[Đồng Nhân Onepiece] Nữ Hải Tặc Huyền Thoại Và Tình Yêu Của Chàng Thuyền Trưởng Tóc Đỏ

Chương 41




Vừa nghĩ vậy, nàng liền lấy Ngọc Thạch ra, thông báo cho Lưu Ly, bảo nàng đem những cuốn sách kia đến đây .

Nhìn thấy trên Ngọc Thạch nổi lên ánh sáng màu hồng, sau đó lại dần dần biến mất, nàng cũng không khỏi cảm thán. Thứ này dùng đúng là tốt thật, đây chẳng phải giống hệt việc gửi tin nhắn ở thế kỷ hai mươi mốt rồi sao, còn không mất thời gian soạn tin nhắn, chỉ cần đưa ý nghĩ vào là xong, cũng chỉ tiếc là trên đời chỉ một đôi, dùng để người thừa kế đưa tin mà thôi.

Chân trời mơ hồ xuất hiện một vài tia sáng, đêm dài sắp đi qua.

Phong Vô Ý lấy lại bình tĩnh, quay trở về doanh trướng.

Tiêu Tử Mặc vẫn chìm vào giấc ngủ sâu như cũ, không có chút mệt mỏi nào, cũng chỉ có khi hắn ngủ say như vậy mới có thể không hề che dấu cảm xúc của bản thân.

"Ngươi nói ta là ma, không hiểu tình là gì, nhưng. . . . . . ngươi hiểu tình là gì sao?" Hoàng Cửu Lê bỗng nhiên hỏi.

Phong Vô Ý giật mình, nhớ tới trước đó khi bước vào Khe Không Gian, nàng đã nói với Hoàng Cửu Lê như vậy.

Tình. . . . . . sao? Được rồi, để biết được sau này Tiêu Tử Mặc sẽ là cái gì của nàng, cứ để thuận theo tự nhiên đi! Có lẽ. . . . . . Một ngày không xa mọi chuyện sẽ sáng tỏ. . . . . .

Theo sắc trời bắt đầu sáng, ngoài doanh trướng cũng dần dần truyền đến tiếng người nói, kèm theo âm thanh binh sĩ thao luyện, cả tòa quân doanh đang im lặng ngay lập tức sống lại, nhưng mà không có người phát hiện, quân cận vệ đã thiếu đi một số đội. Hơn nữa chuyện một số binh lính biến mất quỷ dị như vậy, càng ít người biết càng tốt.

"Vô Ý?" Tiêu Tử Mặc vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy nữ tử ngồi ở bên giường mình, không khỏi ngẩn người .

Phong Vô Ý nhìn hắn, chỉ có thể thở dài trong lòng. Cho dù thân thể nàng đã mệt mỏi đến mức sắp không thể chống đỡ nổi, nhưng không hiểu sao lại tỉnh táo không muốn nghỉ ngơi dù chỉ một chút?

"Trời sáng rồi." Tiêu Tử Mặc ngồi dậy, cởi bỏ vạt áo, lúc này có thể thấy rõ khế ước tối hôm qua còn gồ lên giờ đã giảm bớt không ít, sợi mỏng giống như kim tuyến cũng không còn trải dài và nhìn thấy rõ nữa.

"Như thế nào rồi?" Phong Vô Ý lo lắng hỏi.

"Không sao, đến khi mặt trời lặn chúng có thể hoàn toàn biến mất ." Sắc mặt Tiêu Tử Mặc bình thản vừa cầm lấy áo khoác mặc vào, vừa nói, "Lực lượng trong cơ thể nàng hiện tại như thế nào rồi?"

Phong Vô Ý không đáp, chỉ là lấy nghiên mực bên cạnh thư án, bàn tay chập lại, nghiên mực vô thanh vô thức biến thành một đống bột phấn, chảy xuống theo khe hở giữa ngón tay của nàng.

Tiêu Tử Mặc nhíu mày, từ chối cho ý kiến. Phải biết rằng nghiên mực cũng không phải vậtrất cứng rắn, tuy rằng dùng nội lực biến nó thành bụi phấn là không dễ dàng, nhưng đối với người đã đến tẩy kinh mạch Thanh Trì Linh Khí ở Tuyền Ki Thạch Phủ như Phong Vô Ý mà nói, thật sự không tính là chuyện gì lớn.

"Ta không có bất kỳ năng lực gì." Phong Vô Ý nhìn ra nghi ngờ của Tiêu Tử Mặc.

