[Đồng Nhân Onepiece] Nữ Hải Tặc Huyền Thoại Và Tình Yêu Của Chàng Thuyền Trưởng Tóc Đỏ

Chương 61




Edit: hongheechan

Lấy cớ sắc trời đã tối, sau khi uống một ly trà, Tô lão cha rất nhiệt tình muốn mời Triệu Tử Tiêu lưu lại qua đêm, sáng sớm ngày mai hãy trở về, dù sao phòng trống trong quán rượu còn rất nhiều, Tô lão cha vì nữ nhi mà tâm tư tạo ra nhiều cơ hội, ông rất để ý Triệu Tử Tiêu này.

Tô Tĩnh Nhã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô lão cha, cũng không thể ngăn cản, tính khí cha nàng không phải nàng một câu hai câu là có thể thay đổi, ba câu bốn câu là có thể xóa đi, vốn tưởng rằng Triệu Tử Tiêu sẽ từ chối, dù sao buổi sáng hắn mới trở lại từ bên ngoài, trong nhà còn có phụ mẫu phải hiếu kính, không thể qua đêm ở nhà khác vào buổi tối, nhưng ai biết Triệu Tử Tiêu suy nghĩ một chút đã gật đầu, nói đã quấy rầy, cứ như vậy, chuyện tình đã định rồi.

Sau khi Lý Dục biết chuyện này, trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu, nhưng mà bây giờ thân phận của hắn chỉ là tiểu nhị, khó chịu cũng phải nhịn, buổi tối Đại Đầu Trụ Tử phải đi về, không thể quá muộn, Tô lão cha giao chuyện dọn dẹp phòng cho hắn, ôm chăn sạch sẽ, đi vào gian phòng Triệu Tử Tiêu sẽ ở, Lý Dục quả thật muốn mắng chửi người.

Vừa vặn vào lúc này, Thanh Phong xuất hiện: "Gia, ta đã trở về, Triệu A Đại và Triệu A Nhị đã được ta an bài ở trong một cái viện ta mới thuê ở phía Đông thành, cũng đã mời đại phu, chờ bọn hắn hết bệnh rồi, quan sát một đoạn thời gian nữa, xác định không có vấn đề thì mang bọn hắn tới nơi ở của chúng ta."

Sau khi nói xong mới phát hiện gương mặt gia nhà mình âm trầm: "Gia, người làm sao vậy?" Không phải lúc chia tay mới vừa rồi còn tốt sao?

"Ngày mai đi điều tra về lai lịch tên tiểu bạch kiểm trong phòng này một chút." Lý Dục âm trầm nói, dám đến đây quấy rối, tốt nhất ngươi nên biết đường về, nếu không chỉnh chết ngươi.

"Gian phòng này?" Không phải chỉ có hai người mình và gia ở sao?

"Ngu ngốc, tối hôm nay có người ở tại phòng này." Lý Dục không nhịn được giải thích nói: "Còn nữa, dọn dẹp quét dọn gian phòng này một chút." Nói xong cũng đi, lưu lại Thanh Phong há to mồm với căn phòng đầy bụi bặm: Tại sao lại là ta?

Thật ra thì từ Lý Dục trở lại, Tô Tĩnh Nhã cũng rất muốn hỏi hắn một chút rốt cuộc buổi tối đến nhà Tiểu Anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì Tô lão cha ra sức đẩy nàng đến bên cạnh Triệu Tử Tiêu, nàng không tìm được cơ hội, thừa dịp Tô lão cha đang nói chuyện với Triệu Tử Tiêu, nàng đi tới phòng khách, muốn nói chuyện với Lý Dục.

Vào phòng, trống rỗng không có một người, đang không biết đi đâu rồi, Thanh Phong mới bước ra từ cạnh cửa: "Cô nương, người tìm gia sao?" Vì phát hiện có người đến gần, không biết là người nào, Thanh Phong vội núp vào, thấy Tô Tĩnh nhã, cũng nhanh ra ngoài chào hỏi.

"Đúng vậy, hắn đâu rồi?" Không phải ở trong phòng khách dọn dẹp sao, sao lại không thấy?

"Gia mới vừa đi ra ngoài, không biết đi đâu." Thanh Phong thành thật nói, hắn thật sự không biết gia đi nơi nào, gia cũng không nói cho hắn biết.

"À, vậy ta đi ra ngoài tìm một chút." Tô Tĩnh Nhã nói qua vội xoay người phải đi.

"Cô nương kia. . . . . ." Thanh Phong gọi nàng lại: "Ngươi có thể phái người nữa tới quét dọn gian phòng hay không?" Dù gì hắn cũng là thủ lĩnh đội ám vệ của gia, tới quét dọn gian phòng là chuyện gì chứ.

"Có phải là gia nhà ngươi lại giao chuyện cho ngươi rồi hả?" Nhìn vẻ mặt khổ sở của Thanh Phong, Tô Tĩnh Nhã rất nhanh đã đoán được nguyên nhân.

"Đúng vậy, vẫn là cô nương thông minh." di0nd0nl0q0yd0n Thanh Phong cho rằng chuyện có hi vọng, cao hứng nói.

Thấy dáng vẻ cao hứng của Thanh Phong, Tô Tĩnh nhã rất muốn chọc hắn: "Đại Đầu và Trụ Tử đã đi về, trong lầu này trừ ngươi ra cũng chỉ còn ta và phụ thân ta thôi, không thể để phụ thân ta làm chuyện này được, nếu không để ta làm." Nói xong liền vén tay áo lên, giống như thật sự muốn xuống tay.

