[Đồng Nhân Onepiece] Nữ Hải Tặc Huyền Thoại Và Tình Yêu Của Chàng Thuyền Trưởng Tóc Đỏ

Chương 23: Chọn nhẫn




Editor: Niệm Vũ

Bình thường Vu Kiều đều đi cửa sau quán tập thể hình , bởi vì ở chỗ cô đi cửa sau gần hơn, cửa sau cũng không phải quá chếch, bên cạnh bật đèn sáng trưng , không phải ngõ tối, rất rộng rãi, đi vài bước là ra đến đường cái, cũng chính là ven đường Ân Á Minh dừng xe, nhưng vì buổi tuối nên tương đối ít người, không phải là khu buôn bán, phần lớn cư dân gần đó, nói như vậy vẫn là tương đối an toàn .

Quách Lệ kiếm cớ nói không thoải mái rồi ra gặp mặt mấy tên du côn này, xác định thời gian và chi tiết khác, trong chốc lát quay lại nói với Vu Kiều, mình đi vệ sinh xong vẫn không thoải mái, muốn về sớm, chỉ sợ đã ăn phải cái gì không tốt.

Vu Kiều vốn có ý này, giờ Quách Lệ cũng nói vậy, đương nhiên lập tức đồng ý, vội vàng thu thập đồ đi ra cửa sau với Quách Lệ, việc này đau bụng không lớn không nhỏ, cô cũng không hiểu xem bệnh, nếu là bệnh cấp tính thì hỏng bét .

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa lại đụng phải nhiều người đàn ông xa lạ, vừa nhìn cũng không phải là người tốt, dáng vẻ lưu manh, đầu tóc đủ mọi màu sắc, hai ba người còn hút thuốc, thấy họ đi ra thì tụ tập lại.

Tim Vu Kiều đập mạnh, trị an nơi này rất tốt, khu dân cư, hơn nữa cách mấy trăm mét chính là đồn công an, bình thường không có những loại người này tản bộ gần đây, sao hôm nay lại đụng phải mình chứ!

Bóng ma lại tập kích cô lần nữa, lúc trước cô thiếu chút nữa bị một lưu manh cường bạo, may mà đúng lúc Quý Huy đi ngang qua, hôm nay sẽ không xui xẻo lại gặp tình huống như thế ?

Nhìn mấy người này là biết đến không có việc tốt, không phải tới hỏi đường, Vu Kiều nhìn ánh mắt đối phương cũng biết bọn họ muốn làm gì , cô giật mình muốn quay đầu mở cửa saucủaquán, ra thế nào liền vào thế ấy! Dù thế nào thì cô và Quách Lệ chỉ là hai người phụ nữ, không đấu được bốn người đàn ông, nếu có em gái cô Vu Thi ở đây thì còn có thể đánh một trận, theo cô thì chạy trốn khá sáng suốt.

"Sao lại không mở được!” Vu Kiều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cửa sau này luôn mở mà,cũng có rất nhiều khách cũ đi bằng lối này, cô đi đã quen, vừa nãy đi ra còn rất tốt, sao đột nhiên không mở được cửa?

Cô nào biết, lúc nãy Quách Lệ quan đã động tay động chân lên cái cửa, đóng kín thì tự động khóa lại, phải mở từ bên trong hoặc dùng chìa khóa, Vu Kiều kéo đẩy thế nào cũng vô dụng.

Vu Kiều liều mạng gõ cửa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không có ai đi qua nơi này đáp lại.

"Ơ kìa em gái không cần gấp như vậy đâu, tụi anh cũng đâu có làm gì." Người đàn ông đi đầu tỏ vẻ mất hứng, "Vẻ mặtcủaem giống như tụi anh làm chuyện xấu ấy, chẳng lẽ tụi anh không được đứng ở đây sao?" Hắn vô lại nói, Vu Kiều nghe sợđến mức nổi da gà.

Còn chưa đủ, hắn nói xong còn định lên kéo Vu Kiều, Vu Kiều bị dọa thiếu chút nữa thét chói tai, cô vội vã lui về bức tường sờ điện thoại di động trong túi, nhưng còn chưa chạm vào thì người đàn ông kia đã đi đến trước mặt, giữ chặt tay cô, đau đến mức nước mắt muốn chảy ra, lực người đàn ông kia quá lớn, cô ngay cả phản kháng cũng không phản kháng được, hơn nữa mùi trên người hắn thật là khó ngửi, cô quả thực muốn nôn mửa.