"Không có bất kỳ năng lực gì?" Tiêu Tử Mặc nghe vậy không khỏi ngây người, bàn tay nắm chặt một chút, không thích hợp pháp quyết ma khí linh khí nào ngoài lực lượng trong thân thể mình?

"Ma hạch bị nghiền nát, mất đi tất cả nên ma khí cường đại không có chỗ đi, tuy rằng đã mất đi một phần, nhưng hơn một nửa đều dẫn vào gân cốt, huyết mạch, cùng thân thể ta hoàn toàn dung hợp. Không cần bí pháp tu luyện gì, lực lượng cường đại này, đã trở thành thiên phú bản năng."

"Là do Hoàng Cửu Lê nói, phá rồi lại lập, bại rồi sau đó thành sao?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

"Có lẽ vậy, nhưng mà. . . . . . cảm giác chắc là không sai!" Phong Vô Ý vuốt ve tro tàn dính trên tay, đứng lên.

Cùng lúc đó, ngoài trướng vang lên một âm thanh: "Quốc sư đại nhân, Phong tiểu thư, thuộc hạ phụng lệnh đưa bữa sáng tới."

"Vào đi!" Phong Vô Ý nói vọng ra ngoài.

Màn che phía trước trướng bị xốc lên, một người hầu bước vào, đặt một cái khay nhỏ trên bàn, cung kính hành lễ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Không khí giữa quốc sư và Phong tiểu thư thật tốt, cho dù là một cây kim chen vào cũng không lọt qua nổi, chứ đừng nói một con người to đùng như hắn vậy, thật sự là có đứng ở đó thì cũng chỉ là cản trở không khí mà thôi, vẫn là thức thời chạy nhanh ra ngoài thì tốt hơn. . . . . .

Nhưng mà, không phải tất cả mọi người ai cũng giống người bên cạnh Hách Liên Diệu biết cách quan sát như vậy, chí ít còn có cái tên hồ ly Vân Triệt tuyệt đối không có quan tâm chuyện này.

"Vô Ý Vô Ý! Ta đói bụng! Ăn cơm!" Vân triệt ‘vù’một cái nhảy lên trên bàn.

Phong Vô Ý đau đầu đưa tay lên vỗ vỗ đầu vài cái, kéo Tiêu Tử Mặc đến bên cạnh bàn, một tay bắt lấy cái đuôi hồ ly không giấu nổi kia, mang hắn vứt xuống cái ghế bên cạnh, trách mắng: "Ngươi chỉ có biết ăn thôi! Sớm hay muộn cũng có người độc chết ngươi!"

"Ta đã một trăm năm chưa ăn gì, đương nhiên là đói bụng đến sắp chết rồi nên phải mau thôi!" Vân Triệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Phong Vô Ý không khỏi liếc mắt. Sao chưa ai nói cho nàng biết, linh hồn có cần ăn hay không?

"Vô Ý nói đúng đó, ngươi vẫn nên hóa thành hình người đi, bên giường của ta có quần áo đó." Tiêu Tử Mặc thở dài nói.

"Keo kiệt!" Vân Triệt bất mãn không đứng đắn mà quay đầu, nhảy tới sau tấm bình phong.

Trong lòng Phong Vô Ý cũng nổi lên một tia hiếu kỳ, yêu hồ hóa người, đây không phải là xứng danh—— hồ ly tinh sao? Vẫn là chỉ lời nói thôi!

Ánh sáng chiếu lên bình phong tạo thành bóng dáng của một con hồ ly đột nhiên từ từ biến đổi, dần dần kéo dài, sau đó hiện ra bộ dáng một con người, sau đó thì tất nhiên là tiếng ma sát xột xoạt của làn da cùng quần áo.

"Được rồi còn không tới đây đi?" Phong Vô Ý không kiên nhẫn nói.

"Đến đây, cũng không phải lỗi của ta, có trách thì trách hắn nha!" Vân Triệt mè nheo đi ra.

Chỉ thấy từ bình phong bước ra một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc hồng rực như lửa dài đến mặt đất, mềm mại lóe sáng, nhìn qua thì có vẻ như so với lông mao của hồ ly sờ càng thoải mái hơn, trên người bọc quần áo Hách Liên Diệu phái người đưa tới, đều là chất vải tốt nhất, kiểu dáng tinh xảo, chỉ có điểm không thích hợp đó là kích cỡ này dành cho Tiêu Tử Mặc, nay lại mặc trên người hắn, ống tay áo dài quá ngón tay, vạt áo kéo dài trên mặt đất, vai áo lỏng loẹt như có thể trượt xuống bất cứ lúc nào, thật sự là nhìn như thế nào cũng thấy buồn cười. Nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra làn da phấn nộn, kết hợp với ngũ quan tinh xảo cẩn thận, nhất là cặp mắt to ngập nước kia, dù thế nào đều điềm đạm đáng yêu.

