[Đồng Nhân Onepiece] Nữ Hải Tặc Huyền Thoại Và Tình Yêu Của Chàng Thuyền Trưởng Tóc Đỏ

Chương 21: Em đừng nhắc đến chủ nhân trước kia của căn phòng được chứ




Editor: Cogau

Nơi Thành Hạ muốn đi cách quán cà phê không xa, chỉ đi qua một lối đi bộ ngầm rồi đi dọc theo đường cái quẹo trái là tới. Trên lối đi bộ, người đi đường không ít, mọi người đều hớn hở.

"Rất có không khí năm mới." Giang Nam Đồng nói, hai tay đút ở trong túi áo nhìn trái nhìn phải, cực kỳ thong dong.

"Vâng. Đúng vậy, em cảm thấy không khí đón Tết ở đây càng náo nhiệt hơn." Thành Hạ nói: "Thầy Giang, thầy đến thành phố H ăn tết à?"

"Anh và cha mẹ tới thăm nhà bạn ông ấy, thuận tiện du lịch năm mới luôn. Em thì sao?" Giang Nam Đồng hỏi.

"Em à, em cũng có người thân ở đây!" Thành Hạ cười nói, ba cô, anh trai cô coi như là người thân chứ.

Len lén liếc Giang Nam Đồng một cái, anh hỏi như thế chứng tỏ là anh không có xem qua hồ sơ của sinh viên đúng không? Không biết trong hồ sơ công khai của cô, rụt rè viết ba chữ "Mồ côi cha" sao?

Vào quán thịt nướng kiểu Hàn, lúc này không ít người, may mắn còn có bàn ăn vừa mới để trống, vị trí thật đẹp.

Lại cởi áo lông và khăn quàng một lần nữa.
"Chiếc khăn quàng cổ này rất đặc biệt, nhưng có vẻ không hợp với phong cách của em." Giang Nam Đồng nói.

"Của mẹ em, rất ấm áp." Vừa nói chuyện, nhân viên phục vụ mặc trang phục dân tộc đặc sắc đang cầm thực đơn đã đứng ở bên cạnh, mặc dù Thành Hạ tới ăn rồi, nhưng cũng không thể quyết định thay cho nên để Giang Nam Đồng tự xem muốn ăn gì.

Coi như làm chủ, cô mời khách đi, tiền mừng tuổi năm nay kha khá, lại không đi ăn chơi cùng Lâm Phóng.

"Thầy Giang, không biết lần viếng thăm này muốn tìm hiểu chuyện gì ạ?" Thành Hạ hỏi mặc dù cô vẫn tin chắc rằng thầy Giang tuyệt đối là quá rảnh rỗi tìm người giết thời gian, nhưng dù sao vẫn muốn hỏi.

"Tùy tiện đi xem một chút, để tình cảm thầy trò gần hơn thôi." Giang Nam Đồng nói.

Ôi!

"Thầy Giang thật là tận tụy với công việc đấy!" Thành Hạ nói.

"Ôi, học được ngôn ngữ nghệ thuật nhanh thế, trẻ con dễ dạy!" Giang Nam Đồng mỉm cười.

"Lời này nghe có chút ‘minh bao ám biếm’*." Thành Hạ nói.
(*Bề ngoài thì khen ngợi nhưng bên trong lại ngấm ngầm châm biếm)

Một bàn đầy thịt và đồ ăn đã được bưng lên, Thành Hạ thấy sắp chảy nước miếng tới nơi, đôi đũa vươn ra lại rút về: "Thầy Giang, mời thầy ăn trước."

Bị thức ăn ngon làm cho mờ mắt, thiếu chút nữa cô quên cả ‘tôn sư trọng đạo’, cũng may kịp thời ‘ghìm cương bên bờ vực thẳm’.

