Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư

Chương 10: Anh rất cảm động, ôm cô thật chặt, thực ra đà điểu con cũng biết dịu dàng




“Làm sao anh lại quen biết được chị dâu?” – Đường Tống hỏi

“Chị dâu em là do bà nội giới thiệu, anh chị quen nhau ba tháng thì kết hôn, sau đó liền có con, anh đối với cô ấy không có nhiều tình cảm, đây cũng là tạo nghiệt. Chị dâu em cũng không có trình độ cao, công việc cũng không có, nên anh để cho cô ấy ở nhà, nuôi dưỡng cô ấy. Tính tình cô ấy rất tốt, cho dù là mang thai rất đau khổ, nhưng vẫn không nói với anh một tiếng. Nhưng anh biết, cô ấy không hạnh phúc, bởi vì những người phụ nữ khác đều được chồng yêu thương, mà chồng của cô ấy, không thể cho cô ấy tình yêu. Cho nên anh nghĩ dùng vật chất để thỏa mãn cô ấy, cô ấy muốn cái gì, chỉ cần nhìn một cái, anh liền mua cho cô ấy. Có lúc anh cảm thấy, bản thân mình đã làm khổ hai người phụ nữ…..Nghe nói, a Cửu cũng sống không được tốt lắm. Đường Tống, em giúp anh thăm hỏi, nếu a Cửu có gì khó khăn, lập tức nói cho anh biết.”

Đường Tống đáp ứng, đề tài này tạm thời kết thúc.

Trên đường trở về biệt thự, tôi có chút trầm mặc, anh Phạm cùng a Cửu, Đường Tống cùng Phạm Vận, chuyện xưa của bọn họ, cơ bản đều giống nhau. Đều là bởi vì áp lực của gia đình mà chia tay, tìm một người phụ nữ không yêu mà kết hôn. khác biệt duy nhất giữa tôi và chị dâu chính là, chị dâu trầm mặc, thấy đủ, còn tôi, vĩnh viễn vẫn thấy không đủ.

Thật ra thì a Vane nói rất đúng, cô ấy sợ tôi có ý đồ, mà tôi quả thật có ý đồ.

Ý đồ của tôi chính là đem mình xâm nhập vào trong lòng Đường Tống, thậm chí là đem Phạm Vận rút ra khỏi lòng của anh.

Nhưng mà tôi vẫn không dám hướng đến người khác, thậm chí là chính bản thân mình thừa nhận mình có ý đồ.

Hôm nay, chuyện xưa của anh Phạm để cho tôi hiểu được một chút --- a Cửu sẽ ở trong lòng anh ấy - cả đời.

Tựa như, Phạm Vận cũng sẽ cả đời nằm trong lòng Đường Tống.

Người ngoài nhìn vào, anh Phạm đối với chị dâu thật tốt, trên đường còn cố ý mua trái mận tươi về cho cô ấy thưởng thức. Nhưng đó chẳng qua là áy náy, là trách nhiệm, điều đó không phải là yêu.

Đột nhiên, tôi cảm thấy mệt mỏi.

“Không sao chứ?” - Đường Tống hỏi “Sao nhìn sắc mặt không tốt lắm”.

Tôi lắc đầu một cái, tỉnh lại đi – “Không sao, chỉ là đói bụng thôi”

“Chúng ta vừa mới ăn cơm cách đây một giờ” - Đường Tống bình tĩnh chỉ ra sự thật này.

“Nhà tôi đem tôi gả cho anh là bởi vì anh có tiền, có thể nuôi nổi cái dạ dày to lớn của tôi nha” – Tôi cảm thấy mình và Đường Tống có vẻ quen thuộc, nên có thể nói giỡn.

“Tôi thật vinh hạnh” – Đường Tống cười, đem xe dừng trước cửa siêu thị, dẫn tôi vào chọn một ít đồ ăn vặt.

Lúc cầm đồ ăn vặt, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, trên thế giới này, cái gì cũng có thể bạc đãi, nhưng mình không thể tự bạc đãi cái miệng của mình.

Về đến nhà, tôi vùi người ở phòng khách, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa cùng Đường Tống xem phim, lựa chọn bộ phim mà tôi thích nhất 《 The Shawshank Redemption 》; lúc nhìn thấy nam chính đi ra từ dòng nước, khắp người đều là nước đen, toàn thân nhếch nhác, nhưng tư thế lại giống như cánh chim giương ra, làm cho tim tôi rung động ---- có rất ít bộ phim có thể làm rung động trái tim sắt đá của tôi.