"Ách. . . . . . Vân Triệt?" Một lúc trôi qua, Phong Vô Ý mới thử kêu một tiếng.

"Vô Ý!" Thiếu niên cười ngọt ngào, vội vàng chạy về hướng nàng.

"Cẩn thận!" Phong Vô Ý nhắc nhở một câu, còn chưa dứt lời, thiếu niên đã dẫm lên y phục của mình mà ngã sấp về phía trước.

"Phanh!" Đầu đập xuống đất.

"Uy. . . . . ." Trên đầu Phong Vô Ý hiện lên vài vạch đen, nhìn vào kẻ thống khổ nằm dưới chân nàng.

Trời ạ. . . . . . Chưa thấy qua hồ ly ngốc như vậy, à không, người ngốc như vậy! Chẳng lẽ là do trổ mã không tốt? Cứ như vậy, về sau làm sao có thể mong đợi hắn hỗ trợ gì đây. . . . . . không cần đánh nhau mà mới đánh một nửa đã ngã sấp xuống, không may pháp thuật đánh trúng người nhà thì tốt rồi.

"Vô Ý. . . . . . ngươi chán ghét cái bộ dáng hiện tại của ta sao?" Vân Triệt hé khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi trong suốt lấp lánh hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn bẹp xuống, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.

"Ta không chán ghét ngươi. . . . . ." Phong Vô Ý bất đắc dĩ. Được rồi, nàng thừa nhận, bản thân đúng là không có cách kháng cự với loại ánh mắt động vật nhỏ này. . . . . . Nhưng mà, nhưng mà thật sự không thành vấn đề sao? Liệu nàng có thể yêu cầu hắn trở về làm hồ ly hay không, dù thế nào thì bộ dạng hồ ly vẫn có chút đáng tin cậy hơn.

" Quả nhiên Vô Ý vẫn yêu thích ta!" Khuôn mặt Vân Triệt lập tức thay đổi thành tươi cười, cũng không để ý đến đôi mắt còn ngập nước, hành động tiếp theo giống như khi làm hồ ly, thân mình nhảy lên bổ nhào vào người nàng.

Phong Vô Ý thở dài, di chuyển phía về phía trái một chút, Vân Triệt liền chụp phải khoảng không, "Phanh"một cái đâm sầm vào cây cột.

"Như vậy mà. . . . . . không thành vấn đề sao?" Tiêu Tử Mặc lẩm bẩm.

"Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề!" Vân Triệt xoa xoa cục u lớn trên trán, mếu máo nói, "Chỉ là lâu lắm không có làm người, cho nên chân tay phối hợp không quen, hơn nữa, quần áo cũng quá lớn!"

"Ta sẽ bảo người mang chút quần áo tới." Phong Vô Ý gật đầu, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa sáng.

Mặc dù ở trong quân doanh, điều kiện có chút gian khổ, nhưng dù sao cũng là ngự giá thân chinh, cho nên quan hậu cần cũng chuẩn bị khá chu đáo. Nồi cháo hầm thơm ngào ngạt, mấy thứ đồ ăn kèm cùng cháo buổi sáng như, dưa chua, dưa chuột muối, măng lạnh, đều làm theo cách chế biến riêng của ngự trù, rất là ngon miệng.

Cơm nước xong, Phong Vô Ý để Vân Triệt ở lại trong trướng, rồi cùng Tiêu Tử Mặc đi ra ngoài doanh trướng.

Lúc này, binh lính dưới sự chỉ huy của tướng quân đã bắt đầu thao luyện, cảnh tượng quả thật rất bận rộn.

"Tử Mặc, có một số việc ta muốn hỏi hỏi ý kiến chàng." Phong Vô Ý nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vương Lăng đang chỉ huy đổi quân phía xa.

"Nàng muốn nói đến chuyện tại khu mộ Lý gia lúc trước sao?" Tiêu Tử Mặc hiểu rõ vấn đề hỏi lại.

"Không sai." Phong Vô Ý gật đầu.