"Anh còn muốn học em xem ăn thế nào, tránh mất mặt, không phải em ép buộc anh đấy chứ?" Mặc dù Giang Nam Đồng nói như vậy, nhưng vẫn động đũa, lúc đi về phía bên này ngồi, anh đã nhanh chóng quét mắt xem người ta ăn thế nào, nếu không nhìn, có lò có miếng thịt chịu khó suy nghĩ một chút cũng biết ăn thế nào.

Anh động đũa, tự nhiên Thành Hạ làm theo, chỉ là - động tác có vẻ nhanh hơn so với Giang Nam Đồng.

"Trong Võ hiệp có Phật Sơn Vô Ảnh Cước, em đây là Trường Bạch Vô Ảnh đũa à?" Giang Nam Đồng cười hỏi.

Miếng thịt nướng nóng hổi thơm ngát đang nuốt đến cổ họng Thành Hạ, từ từ nuốt xuống rồi uống ngụm coca nữa: "Lúc ăn, phiền thầy Giang đừng nói chuyện cười, gây cản trở an toàn tính mạng, thời gian giải trí lùi lại tới một giờ chiều đi."

"Anh tập dượt trước." Giang Nam Đồng bâng quơ một câu.

Đạo hạnh, đây chính là đạo hạnh.

"Tập dượt xong rồi sao nữa? Thầy Giang à, em thật sự vô cùng đói." Đôi đũa của Thành Hạ đang gắp một miếng thịt do dự có nên ăn luôn hay không.

"Ừ, xong rồi, ăn đi." Giang Nam Đồng nói.

Một bữa cơm, Giang Nam Đồng ăn không nhiều lắm, Thành Hạ thì ăn được không ít, nếu có phân chia, đại khái là chia 3:7.

"Thầy Giang, ăn không ngon hả? Sao thầy ăn ít thế ạ?" Thành Hạ hỏi.

"Buổi sáng, trước khi ra ngoài mới vừa ăn sủi cảo, ăn hơi nhiều nên giờ vẫn chưa đói." Giang Nam Đồng nói.

Thành Hạ lại nói: "Vậy sao thầy không nói, nếu nói thì em ăn tạm gì đó là được."

Thật là áy náy, lôi kéo một người đã ăn no vào nhà hàng còn ăn món dầu mỡ như vậy, đây không phải là cố ý đối xử tệ với người ta sao?

"Anh cho là em muốn lôi kéo anh đi uống rượu, không nỡ từ chối." Giang Nam Đồng nói.

Nói đến uống rượu, Thành Hạ nhìn cái ly đồ uống hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Thầy Giang, thật ra thì bình thường em không uống rượu, ngày hôm qua vì giúp anh của em một tay, nếu anh ấy uống rượu là phát ban, lại còn khó chịu hai ba ngày sau nữa."

"Anh của em á?" Giang Nam Đồng nhẹ nhàng lắc ly đồ uống, nhìn chất lỏng nâu đỏ đầy bọt khí.

"Ngày hôm qua thầy thấy ai cõng em đi? Đó chính là anh em, nhưng mà anh ấy ở với cha em, còn em ở với mẹ." Thành Hạ nói.

"Anh em nhà em lớn lên có chút giống nhau." Giang Nam Đồng nói.

Nói tới đây, Thành Hạ không nhịn được cười: "Tụi Lâm Lâm còn nói, em và Lâm Phóng có tướng phu thê, ha ha, làm em cười muốn chết rồi."

"Đóng vai người yêu lẫn cho nhau, sợ chuyện tình cảm phiền phức hả?" Giang Nam Đồng nói.

Đang cười, Thành Hạ sửng sốt một chút: "Chuyện này, cũng không có cân nhắc qua, có lẽ là vậy."

Bả vai bị người từ phía sau vỗ một cái, Thành Hạ giật mình quay đầu lại nhìn, là Lữ Đồng, hôm nay thay một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu trắng, cắt may vừa vặn, dáng người hoạt bát nhìn thật trọn vẹn.