"Không, không cần. . . . . ." Thanh Phong vội vàng ngăn lại: "Để ta làm thôi." Nếu gia biết phu nhân quét dọn gian phòng này, ta đâu thể sống chứ.

"Để ta làm đi, nói thế nào thì ngươi cũng là khách của tửu lâu Như Ý, ta có thu tiền phòng của ngươi, nếu để ngươi quét dọn gian phòng, thật sự không hợp quy củ." Tô Tĩnh Nhã giống như nói thật.

"Thật sự không cần." Thanh Phong vội vàng nói, nơi này chỉ có mình là nô tài, ở trong tửu lâu Như Ý này cũng là muốn hầu hạ chủ nhân, mình không động thủ mà được sao? Cam chịu số phận thôi.

"Thật sự không cần sao?" Không biết tại sao, bây giờ nàng đã chấp nhận thân phận phu nhân cảu mình, vốn cũng không có ý định thực sự đi quét dọn gian phòng, chẳng qua cảm thấy Thanh Phong chơi thật vui, cố tình chọc hắn chơi mà thôi.

"Không cần, thật sự đó." Thanh Phong bảo đảm: "Hay là phu nhân đi tìm gia đi, hôm nay gia trúng độc, người mau đi xem một chút." Đi nhanh đi mà.

"Cái gì? Hắn trúng độc? Độc gì, có nghiêm trọng không?" Tô Tĩnh Nhã lập tức nóng nảy, mới vừa rồi nhìn dáng vẻ của hắn thấy không có việc gì, nàng cũng xem nhẹ bỏ qua, không nghĩ tới hắn lại trúng độc.

"Sẽ không có chuyện gì, phu nhân tự mình đi hỏi đi, tiểu nhân cũng không rõ ràng." Thanh Phong nói, đi nhanh một chút, hắn còn phải quét dọn gian phòng, quét dọn xong gian phòng thì sẽ không xuất hiện ở trước mặt gia nữa, vừa xuất hiện thì đã xui xẻo rồi.

Tô Tĩnh Nhã gật đầu một cái, vội vàng rời đi, Lý Dục không ở nơi này, hắn cũng không có nơi khác để đi, chỗ duy nhất chính là của của hắn, vội vội vàng vàng đi tới phòng của Lý Dục.

Trong phòng, Lý Dục đang buồn bực nằm ở trên giường, nghĩ làm sao để lo liệu tên tiểu bạch kiểm đáng giận kia, ‘ cạch’ một tiếng cửa bị đẩy ra, Tô Tĩnh Nhã khập khiểng đi vào: "Ta nghe Thanh Phong nói ngươi trúng độc, trúng độc gì? Có chuyện tình gì hay không?" Khẩn trương hỏi.

Vốn định nói cho nàng biết không có việc gì, vừa nhớ tới nàng cười với tên tiểu bạch kiểm kia, lại nhét vào trong lòng, dứt khoát không để ý tới nàng, nằm ở trên giường hờn dỗi.

"Ai, ta đang nói chuyện với ngươi đó?" Tô Tĩnh Nhã đẩy hắn một cái.

"Hiện tại mới nhớ tới ta hả? Không phải quá muộn sao?"

Lời vừa nói ra, Tô Tĩnh Nhã đã nghe ra ý tứ, hóa ra là đang trách nàng nói chuyện với Triệu Tử Tiêu không để ý hắn, tức giận rồi, nhưng, còn có thể tức giận, chắc độc kia cũng không phải là chuyện lớn gì, nghĩ thông suốt điểm này Tô Tĩnh Nhã cũng yên lòng.

"Thế nào? Có ý kiến sao? Có ý kiến thì ta trở về bồi Triệu Tử Tiêu." Nói xong định đứng dậy, lại bị Lý Dục kéo lại một phen: "Ngươi thật sự đi sao?" Không phải chỉ đùa một chút thôi sao, còn tưởng thật.

Thấy trong lúc tức giận Lý Dục lại lộ ra dáng vẻ không cam lòng, Tô Tĩnh Nhã tức giận nở nụ cười: "Đi thì làm sao, ai bảo ngươi trách ta trước."

"Đây còn không phải là bởi vì ngươi không để ý tới ta sao." Trong giọng nói của Lý Dục có một tia uất ức như vậy.

"Không phải ta đã tới đây ư, nói một chút đi, rốt cuộc ngươi trúng độc gì?" Coi như không có gì đáng ngại, nàng cũng phải biết rõ.

"Trúng độc gì? Ngươi suy nghĩ một chút đi, ta và Tiểu Anh không cừu không oán, nàng sẽ hạ ta độc gì đây?" Nhìn thấu sự quan tâm của nàng, trong lòng Lý Dục cũng nhanh thư thái, lại sinh ra ý tưởng trêu đùa nàng.

"Làm sao ta biết." Tô Tĩnh Nhã nói.

"Vậy thì tốt, ta tới nói cho ngươi biết, Tiểu Anh này để ý ta, gọi ta đi, chính là muốn thổ lộ với ta, để ta cưới nàng, nhưng mà bị ta cự tuyệt, nên nàng thẹn quá hóa giận, hạ ta. . . . . .hạ. . . . . ."

"Hạ cái gì? Ngươi mau nói ra." Sẽ không phải là đoạn trường tán chứ? Tô Tĩnh Nhã khẩn trương nghĩ, lại thấy Lý Dục ôm lấy mình: "Nàng cho ta xuống xuân dược, cho nên ta mới vội vã đi ra ngoài từ nhà nàng, bây giờ dược tính đang phát, ngươi mau lại đây cứu ta. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.