Edit: hongheechan
Dùng sức đẩy cái bàn ra, lúc này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng đánh nhau, xem tình hình là người của mình bắt đầu động thủ với người mai phục, Lý Dục thầm kêu một tiếng không tốt, rõ ràng bảo Thanh Phong im lặng giải quyết, hiện tại tiếng động bị truyền ra, đã chứng minh đối thủ mạnh hơn tưởng tượng của hắn, điều đó đã nói rõ, tình cảnh của mình càng tệ hơn, Thanh Phong phải dành thời gian cho việc khác, không có cách nào tới cứu hắn.
Nữ nhân đuổi tới, nghe tiếng đánh nhau phía ngoài, đắc ý khoe khoang: "Như thế nào, Vương Gia, người của ta cũng không kém hơn người của ngươi chứ".
Cười lạnh một tiếng: "Xem ra vì Bổn vương, mà các ngươi phải nhọc lòng rồi."
"Nhưng ngươi đường đường là Tề vương, không thể đấu với ta, dù toàn bộ có liều mạng, cũng không thể để ngươi trở thành chướng ngại vật." Nữ nhân cười liều lĩnh: "Thật không nghĩ tới, Tề vương đại danh đỉnh đỉnh sẽ chết ở trên tay của ta, ha ha, nhớ, người giết ngươi là Độc Nương Tử Diệp nương, lúc tố cáo ở điện diêm vương cũng đừng nhớ sai đó."
Nói xong, cầm đao đi lên.
Lý Dục lui về phía sau hai bước, tay phải sờ tới một nhánh cây thô sáp, bắt được ném tới Độc Nương Tử một cái, cũng không nhìn kết quả, đứng lên bỏ chạy, đường đường là Tề vương, lúc nào từng chật vật như vậy chứ? Thật là lật thuyền trong mương (*).
(*) lật thuyền trong mương: mương không có song, không có gió nên thuyền không thể bị lật. Lật thuyền trong mương ý chỉ việc không may mắn, xui xẻo (baike baidu)
Diệp nương một đao bổ nhánh cây ra, cũng không vội vã đuổi theo, quả nhiên, lúc Lý Dục gắng tinh thần chạy đến bước thứ năm, lại phịch một tiếng ngã xuống đất.
"Ngươi chạy đi, thật sự coi độc của Độc Nương Tử ta chỉ dùng để hù dọa người hả." Diệp nương cười lạnh, vẫn chưa có người nào dưới tình huống phát độc có thể chạy trốn khỏi tay nàng.
Nhìn Độc Nương Tử đến gần từng bước một, lòng của Lý Dục bắt đầu lạnh cả xuống, chẳng lẽ mình thật sự thua bởi tiểu viện cũ rách này, trong tay nữ nhân độc ác này sao?
Giơ đao lên, đang lúc muốn hạ đao xôngs ở đao muốn hạ xuống xong, một viên gạch bay tới, vừa đúng lúc đánh vào trên cây đao kia.
Độc Nương Tử kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, sau khi quan sát, cũng không thấy có người ra ngoài cứu người, nàng cũng không đến bốn phía ngó nhìn, dù sao nhiệm vụ cuả của nàng Tề vương, những người không liên quan đến nhiệm vụ thì không mắc mớ gì tới nàng.
Giơ đao lên trước lần nữa, nhưng cũng như vậy, một viên gạch bay tới, nàng đành phải bất đắc dĩ né tránh.
"Người nào?" Quát to một tiếng, không có ai trả lời, chung quanh không có động tĩnh, trong lòng Độc Nương Tử sốt ruột giơ đao lên trước lần nữa, nhưng vẫn bị gạch đánh trúng như vậy.
Độc Nương Tử nổi giận vừa định đi tìm người nào quấy rối, lại phát hiện cửa chính có người đi vào, nhìn bộ dáng chính là thủ hạ của Tề vương, mình đã bỏ lỡ cơ hội, đành phải buông tha bất đắc dĩ, xoay người bỏ chạy.
Lúc Thanh Phong tiến vào, phát hiện cả người Lý Dục nhếch nhác té xuống đất, nhất thời bị sợ đến thần hồn rời thân thể: "Gia, làm sao vậy, có bị thương không. . . . . ."