"Này, Thành Hạ, người này là thầy Giang đúng không? Xin chào, tôi là Lữ Đồng, bạn học của bạn trai Thành Hạ." Lữ Đồng thoải mái chào hỏi, rồi lại quay lại nói với Thành Hạ: "Thấy hai người ở đây nên tới chào hỏi, định hai ngày nữa tìm em đấy, cũng may hôm nay không có tìm, như vậy đi, mấy ngày nữa nhé, trước khi em đi được không?"

"Vâng! Chị cũng tới ăn cơm à?" Thành Hạ hỏi.

"Coi như là vậy! Chị đi trước, còn có chút việc muốn làm, từ từ ăn nha." Lữ Đồng nói, sau đó đi ra cửa như một cơn gió.

"Phụ nữ Phương Bắc quả nhiên rất cởi mở." Giang Nam Đồng tán dương.

"Vâng, em cũng rất thích chị ấy, hi vọng chị ấy làm chị dâu của em, chị ấy và Lâm Phóng ở chung một chỗ khẳng định là siêu thú vị luôn." Thành Hạ nói.

"Hiện tại, rõ ràng cô ấy cho rằng em là bạn gái Lâm Phóng, chỉ sợ bọn họ rất khó tiến thêm một bước phải không?" Giang Nam Đồng nói.

"Hai ngày nữa em sẽ nói cho chị ấy biết, giúp chị ấy hoàn thành kế hoạch lâu dài theo đuổi anh em. Anh Lâm Phóng, mặc dù có chút cố chấp, nhưng kết hôn nhất định là một người chồng tốt, vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, quan trọng nhất là lấy anh ấy thì sức khỏe được bảo đảm!" Thành Hạ nói.

Giang Nam Đồng chỉ cười cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ lầu dưới, cô gái gọi là Lữ Đồng đang mở cửa chiếc xe lớn, hơn nữa lúc nãy cô ấy từ khu làm việc đi tới chỗ Thành Hạ, Quản lý nhà hàng đi theo phía sau.

Cơm nước no nê xong cũng đến thời gian trò chuyện, Giang Nam Đồng nói anh quên từ rồi, đợi tìm lại bản thảo xem lại đã rồi nói. Bởi vì thời gian ăn cơm cũng không ngắn, cho nên muốn tính tiền đi về, Thành Hạ nói cô mời khách, cảm ơn sự quan tâm của thầy với sinh viên, huống chi cô là chủ nhà, cũng muốn làm một chủ nhà tận tình, Giang Nam Đồng đồng ý, kết quả là đi tính tiền thì cô bé thu ngân nói đã thanh toán rồi. Về phần ai thanh toán, cũng không nói cho họ biết.

"Là Lữ Đồng sao?" Ra khỏi quán ăn Thành Hạ đoán.

"Có lẽ là vậy." Giang Nam Đồng nói.

"Woa, chị Lữ Đồng là chủ nhà hàng này sao, woa, trẻ tuổi xinh đẹp còn có sự nghiệp của mình!" Thành Hạ đi ở lề đường – thông thường đường ở thành phố H có hình răng cưa.

"Hâm mộ sao?" Giang Nam Đồng hỏi.

"Dĩ nhiên, có sự nghiệp có nhiều cảm giác thành công." Ngẩng đầu nhìn mặt trời: "Nếu như mà em là trái đất, sự nghiệp của em chính là mặt trời!" Bởi vì ngẩng đầu không nhìn dưới chân, khi kịp phản ứng thì nhận ra mình đang đứng chênh vênh sắp dẫm lên vũng nước đục đang đóng băng, không biết người đàn ông lịch sự bên cạnh này có tốc độ anh hùng cứu mỹ hay không.

Khí lạnh ào vào trong ngực, chóp mũi cũng đều là khí lạnh, trước mắt tối sầm.

Aizz, ngã xuống đoạn đường này thì thật là . . . , nhưng cũng may, anh hùng cứu mỹ nhân cũng xuất hiện.

"Trái Đất, em không sao chứ?" Giang Nam Đồng hỏi.