"Đêm qua, ta có thử lòng Hách Liên Diệu, ta tin tưởng hắn tuyệt đối không biết chuyện này." Tiêu Tử Mặc trầm ngâm, "Phía sau hai nhà Vương Lý, có lẽ liên hệ rất sâu, trước hết để cho người Tuyền Ki Thạch phủ đi điều tra một chút đã, tạm thời không nên nói cho Hách Liên Diệu biết để tránh việc đánh rắn động cỏ."

"Được." Phong Vô Ý đồng ý liền gật đầu, lại nói, "Ta đã đưa tin cho Lưu Ly rồi, còn có văn tự dị tộc, có lẽ Vân Triệt có thể biết được chút ít."

"Nói rất đúng, ta thế mà lại không nghĩ tới!" Tiêu Tử Mặc có chút thất bại nói.

"Chàng suy nghĩ quá nhiều rồi." Phong Vô Ý thản nhiên nói, "Tử Mặc, chúng ta là bạn đồng hành, không cần luôn để một người gánh vác tất cả, chẳng lẽ, cho tới bây giờ, ta. . . . . . còn không đáng để chàng tín nhiệm sao?"

"Không phải! Ta. . . . . ." Tiêu Tử Mặc lập tức xoay đầu lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Tử Mặc, chàng không phải chúa cứu thế, ta cũng vậy không phải." Âm thanh của Phong Vô Ý rất thấp, nhưng lại vô cùng kiên định, "Chàng xem những binh lính kia, cho dù mưu sĩ tính toán tường tận, nhưng cuối cùng, trận đánh thành hay bại thì lại đều dựa vào bọn họ, hiện tại Phạm Thiên cùng con người, đều thiếu một loại tâm huyết, có lẽ, trải qua một lần sát kiếp coi như lễ rửa tội cũng không phải chuyện xấu."

"Có lẽ nàng nói đúng." Tiêu Tử Mặc im lặng một hồi mới nói.

"Quốc sư đại nhân!" Đúng lúc này, một gã phó tướng mặc quân trang chạy tới.

"Diêu phó tướng, có chuyện gì vậy?" Tiêu Tử Mặc xoay người nói.

"A, vâng!" Rõ ràng vị phó tướng quân kia rất ngạc nhiên về chuyện Tiêu Tử Mặc nhớ rõ tên của hắn, thật là vui vẻ, hắn ưỡn thẳng lưng, lớn tiếng nói “Vừa rồi ngoài doanh trại có một cô nương mặc y phục màu đỏ, tự xưng là Lưu Ly, muốn gặp Phong tiểu thư cùng quốc sư đại nhân!"

Lưu Ly đến đây? Phong Vô Ý cùng Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn nhau, không khỏi có chút kinh ngạc. Đêm qua mới phát tin tức, chỉ là thời gian mới mấy canh giờ, Lưu Ly đã đến bên ngoài quân doanh rồi sao?

"Mời nàng tới đây." Tiêu Tử Mặc nói.
"Dạ!" Diêu phó tướng trả lời một tiếng, xoay người chạy về phía cổng doanh trại, chỉ một lát sau, liền dẫn đến một thiếu nữ mặc hồng y.

Phong Vô Ý tỉ mĩ quan sát thiếu nữ trước mắt, bốn năm trôi qua, cũng đủ để một tiểu cô nương biến thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt tròn tròn cũng trở thành mặt trái xoan thanh tú, có lẽ là một người thống lĩnh Tuyền Ki Thạch phủ, sống tại vị trí cao, nên nàng cũng không còn vẻ ngây ngô như lúc trước nữa.

"Thiếu chủ, Tử Mặc sư huynh!" Lưu Ly nhìn thấy bọn họ, ánh mắt mỉm cười sáng ngời, biểu hiện lạnh như băng trên khuôn mặt cũng lộ ra một chút vội vàng.

"Lưu Ly, muội thay đổi rất nhiều, đã lâu không gặp." Tiêu Tử Mặc thản nhiên cười.

"Các ngươi vậy mà. . . . . . biến mất không có chút tin tức bốn năm rồi!" Lưu Ly rốt cục không nhịn được nhào tới ôm Tiêu Tử Mặc.

"Tốt lắm tốt lắm, muội cái tiểu nha đầu này đúng là không thay đổi chút nào." TiêuTử Mặc nhẹ nhàng ôm một cái, liền đẩy nàng ra, lùi lại phía sau hai bước không để lại dấu vết gì.