"Không có bị thương. . . . . ." Lý Dục cố hết sức nói.
"Vậy người như này là làm sao thế? Tại sao người lại nằm ở trên đất? Nữ nhân kia làm cái gì với người chứ? Ta tìm nàng tính sổ. . . . . ."
"Ngươi trở lại cho ta." Lý Dục tức giận, một người bình thường rất cơ trí, sao vừa đến lúc mấu chốt liền mất một tấc vuông (tấc não) hả?
"Gia. . . . . ." Nghe giọng nói tức giận của chủ tử, Thanh Phong hơi luống cuống.
"Còn không mau đỡ ta lên, không thấy gia ngươi trúng độc sao?"
"A. . . . . . Gia trúng độc, trúng độc gì, có nặng lắm không, có thuốc giải hay không?" Trời ạ, trúng độc, vậy phải làm sao bây giờ mới được?
"Không có việc gì, trước tìm một chỗ cho ta chữa thương." Lý Dục phân phó.
Lúc Thanh Phong đỡ Lý Dục dậy, tiếng đánh nhau chung quanh cũng ngừng lại, Hắc y nhân bị giết chết, Lam y nhân nhanh chóng đi đến phía Lý Dục, đang lúc Thanh Phong sắp đỡ Lý Dục dậy đi vào nhà, một Lam y nhân phát hiện hai người ở phía dưới góc tường.
"Người nào?" Lam y nhân nói rồi đưa đao lên trước, tiếng nói của một nam nhân vang lên: "Ta không phải người xấu, chỉ là người đi đường nghỉ ngơi ở nơi này, ta mới vừa còn cứu người mặc áo tím bên trong đó, không tin ngươi đi hỏi một chút."
Đó là người ném gạch cứu mình sao? Lý Dục nói với Thanh Phong: "Bảo người bên ngoài mang người nọ tới."
Chỉ chốc lát sau, thủ hạ dẫn hai người tới, điều Lý Dục không nghĩ tới chính là, hai người kia chính là hai người hầu theo Biểu thiếu gia nhà họ Vương đó tới trong tửu lâu Như Ý gây chuyện, Triệu A Đại và Triệu A Nhị.
Bọn họ không phải là gia nô của nhà họ Vương sao? Lúc nhà họ Vương bị tịch biên gia sản, tại sao bọn họ không bị bắt?
"Tại sao lại là các ngươi?" Lý Dục hỏi.
Triệu A Đại nhìn chằm chằm Lý Dục nhìn một lúc, người mình cứu sao lại là tiểu nhị tửu lâu Như Ý, tại sao lại có một đoàn thủ hạ, còn dám công khai giết người ở trong tiểu viện này, thân phận của hắn tuyệt đối không phải là một tiểu nhị, rốt cuộc hắn là loại người gì?
"Lúc nhà họ Vương tịch biên gia sản, ta và đệ đệ thừa dịp loạn trốn thoát, vốn nghĩ đến nơi khác kiếm sống, không muốn đệ đệ lại bị bệnh, chỗ ở không có cũng không còn tiền mời đại phu, cũng chỉ có thể ẩn núp sau nhà như này, sau đó lại nghe được tiếng đánh nhau, nhìn thấy ngươi bị một nữ nhân dùng đao chỉ vào, nên lấy mấy khối gạch, cản nữ nhân kia một lúc." Triệu A Đại giải thích nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, thấy được cái không nên nhìn, không biết mình sẽ có kết quả gì?
Lý Dục liếc mắt nhìn Triệu A Nhị bên cạnh hắn, quả nhiên sắc mặt đỏ rực hơi khác thường: "Bản lĩnh của ngươi không tệ, ném gạch cũng chính xác như vậy."
"Khi ở nhà họ Vương, chủ tử của ta là vị tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia yêu chim, vì muốn bắt được chim trên bầu trời, thường dùng đến cung, viên đá, thời gian dài cũng luyện trúng thôi." Triệu A Đại giải thích nói.
"Ồ." Một tiếng, Lý Dục không nói chuyện nữa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ nên xử lý hai người trước mắt như thế nào, thả bọn họ, bọn họ có thể gặp phải chuyện gì hay không.