Phốc!

"Không sao ạ, Trái Đất là rất kiên cường." Thành Hạ thoát khỏi lồng ngực Giang Nam Đồng hỏi "Xin hỏi cao tính đại danh ‘hiệp sĩ’ ạ? Hôm nay nhờ gặp được ‘hiệp sĩ’ nếu không đã bị hủy hoại dung nhan rồi, ngày khác nhất định tới cửa bái tạ."

"Không dám xưng hiệp sĩ, tại hạ tính Ngân tên Hà Hệ. Nếu các hạ có thịnh tình như thế tại hạ sẽ ở nhà giết gà nấu rượu, chờ đại giá." Giang Nam Đồng nói.

Tính Ngân tên Hà Hệ? Hệ Ngân Hà?

Cô nói mình là Trái Đất, còn anh lại nói mình là Hệ Ngân Hà - đây không phải là rõ ràng. . . . . .

"Hệ Ngân Hà đại hiệp, ngươi không thể kỳ thị giới tính! Ta là Trái Đất, nên ngươi cũng là hành tinh à?" Thành Hạ hỏi, ngẩng đầu ngược sáng nhìn Giang Nam Đồng.

Giang Nam Đồng suy nghĩ một chút lại nói: "Hệ Ngân Hà cũng chỉ là bút danh hành tẩu giang hồ của tại hạ, thật ra thì tại hạ họ Mộc tên Tinh."

"Ngươi. . . . . ." Thành Hạ vỗ vỗ trán: "Là hành tinh ngươi đều chọn hành tinh lớn nhất đó . . . . . ."

"Anh chỉ căn cứ theo tỉ lệ đầu chúng ta để quy đổi thôi." Giang Nam Đồng nói.

Thành Hạ cụt hứng!

Tiếp tục đi tới trạm xe buýt, Thành Hạ chợt nhớ tới câu chuyện cười: "Sao Mộc, em nói câu này, thầy phiên dịch ha."

"Xin mời Trái Đất." Giang Nam Đồng nói, nghiêm trang.

"Bát siết cái dập đầu đường cái hình răng cưa thượng tạp khoan khoái da." Thành Hạ nói. Rất nhiều người nghe được câu này tiếng phổ thông phiên dịch đều muốn cười quất tới.

"Phiên dịch thành cái gì?" Giang Nam Đồng vẻ nghiêm trang.

"Tiếng phổ thông!" Thành Hạ nói.

"Nếu như Trái Đất em là mùa Hạ quỳ tại đường cái hình răng cưa, có lẽ đầu gối cũng sẽ rách da." Giang Nam Đồng nói.

"Woa? Thầy phiên dịch được à?" Thành Hạ ngạc nhiên: "Là ai kể cho thầy sao?"

"Đây không phải là một câu nói nổi tiếng tiêu biểu nhất thành phố H sao? Trên web có." Giang Nam Đồng hỏi.

"A, thì ra là việc tuyên truyền ngôn ngữ thành phố H chúng ta làm tốt như vậy." Thành Hạ nói.

"Đúng vậy, người địa cầu ai cũng biết rồi." Giang Nam Đồng nói.

Xe buýt tới, Thành Hạ hỏi Giang Nam Đồng đi chuyến xe nào, anh nói đi chuyến xe ở đây luôn, nói cô cũng đi chuyến này, vừa đúng thuận đường, hai người lên xe vừa hay còn chỗ ngồi trống, ngồi xuống, Thành Hạ lấy tay xoa lớp hơi nước phủ trên cửa sổ thủy tinh, thật vất vả mới tạo ra được một ô trong suốt có thể nhìn ngoài cửa sổ.

"Chỉ có điểm này là không được, trên xe không có điều hòa, hàng năm mùa đông đi xe buýt cũng phải tự mình ra tay dọn dẹp." Thành Hạ nói.

"Tại sao?" Giang Nam Đồng kỳ quái.

