[Đồng Nhân Onepiece] Nữ Hải Tặc Huyền Thoại Và Tình Yêu Của Chàng Thuyền Trưởng Tóc Đỏ

Chương 46




Edit: Yết Vạn Dương
Beta: Lạc Huyên
•••=== ====== ====== •••
Bên ngoàimathú sâm lâm hướng Tây Nam, như thường ngày, có rất nhiềumathú cấp thấp không cùng chủng loại chạy quanh nơi ở của mình, tìm kiếm thức ăn để sinh tồn. Còn có không ít dong binh đoàn đang thực hiện nhiệm vụ không cùng cấp độ, đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Ngay cả người đại gia tộc phái đi lịch lãm, cũng phải cố gắng gia tăng thực lực.

Mà ở trong lãnh địa của Độc Thứ Tích Dịch, quả thật yên tĩnh khác thường, ngay cả một con cũng không thấy bóng dáng, chỉ thấy dáng vẻ đầy khiếp sợ của một đám hắc y nhân đang đem ba thiếu niên vây ở bên trong, không ai nói gì, ăn ý trầm mặc.

Vẻ mặt Băng Huyết không chút thay đổi quan sát sắc mặt của Khải Minh rõ ràng đã tốt hơn lúc nãy, thủy hệmapháptrong tay vẫn đang tiếp tục chữa trị, trên mặt không có chút khó chịu. Thế nhưng vì thời gian quá dài, làm cho người thủ hộ đứng bên cạnh Lôi Minh càng thêm bất an, nhưng cũng vô lực ngăn cản.

Không biết qua bao lâu, mặt trời cũng dần dần lặn xuống, Băng Huyết đã thi triển “Thanh tâm chi thủy” nửa ngày, lúc sắc mặt của Khải Minh hoàn toàn khôi phục như bình thường, mới chậm rãi thu hồimapháp trong tay, thủy quang màu lam biến mất, trở về trong cơ thể Băng Huyết. Tuy rằng nguyên tốmapháp trong cơ thể vô hạn, đồng thời khi phóng thíchmapháp, thân thể vẫn không ngừng hấp thu nguyên tốmapháp bên ngoài, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, khả năng tiếp nhận cũng không cường hãn như người trưởngthành, cho nên sau khi thu hồimapháp, thân thể của nàng có chút hư thoát mệt mỏi, trước mắt cũng trởthànhmột mảnh màu đen, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau. Bởi vì động tác vô tình của Băng Huyết, dọa Lôi Minh ở phía sau và Ám Dạ đang ẩn mình trong bóng tối cả người mồ hôi lạnh. Nhưng Ám Dạ không hổ là cao thủ mạnh nhất trong ám vệ, không có xúc động hiện thân chạy ra, tuy rằng lo lắng, nhưng hắn biết Lôi Minh sẽ chiếu cố tiểu chủ nhà mình thật tốt.

Đúng như suy nghĩ của Ám Dạ, ngay khi Băng Huyết vừa ngã xuống, Lôi Minh liền ngồi xổm xuống, dịu dàng đem thân thể gầy yếu của Băng Huyết ôm vào lòng, trên mặt là đau lòng và nhu tình, làm cho sắc mặt đám hắc y nhân vốn còn lo lắng cho Băng Huyết, trong nháy mắt vặn vẹo.

“Tiểu Huyết, thế nào rồi?” Lôi Minh dịu dàng ôm Băng Huyết, bước đi ổn định đi về phía đại thụ, làm cho nàng tựa vào người mình. Nhưng nếu nghe thật kỹ, trong câu hỏi đó thế nhưng có một chút run rẩy.

Băng Huyết là người cực kỳ sâu sắc, tự nhiên nghe được sự run rẩy trong lời nói của Lôi Minh, bao gồm cả cảm xúc bất an lo lắng của Ám Dạ trong tối, bởi vì nàng cùng Ám Dạ có khế ước, cho nên có thể biết rõ. Tuy rằng hiện tại nàng không thể mở mắt, lại càng không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không muốn người thật lòng quan tâm đến mình lo lắng, nên vẫn miễn cưỡng mở miệng.

“Đừng lo lắng, bởi vìmalực hao tổn nhiều, thân thể có chút không khỏe mà thôi. Bằng hữu của ngươi đã không có chuyện gì, chúng ta phải lập tức đi khỏi nơi này.Độc Thứ Tích Dịch lúc nào cũng có thể quay lại báo thù, hơn nữa chỗ này mùi máu tươi quá nặng, uy áp của các người căn bản không có tác dụng.” Giọng nói thanh lãnh non nớt của Băng Huyết làm cho người ta đau lòng. Cũng làm những đại nam tử bên kia vô cùng xấu hổ.

Nhưng mà, trong lòng lại càng thêm kính nể vị thiếu niên nhỏ tuổi trước mặt. Hôm nay người này không chỉ cứu chủ tử của bọn họ, đồng thời cũng cứu tất cả bọn họ, vì bọn họ biết, nếu hôm nay chủ tử bỏ mệnh, bọn họ liền phải tự sát, đi theo. Hơn nữa, thiếu niên này sau khi tiêu hao một lượngmalực lớn như vậy, thế nhưng vẫn có thể trầm ổn phân tích tình huống hiện tại, thử hỏi nếu bọn hắn ở cùng tuổi với ‘hắn’ liệu có thể làm được như thế? Đáp án khẳng định…… Khẳng định là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.