"Bịch." Một tiếng, Triệu A Đại vậy mà đã quỳ gối trên đất: "Tiểu nhân là người thô hào, nhưng cũng có thể nhìn ra ngài không phải người bình thường, tiểu nhân từ nhỏ đã cơ khổ, không có gì lãnh gì mà chỉ có một thân cậy mạnh, mong ngài thấy tiểu nhân có thể làm người khuân vác, cho một cơ hội, để tiểu nhân và đệ đệ có thể dốc sức vì ngài." di3nd 3nnl êqquys`` đo on Triệu A Đại đang đánh cuộc, theo đạo lý nói, thấy được cái không nên nhìn, chỉ có một con đường chết, hắn đang đánh cuộc lòng nhân từ của người trước mắt này, có thể dung hạ mình, cho mình một con đường sống hay không.
"Ngươi thật sự nguyện ý đi theo ta sao?" Lý Dục hỏi, sau khi người này được dạy dỗ, hắn điều khiển ám khí rất tốt, nhưng hắn có thể trung thành không?
"Tiểu nhân nguyện ý." Triệu A Đại trả lời khẳng định.
"Thanh Phong, ngươi cứ mang theo bọn họ trước." Lý Dục nói.
"Gia. . . . . ." Thanh Phong kéo dài âm điệu, có thể mang theo người thân phận không rõ ràng sao, sẽ xảy ra chuyện đó.
"Cứ mang theo rồi nói." Lý Dục nói, không biết tại sao, hắn không muốn thấy hai người kia bỏ mạng.
Đang lúc này, bên trong phòng chuyển tới một tiếng động, giống như là tiếng vật nặng gì rơi trên mặt đất, vừa nhìn vào trong phòng, thì ra là phụ thân của Tiểu Anh, không biết sao lão nhân cả người tê liệt, thế nhưng lại rơi xuống giường, chỉ vào cửa bên ngoài.
"Gia, ngươi xem. . . . . ." Lão nhân gầy trơ cả xương, miệng mở rộng không nói lên lời, chỉ có một sức lực chỉ ra bên ngoài.
"Chắc hắn muốn đi ra ngoài, Thanh Phong, ngươi ôm hắn, đưa hắn đến nơi muốn đến." Lý Dục nói, lão nhân đáng thương, hắn đã nhìn ra, gương mặt lão nhân này tro tàn, còn có thể kiên trì đến một hơi thở cuối cùng, phải là biểu hiện của ánh sáng phản chiếu, nên lãng phí một chút thời gian, hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng của lão nhân đáng thương này.
Thanh Phong nghe vậy ôm lấy lão nhân, nhìn vóc người, lúc còn trẻ lão nhân cũng khá to con, nhưng bây giờ không có nặng mấy, không mất bao nhiêu sức lực có thể bế lên.
Ôm lão nhân đi ra ngoài cửa, còn chưa đi ra cửa chính, lão nhân liền cố gắng lấy sức lực, một tay dùng sức chỉ đến góc tường cạnh cửa.
Thanh Phong ôm lão nhân đến góc tường kia, tay của lão nhân từ từ chỉ hướng góc tường dưới đất, để lão nhân xuống, lão nhân chỉ có thể động tay của mình, dùng sức nắm trên đất bùn, rồi sau đó"A" một tiếng, rồi vẫn không nhúc nhích.
Thanh Phong vừa sờ mạch tượng của lão nhân, đã không còn động tĩnh: "Gia, hắn chết rồi."
Lý Dục gật đầu một cái, nhìn bàn tay toàn bùn của lão nhân, hắn đến cùng là muốn làm gì đây?
"Mấy người các ngươi, đào ở đây ra xem một chút."
"Dạ." Mấy Lam y nhân tuân lệnh, quay đầu lại phòng tìm công cụ, đào, Thanh Phong cũng để lão nhân ở một bên, đứng bên tường nhìn cái hố càng lúc càng lớn.
Làm cho người ta không có nghĩ tới, cuối cùng đào được, đào lên lại là một cỗ thi thể.
"Cái này, chắc là nữ nhi của hắn." Lý Dục nói, xương cốt vẫn còn rất đầy đủ, chắc thời gian chôn xuống cũng không lâu, mười mấy năm trước Đỗ gia cũng chưa có nữ chủ nhân, có thể để cho lão nhân này nhớ thương, cũng chỉ có nữ nhi của hắn thôi, cô nương cũng nói, từ hai năm trước Tiểu Anh đã bắt đầu thay đổi, nhìn dáng dấp, đây chính là hai năm trước, Tiểu Anh chân chính bị Độc Nương Tử giết chết.