Thích nhất chính là câu nói của Andy – anh nói: nhớ kỹ, hy vọng là điều tốt, thậm chí là sự hoàn thiện của con người. Sự việc tốt đẹp vĩnh viễn không bị đánh mất.

Hy vọng, thật sự là một chuyện rất tốt rất tốt.

Cho nên, tôi vĩnh viễn lưu giữ trong nội tâm của mình một chút hy vọng, một chút kiên trì, không tới thời điểm cuối cùng, vĩnh viễn không buông tay.

Xem phim xong, thời gian cũng không còn sớm, mọi người có thể tắm rồi đi ngủ, mặc dù là còn trong thời kỳ trăng mật, nhưng cũng giống như ở nhà, không có gì khác biệt, tôi và Đường Tống ai về phòng nấy, mỗi người một nơi.

Nơi này không hổ là nóng như Thánh Địa, trong thành phố nóng đến chó ngao Tây Tạng nhảy lầu, bò sữa đột tử, nhiệt độ mặt đất cao gần 50 độ C, nhưng buổi tối ở đây, ngủ vẫn muốn đắp chăn bông, quả thật bức hiếp trâu bò. Nhưng thời tiết lúc này mát mẻ, giường mềm mại, tôi lại mất ngủ

Lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, chỉ đành phải lặng lẽ rời giường đến phòng khách lầu dưới --- may mắn là, phòng khách có một quầy rượu, bên trong có không ít rượu. Tôi lấy chai champange, tự rót uống.

Rượu, thuốc lá, trà, toàn bộ dính, người phụ nữ như tôi đây xem ra là hết thuốc chữa.

Thật ra thì, chuyện tình anh Phạm còn cho tôi cảm xúc rất lớn. Tình yêu, như vậy, tình bạc bẽo mới có thể dài lâu hay sao? Có người đã từng nói, sao lại ngốc như vậy, yêu một người rồi kết hôn cùng một người. Tôi nghĩ, tôi chính là kẻ ngốc như vậy. Một người đại ngốc. Nhưng, bất kỳ một đoạn tình cảm nào, cũng đều không bình đẳng, lúc yêu có người yêu sâu hơn một chút, trên thế giới này, cũng cần người ngốc như tôi đây.

Càng nghĩ càng nhức đầu, càng nhức đầu càng uống nhiều rượu hơn, càng say lại càng nghĩ nhiều, đây là chuyện tuần hoàn.

Lúc tôi đang nửa tỉnh nửa say, một đôi tay chợt nhẹ nhàng đoạt đi ly rượu của tôi, tôi say đến nỗi mắt mở không ra, những tôi biết rõ người đến là ai. Coi như tôi nhắm mắt lại cũng biết đó là người nào --- khi yêu một người tận 8 năm, tóc của anh chỉ cần bay trong không khí cũng có thể cảm giác được.

“Đừng nghĩ nhiều, mỗi người một chuyện, đều không giống nhau” – giọng nói Đường Tống lúc tôi có men say êm tai đến cực kỳ mộng ảo

Thì ra là anh biết, anh biết tôi lo lắng.

Tôi xoay người, lần đầu tiên chủ động ôm lấy anh, anh đứng thẳng, tôi ngồi chỗ của mình, cho nên đôi tay của tôi vây ngang hông của anh, tham lam hít lấy hơi thở đặc thù trên người của anh, Đường Tống, Đường Tống của tôi, tôi đã quá mức đau khổ mà yêu Đường Tống

Nếu như tôi là Ưu Bà Di, như vậy người đàn ông Đường Tống này, chính là Phật của tôi. Tôi nghĩ muốn, nhung nhớ, theo đuổi, tin tưởng, chỉ có anh, chỉ có anh.

Thời gian dài vẫn không rửa sạch được nhung nhớ cố chấp của tôi, tôi lo lắng hy vọng trong lòng mình vẫn kiên trì cho tới hôm nay, Người ta nói “biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”. Tôi không phải là không quay đầu, mà là bên kia biển khổ, so với quay đầu, người kia càng hấp dẫn tôi hơn, cho dù là vô căn cứ, cho dù là hoa trong gương trăng trong nước, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Tôi cảm thấy mình bị một đôi bàn tay ôm lấy, giống như nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, ở trên mặt biển lững lơ, sóng lớn hơi rung chuyển thân thể nho nhỏ của tôi.

Tôi không mở mắt, chỉ cảm thấy trói buộc trên người từ từ được buông ra, giống như là đứa trẻ mới sinh, thân không mảnh vải, cũng không vì vậy mà trần tục.

Giờ phút này, chính là hạnh phúc.