"Nhìn chằm chằm trong xe sẽ say xe." Thành Hạ nói, nghiêng đầu ngả ra chỗ có ánh nắng nhìn ra phía ngoài, ánh mặt trời chiều xuyên qua thủy tinh chiếu vào gò má và tai của cô, làm cho chúng thêm hồng như vỏ quýt, cùng với chiếc khăn quàng cổ to xụ màu xanh nhạt thật là quá đối lập.

"Thầy Giang, thầy xuống đâu vậy?" Thành Hạ hỏi.

"Điểm cuối." Giang Nam Đồng nói, dưới chân quả nhiên bắt đầu lạnh như băng.

"Em cũng xuống ở điểm cuối. Ôi, xem ra chúng ta ở không xa nhau." Thành Hạ nói.

Giang Nam Đồng cười cười, so với thành phố S thì không xa, anh chạy xe lượn quanh nửa vòng là có thể đi về.

Chờ xe đến điểm cuối, Giang Nam Đồng cảm nhận được chân mình như không có tri giác nữa, động tác bước xuống xe có chút mất tự nhiên, Thành Hạ nhìn anh, lại nhìn xuống chân: "Aizz, vừa tới Trái Đất của chúng em chưa quen nhiệt độ này hả? Nhanh thôi, hãy dùng sức hít hơi sau đó nâng cao chân đạp xuống."

Giang Nam Đồng nhìn nhìn cô lắc đầu một cái: "Em cũng muốn bán gậy cho anh à?"

"Nhanh lên một chút giẫm đi, nếu không thực sự phải mua gậy đấy." Thành Hạ nói, vừa đúng lúc cô cũng giẫm chân vận động cho ấm.

"Em ăn kẹo hồ lô** không? Nghe nói mùa đông ở Phương Bắc, kẹo hồ lô ăn ngon nhất." Giang Nam Đồng hỏi, nhìn sạp bên cạnh, trên đó cắm đầy từng xiên từng xiên một mứt quả.
(**Kẹo hồ lô: là một loại mứt làm từ trái cây khô hoặc tươi đều được, phủ bên ngoài một lớp đường mạch nha rồi rắc mè/vừng lên. Xiên thành từng xiên dài ngắn tùy theo giá tiền. Kẹo hồ lô còn được gọi là mứt quả.)

"A, thầy ăn đi, em rất sợ kẹo hồ lô." Thành Hạ nói.

"Tại sao?" Giang Nam Đồng nghi ngờ.

"Lúc còn nhỏ, em ăn kẹo hồ lô quá vội, làm cho hai môi dính lại với nhau, khi mở được ra thì bị dính mất một lớp da, đau chết đi được." Thành Hạ nói.

"Sao em lại tham ăn như vậy?" Giang Nam Đồng hỏi.

"Trẻ người non dạ! Không đề cập tới cũng được!" Thành Hạ xua tay.

"Em không phải về nhà sao?" Giang Nam Đồng hỏi.

"Thầy còn phải đổi xe à?" Thành Hạ hỏi.

"Anh thuê xe, sẽ đến nhanh thôi, em đi về đi ." Giang Nam Đồng nói.

"Vậy chờ thầy lên xe trước, em có thói quen là người đi cuối cùng." Thành Hạ nói.

"Thói quen của chúng ta hình như giống nhau, nếu không, như vậy đi, hai chúng ta cùng đi, nếu như gặp xe thì đi trước." Giang Nam Đồng nói.

Thành Hạ đồng ý, không vì cái gì khác, thời tiết này, đi bộ một chút có thể giãn gân lưu thông máu giúp ấm áp hơn.

Kết quả là xe taxi tới trước, Giang Nam Đồng lên xe, nhìn kính chiếu hậu thấy Thành Hạ đang vẫy tay từ biệt anh, mặt đỏ lên như quả táo, chiếc khăn xanh nhạt to xụ trên cổ có vẻ càng nhạt hơn, còn nhe răng cười một cái trông hàm răng thật trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.