Ánh mắt của Thanh Phong cũng hơi ướt: "Liều mạng đến hơi thở cuối cùng, có lẽ chính là muốn nói cho chúng ta biết chỗ ở nữ nhi của hắn, thật đáng thương cũng là vị phụ thân +vĩ đại!"
"Các ngươi đào bên cạnh một cái hố nữa, chôn lão nhân gia xuống, để hắn và nữ nhi cũng có bạn ở Âm Gian, trực tiếp lấp đầy là được, Đỗ gia không có hậu nhân, làm bia mộ cũng không có người tới lạy, lưu lại cũng thêm buồn thôi." Lý Dục nói.
Nếu như nói mới vừa rồi là vì bảo vệ tính mạng mới nói muốn thần phục, nhưng Triệu A Đại thấy một màn như vậy đã hoàn toàn yên tâm, chủ tử của mình là một người thiện lương, chắc sẽ không bạc đãi mình.
Đệ đệ vừa ngã bệnh chân mềm nhũn, cũng đứng không vững nữa, té xuống trên đất, lúc Triệu A Đại cuống quít tiến lên đỡ đệ đệ của mình, giật áo ở ngực của hắn ra, ở trên ngực Triệu A Nhị, treo một khối Ngọc Giác, nhìn miếng Ngọc Giác kia, trong lòng Lý Dục chấn động, đây không phải giống như đúc miếng Ngọc Giác tiền bối lưu lại trong thạch động sao?
Tiến lên cầm miếng Ngọc Giác này: "Cái này là lấy ở đâu?"
"Cái này là của chúng ta, từ nhỏ đã mang ở trên người, không phải trộm." Triệu A Đại vội vàng giải thích, sợ hắn cho là đồ ăn trộm.
"Ngươi có phải cũng có hay không?"
"Dạ." Nói xong, Triệu A Đại kéo ra từ trên cổ một khối khác Ngọc Giác giống nhau như đúc.
Đặt hai khối Ngọc Giác ở chung một chỗ, vừa đúng còn có một lổ hổng, Lý Dục dám khẳng định, lấy một khối trong lòng mình ra, tạo thành một khối ngọc hoàn chỉnh: "Ngươi nói các ngươi họ Triệu?" Thư lưu lại ở thạch bích không phải tiền bối cũng nói tướng công nàng họ Triệu sao?
"Vâng." Triệu A Đại khẳng định nói, chuyện tình khi còn bé không nhớ nhiều, trừ khuôn mặt mông lung của mẫu thân mình ra, cũng chỉ ghi nhớ của dòng họ này của mình.
Gật đầu một cái, Lý Dục nghĩ ở trong lòng, mới vừa một màn không đành lòng kia, là ông trời an bài sâu xa bên trong, hay là tiền bối trong sơn động hiển linh? Nếu mình ngoan độc, sợ rằng lương tâm bất an thôi!
"Thanh Phong đỡ ta một phen, chúng ta cần trở về."
"Dạ, gia." Thanh Phong tiến lên: "Đúng rồi, gia không muốn tìm nơi chữa thương bức độc sao? Làm gì lại muốn trở về vội vã như vậy?"
"Đã kiểm tra qua từ sớm, chỉ là hóa công tán, không có độc." Có thể là Độc Nương Tử sợ mình phát hiện, không hạ độc, chỉ hạ hóa công tán muốn chính tay đâm mình thôi, cũng may nàng không hạ độc, nếu không, mình đã thảm rồi, còn có hóa công tán này, sợ rằng mình cũng phải mất mấy ngày không dùng được nội lực.
"Cái đó, Thanh Phong, đợi lát nữa mang hai người phía sau kia đi một chuyến đến y đường trước, nhìn bệnh cho bọn hắn một chút. . . . . ."
"Biết rồi, gia, ngươi đi từ từ. . . . . ."
Bọn họ không biết là, Triệu A Đại sau lưng nhìn chằm chằm bóng lưng bọn hắn, trong lòng ấm áp. . . . . .