"May mà, các ngươi không có việc gì, thật sự là quá tốt!" Lưu Ly nặng nề gật đầu.

"Lưu Ly, làm sao muội đến nhanh vây?" Phong Vô Ý hỏi.

"Ta vốn đang ở vùng lân cận nơi này." Lưu Ly nhìn xung quanh, cẩn thận nói, "Thiếu chủ, có thể đi vào trong trướng nói chuyện không?"

"Đi theo ta." Phong Vô Ý gật đầu, mỉm cười, bỏ qua cảm giác có chút khó chịu nơi đáy lòng khi hai người kia ôm nhau.

Trở lại trong trướng, Vân Triệt đang chán đến chết lôi kéo quần áo quá lớn trên người mình, nhìn thấy có người theo sau họ vào trong trướng, không khỏi mở to hai mắt.

Phong Vô Ý không chờ bọn họ tỏ vẻ nghi ngờ lẫn nhau, giới thiệu đơn giản một chút về thân phận của cả hai bên .

Lưu Ly nhìn doanh trướng, vung tay lên, chỉ thấy trong không khí nhộn nhạo xuất hiện một vòng màu đỏ gợn sóng, dần dần khuếch tán ra.

"Đây là?" Phong Vô Ý khẽ nhíu lông mày.

"Thiếu chủ là tu lực, Tử Mặc sư huynh tu thuật, mà ta. . . . . . đây là năng lực chính, lấy thuật làm phụ, đây là kết quả của Tĩnh Âm, có thể làm người khác không thể nghe lén câu chuyện chúng ta đang nói." Lưu Ly giải thích.

Phong Vô Ý cười cười, cái nha đầu khi xưa bị nàng trêu chọc tức đến dựng lông, quả nhiên giờ đã trưởng thành rồi.

"Bốn năm trước từ lúc thiếu chủ cùng Tử Mặc sư huynh rời bến,hai người Lâm nhất Lâm nhị sau khi trở về, vẫn luôn cố gắng tìm hiểu tung tích của các người." Lưu Ly mở miệng nói, "mãi đến gần đây, có phát hiện dòng hải lưu cung không khí gần Thiên Khí Chi Đảo có chút không ổn định, giống hệt bốn năm trước. . . . . . cho nên họ lập tức cấp báo về Tuyền Ki Thạch phủ, đúng lúc hoàng đế Phạm Thiên cùng Thảo Nguyên Chi Ưng ở phía Bắc giao chiến, ta liền tự mình đến đây xem thử."

Thảo Nguyên Chi Ưng? Phong Vô Ý nhớ tới chuyện thi đấu, không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên là nam nhân đều hiếu chiến như nhau!

"Thiếu chủ đồ ngươi muốn, ta đã phái người chạy về lấy, nhưng mà thời gian nhanh nhất có thể, chỉ sợ ít nhất cũng phải hơn nửa tháng." Lưu Ly lại nói.

"Không sao." Phong Vô Ý không để ý, "Bốn năm trôi qua, ta cũng không quan tâm tới việc chậm nửa tháng —— Vân Triệt, ngươi biết văn tự dị tộc không?"

"Ai?" Đang lúc không chú ý lại bị hỏi tới, Vân Triệt sửng sốt một chút mới nói, "Hơn phân nửa văn tự ta đều biết, chỉ là có mấy chủng tộc có văn tự đặc hữu, trừ bỏ người của tộc đó, sợ rằng cũng không ai biết."

"À?" Phong Vô Ý thuận miệng nói, "Ví dụ như?"

"Tinh linh!" Vân triệt không chút nghĩ ngợi nói, "Tinh linh tộc chỉ sinh sống ở trong rừng rậm, nhu cầu ra ngoài cũng không lớn, cho nên đối với chiến tranh hay cái gì cũng không ham thích, rất ít có thể nhìn thấy người trong Tinh Linh tộc ở bên ngoài, nhưng có rất ít người ngoại tộc có thể đi vào lãnh địa của Tinh Linh, bọn họ tự lập thành một quốc gia, nếu không có chuyện bắt buộc có lẽ sẽ không có Tinh Linh ra ngoài rừng rậm, họ lấy hàng mỹ nghệ do mình làm ra đổi lấy một ít những thứ cần thiết mà trong rừng rậm không có, chỉ sợ không có người nào có thể tìm tới bọn họ. . . . . . nhưng mà những điều này là do phụ vương nói, ta cũng chưa từng gặp qua Tinh Linh tộc."