Lúc này Quách Lệ xông lên đánh hắn, vừa đánh vừa kêu Vu Kiều: "Chị Vu, chạy mau!"

Người đàn ông kia vung tay lên, Quách Lệ liền bị đẩy đụng vào tường, Vu Kiều trừng to mắt, "Rốt cuộc các người muốn làm gì? Muốn tiền sao, muốn tiền tôi cho, trong túicủatôi tiền, điện thoại di động gì gì đó đều cho các người! Bên cạnh có đồn công an, đợi lúc nữa sẽ có người đi qua, gọi công an đến đây."

Người đàn ông kia túm tóc Vu Kiều, cười nhạo nói: "Ha ha, cô em cho là chúng ta sợ mấy tên công an đó à, cũng không hỏi thăm một chút chúng ta là ai!" Hắn liếc mắt, ba tên đồng đảng bắt Quách Lệ lại, diễn trò rất chuyên nghiệp , phải làm thì làm toàn bộ, đỡ khiến sau đó Vu Kiều hoài nghi.

"Rốt cuộc các người muốn thế nào? !" Giọng Vu Kiều sắc lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi, "Người mau tới đây! Cháy rồi! Cháy rồi!" Cô vừa dùng sức giãy dụa vừa kêu to, trông cậy ai đó đi xung quanh có thể chú ý tới nơi này.

Hô cứu mạng ít khả năng có người hỗ trợ, ở khu dân cư hô cứu hỏa hiệu quả tốt hơn nhiều, trong chốc lát sẽ có một đám chạy tới.

Đáng tiếc bây giờ rất ít người, mọi người sớm tan tầm, thường tản bộ ở công viên, chỉ lẻ tẻ mấy người đi ngang qua, vận khí Vu Kiều không tốt, cô kêu đúng lúc không một ai ở đây, bên trong quán tập thể hình trái lại có người, nhưng cách một bức tường dày họ không nghe được, ngõ hẻm là một tiểu khu, tường rào đều trồng cây, cách nhà cao tầng còn đoạn khoảng cách, người ở đó căn bản nghe không rõ.

Cho nên cô gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh.

Thủ lĩnh đám lưu manh phát bực, đi lên tát Vu Kiều một cái, "Kêu cái gì!" Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, hắn đánh cũng là đau lòng, nhưng là không đánh con quỷ nhỏ này không yên, hắn vung tay lên, "Kéo đi!"

Bốn người liền chuẩn bị kéo hai người Vu Kiều và Quách Lệ đi, bọn họ cách mặt đường không xa, đương nhiên, với Quách Lệ làm dáng một chút .

Vu Kiều và Quách Lệ bị bụm miệng, bây giờ muốn cũng không kêu được, Vu Kiều gấp đến độ rơi nước mắt , hôm nay hết bị đánh lại bị cướp , cô hoàn toàn không dám tưởng tượng những người này mang cô đi rồi sẽ làm gì, không thể trách cô không muốn kết hôn, người từng bị thế này rất khó có cảm tình với đàn ông.

Quách Lệ bị nhét vào xe tải trước, Vu Kiều giãy giụa càng lợi hại, cô định kéo dài thời gian hy vọng có người đi qua, nhưng kết quả là bị giật tóc mạnh hơn, thủ lĩnh lưu manh ra tay thật độc!

Mắt thấy sẽ bị nhét vào xe tải, đột nhiên Vu Kiều phát hiện thủ lĩnh lưu manh nới lỏng tay, còn phát ra một tiếng kêu đau đớn, cô vẫn không rõ đến cùng là chuyện gì đã bị người nhấc lên! Song bây giờ người này ra tay nhẹ hơn nhiều .

Vu Kiều không hiểu chuyện gì xảy ra, định kêu lên theo bản năng thì người bế cô lên nói: "Là tôi, đừng động !"

Nước mắt Vu Kiều chảy xuống, giọng nói này cô biết.

Là Ân Á Minh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy giọng nói đàn ông êm tai, cô cảm thấy giờ phút này đang không ai có giọng nói dễ nghe hơn Ân Á Minh!

Trong lòng Vu Kiều có một ý nghĩ:

Nếu lần này có thể bình an trở về, nhất định báo đáp Ân Á Minh! Làm trâu làm ngựa cũng không oán hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.