăn tráng miệng buổi sáng còn sót lại làm cho nụ hôn này nhanh chóng ngọt hơn bình thường hơi thở gấp gáp trong khoang miệng kia cũng nhanh chóng trở nên khó khăn hơn.Bàn tay lúc này nhanh chóng tiến vào vùng tam giác quỷ của Đại Vũ nắm lấy cái tính khí kia của cậu mà mân mê.Chiếc lưỡi tinh ranh của Vương Thanh cũng nhanh chóng tiến tới hai cái chấm nhỏ hồng hồng màu cánh sen kia,cậu nhanh chóng cắn lấy như một đứa trẻ đang thèm sữa mẹ.Các mạch máu của Đại Vũ nhanh chóng cũng căng lên,thân hình lúc này của cậu như sắp đạt tới khoái lạc vì lâu ngày cậu cũng chưa tự thỏa mãn cho cơ thể." Ân,không thể chịu được rồi a~ " tiếng nói khó khăn vang lên trong khoan họng khô khốc của cậu.

Vương Thanh nhanh chóng bắt đầu làm chậm lại,chiếc lưỡi lại nhanh chóng di chuyển xuống tính khi của bảo bối mình mà ngoạm lấy nó.Cậu bắt đầu thỏa mãn cho tính khí kia,chiếc lưỡi điêu luyện xoay vòng quanh tính khí.Lúc này đã tới đỉnh điểm Đại Vũ không kềm chế được mà đẩy đầu Vương Thanh ra thỏa mãn phóng thích.

" Bảo bối,bây giờ đến anh a~ " bàn tay kia bắt đầu di chuyển xuống cái huyệt đạo nhỏ sau khe núi kia.Dùng chất phóng thích lúc nãy của của Đại Vũ mà bôi trơn,từng ngón tay nhanh chóng tiến vào

" Thả lỏng..... "

" Ân " vừa thốt ra câu nói này thì Đại Vũ nhanh chóng cảm giác được côn th*t của người kia xuyên vào cậu.Cảm giác đau đớn như xé toạt da thịt của cậu chắc cũng bởi lâu ngày không đụng tới.Ánh mắt tên sát lang kia cũng không để ý vì khi nhìn thấy nỗi thống khổ của bảo bối,hỏa dục trong lòng cậu lại nhanh chóng dâng lên " Ngoan..thả lỏng nào bảo bối...." khẽ cuối đầu đưa lưỡi mình tiến vào khoang miệng kia một lần nữa.Đôi tay thì mân mê hai cái chấm nhỏ kia,cảm giác đau lúc nãy của Đại Vũ cũng dần dần được giảm bớt.Tính khí của Đại Vũ lại nhanh chóng đứng thẳng lên một lần nữa cứ như thế mà hai người họ tiếp tục tậng hưởng khoái lạc,như hai con chim lâu ngày không gặp lại mà quấn quýt không ngừng tới tận đêm.Thân thể Đại Vũ lúc này cũng rã rời,đầu nằm tựa vào một bên ngực của Vương Thanh

" Chúng ta sẽ hợp hai công ty làm một được chứ,lúc nào cũng xa em anh không thể chịu nổi.Cứ từ 1 tuần...2 tuần.... rồi dần dần tới 2 tháng công việc đang chiếm hết tiện nghi của chúng ta.Ba mẹ của anh cũng rất nhớ em a~,mong em về nhà "

" Ân được rồi ngày mai em sẽ nói với ba."

" Không cần,anh đã nói với ba Quách Đào rồi ba nói hai chúng ta cứ tùy ý "

" Anh nhanh thật a! được rồi cứ vậy đi thật ra xa anh em cũng rất nhớ "

Vương Thanh lấy hai tay ôm chặt cậu vào lồng ngực của mình " Sau này đừng lo,anh sẽ nuôi em được không! "

" Ân.Em muốn nói với anh một điều "

" Hảo cứ nói đi a "

Nếu còn kiếp sau em vẫn nguyện yêu anh!

Vương Thanh nhanh chóng đặt nụ hôn nhẹ lên má cậu,rồi nhanh chóng quấn lấy nhau một cách mãnh liệt,Vương Thanh khẽ kề sát tai bảo bối của mình mà nói nhỏ " Nhất định,dù là kiếp sau hay cả ngàn kiếp sau nữa trong lòng anh cũng chỉ có một mình em.Và em cũng chỉ có thể có một mình anh hiểu chứ! "

Trong căn phòng lúc này chỉ còn là những thanh âm nhẹ kèm theo là hơi thở gấp của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.