"Nói như vậy, có lẽ lần chiến tranh này, sẽ không có tinh linh tham dự?" Phong Vô Ý trầm ngâm nói.

"Có khả năng." Tiêu Tử Mặc gật đầu nói, "Ngàn năm trước, cũng chỉ có một Tinh Linh cá biệt gia nhập chiến tranh, không đại biểu cho cả Tinh Linh tộc. Dù sao Tinh Linh cần là rừng rậm không người, vốn là một bộ phận ở Di Thất đại lục, cũng không xung đột với Phạm Thiên."

"Nếu lần này cũng là như vậy thì tốt rồi." Phong Vô Ý thở dài, lại quay đầu lại nói, "Lưu Ly, trên người ngươi có thuốc gì khôi phục nguyên khí không? Mang ra cho Tử Mặc."

"Có tất nhiên là có." Lưu Ly do dự một chút mới nhìn Tiêu Tử Mặc, "Tử Mặc sư huynh bị thương sao?"

"Cũng không phải, chẳng qua lực lượng hao tổn quá lớn, linh khế xảy ra chút vấn đề." Tiêu Tử Mặc cười khổ một cái nói, "Nếu trên người muội có Hồi Nguyên Đan, cho ta mấy viên."

"Vâng." Lưu Ly lấy ra một cái bình ngọc giao cho hắn, lại nói, "Theo ta được biết, khế ước ấn ký xảy ra vấn đề thì dược vật cũng không thể hoàn toàn trị tốt được."

"Vậy cũng không có cách nào, chúng ta không có thời gian để chậm chạp." Tiêu Tử Mặc nói xong, mở nắp bình, lấy ra một viên thuốc nhỏ, mùi thơm ngát của viên thuốc xông vào mũi, chàng đưa vào trong miệng, rồi cứ thế nuốt vào.

"Tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng chỉ cần thời gian một đêm, vẫn có thể đủ giải quyết mà?" Lưu Ly thần bí cười cười.

"Một đêm?" Tiêu Tử mặc ngẩn ra, lập tức giống như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ biến đổi, "Lưu Ly, ý ngươi không phải là. . . . . ."

"Ta sẽ mang Mặc Thanh Trì đến đây." Lưu Ly gật đầu.

"Ngươi nói. . . . . .Mặc Thanh Trì?" Phong Vô Ý nghi ngờ lỗ tai mình xảy ra vấn đề, một hồ nước, có thể "mang" ra không?

"Mặc Thanh là linh trì thuần nhất, vạn vật có linh hồn, cũng không thể mang ra Mặc Thanh Trì thực sự, chỉ là mang ra linh hồn của nó." Lưu Ly giải thích, "Tuy rằng hiệu quả không có tốt như nước linh trì thực sự, nhưng dùng để khôi phục nguyên khí, bình ổn khế ước cắn trả, như vậy là đủ rồi!"

"Lúc trước sư phụ ta dùng linh trì, chính là do linh hồn của Mặc Thanh Trì biến thành." Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói, "Thương Lãng Thần Long hóa thành đầm Nghịch Thủy Hàn, Vô Ý không phải đều được chứng kiến sao?"

Phong Vô Ý không nói gì, được rồi, nàng nhất thời quên mất, thế giới này có cái gì đó, không phải theo lẽ thường có thể giải thích!

"Khi ta tới đã nhìn thấy phía Bắc cách ba bốn dặm gần quân doanh có một con sông, nước sông mát lạnh, đêm nay ta sẽ đem tuyền linh đặt giữa sông." Lưu Ly nói.

"Được rồi." Tiêu Tử Mặc gật đầu.

"Lưu Ly, về một việc khác ta muốn hỏi thì sao?" Phong Vô Ý đột nhiên nghiêm túc.

"Dạ." Trên mặt Lưu Ly lộ ra một tia buồn rầu, "Dù sao chuyện liên quan đến danh dự Tuyền Ki Thạch phủ, không thể để người ngoài biết hay chuyển đạt, đưa thư cũng không thỏa đáng. Nhưng việc này quả thật rất quan trọng, chờ chuyện bên này tạm thời ổn định, ta tự mình trở về một chuyến, để hỏi ba vị trưởng lão."

"Vậy đã làm phiền muội." Phong Vô Ý thở dài.

Chuyện này, ngày nào còn chưa rõ ràng, thì ngày đó nó vẫn là một cây gai trong ngực nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.