Người đàn ông là một nửa vòng tròn, phụ nữ là một nửa vòng tròn khác, hai nửa vòng tròn hợp lại một thể, chính là hạnh phúc.

Tôi cùng với Đường Tống, đang tiến hành loại hạnh phúc này.

Tay là tâm, tâm vốn là tay, tôi hoàn toàn nhào vào thân anh, có mười ngón tay, mơn trớn da thịt bóng loáng, cơ bắp rắn chắc, ngũ quan hình dáng rõ nét, còn có nơi nam tính mà tôi cảm thấy xa lạ.

Trong lòng tôi, là của anh nóng rực, là của anh bành trướng, là của anh cứng rắn.

Giường lớn màu trắng mềm mại là bể khổ vô biên, hai người chúng tôi ở trong bể khổ lăn lộn, đầu tiên là cuộn sóng rất nhỏ lay động chúng tôi, tay cùng tim bắt đầu nóng lên, sóng gió bắt đầu đánh tới, chúng tôi lăn qua lộn lại, chúng tôi ôm chặt lẫn nhau, anh hôn tay của tôi, mắt của tôi, tim của tôi. Tôi như một đứa trẻ sơ sinh, đem tất cả thuần khiết dâng hiến cho anh. Mà anh như đức Phật thiêng liêng, tiếp nhận cống phẩm tôi đây.

Trong nội tâm của tôi trống rỗng, gọi tên Đường Tống, tôi nghe thấy nội tâm mình hô hào cùng hét chói tai, hấp dẫn tới cuồng phong bạo vũ, sóng lớn ngập trời, tôi khát vọng, anh bổ sung.

Anh dùng nửa vòng tròn của mình, cùng tôi hợp lại, hai vòng tròn tương hợp trong nháy mắt, bể khổ phía trên, tràn ra một tia máu tươi thuần khiết, đây là vì vượt qua bể khổ hy sinh, đó là đạt tới dâng hiến toàn vẹn.

Hai nửa vòng tròn hợp lại, gian khổ, hạnh phúc, đều có đau khổ. Sóng gió trên biển, trải qua tàn phá, cuối cùng, dần dần bình ổn, dần dẩn trở thành cuộn sóng nhỏ bé rung chuyển.

Tôi ở giữa đau đớn, mệt mỏi cùng men say, mà ngủ.

Tôi vừa làm cái việc mãi mãi không có kết cục, mơ màng, sương mù dày đặc, tôi nhìn thấy người kia, tôi cách anh rất gần, lần này anh không có bước đi, chỉ đưa lưng về phía tôi, tôi muốn đưa tay, lại chần chừ không dám, tôi không biết mình sợ hãi chuyện gì, cái loại sợ hãi đó thậm chí ép tới tôi từ trong mộng tỉnh lại.

Mở mắt ra, trời mới vừa tờ mờ sáng, Đường Tống vẫn nằm bên cạnh tôi, hai chúng tôi đều lỏa thể ^_^, tối hôm qua tôi cũng không có say đến bất tỉnh nhân sự, tôi vẫn nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, tất cả mọi chuyện xảy ra đều dựa theo ý nguyện của tôi. Nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy tất cả, tâm tư như vẫn còn trong mộng, sợ hãi. Giấc mộng kia, lan tràn, cảm xúc giống như trong hiện thực, tôi hít sâu một cái, nhảy xuống giường, mặc quần áo tử tế, trực tiếp chạy ra khỏi cửa.

Giờ khắc này tôi không biết mình đang làm cái gì, tôi không cảm thấy hối hận đối với chuyện xảy ra tối qua, tôi chỉ cảm thấy một hồi sợ hãi, sợ hãi đó khiến cho tôi rời khỏi Đường Tống.

Tôi chạy đến thị trấn, vẫy một chiếc xe, thảo luận giá xong, nói xe đưa tôi trở về thành phố.

Từ trong kính chiếu hậu phía sau xe, tôi phát hiện mình nhếch nhác dường nào, giống như con thỏ bị kinh hãi, tóc tai rối bời, ánh mắt kinh hoàng, căn bản sẽ không phải là Đại Khinh.

Tôi co rúc ở trên ghế sau, không ngừng run rẩy, lẳng lặng chờ đợi tài xế đưa tôi về đến nơi quen thuộc.

Xe dừng lại ở trung tâm thành phố, trên điện thoại di động của tôi đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Đường Tống, tôi cũng không phải là cố ý không nhận, tôi chỉ không biết nói với anh nguyên nhân vì sao tôi rời đi.

Nguyên nhân, chính mình cũng không biết .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.