Nữ Giúp Việc Của Thiên Binh

Chương 23: Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng




Lúc này hai mắt Thần Nam lấp lánh thần quang, cuối cùng hắn đã cảm ứng được tu vi thực sự của Mộng Khả Nhi. Không ngờ là đang dao động giữa tứ giai trung cấp và tứ giai đại thành cảnh giới, thật làm người ta phải kinh dị!

Trước đây tu vi của Thần Nam không bằng Mộng Khả Nhi, thêm vào đó nàng ta cố ý ẩn tàng thực lực, nên khó có thể cảm ứng được tu vi của nàng ta rốt cuộc đạt đến cảnh giới nào. Hiện tại hai người đang cùng cao độ, tự nhiên thấy rất rõ.

Thần Nam tự nói trong lòng:

"Không ngờ lại dao động giữa tứ giai trung cấp và tứ giai đại thành, thật cổ quái a! Lại còn một cỗ lực lượng đáng sợ bị phong ấn trong nội thể nàng ta, nữ tử này thật làm người ta khó mà đoán được..."

Lúc này Khải Lợi - một trong thập đại cao thủ tây phương, từ một tòa viện không xa, lơ lửng giữa không trung mà chầm chậm bay đến.

Hai mắt của Thần Nam lại thoáng hiện tinh quang, hắn cảm ứng được ma pháp nguyên tố ba động cường liệt xung quanh Khải Lợi. Cho đến tận bây giờ bước vào tứ giai đại thành lĩnh vực, hắn mới biết rằng Khải Lợi, Mộng Khả Nhi và những người trong hàng ngũ thập đại cao thủ đáng sợ đến thế nào.

"Cung hỉ Thần huynh tu vi đại tiến. Cuối cùng ta đã biết được thập đại cao thủ của đông đại lục cường đại thế nào!"

Tiếng cười sảng khoái của Khải Lợi từ không trung truyền tới, hắn chầm chậm hạ xuống trong viện.

Thần Nam thu thần kích lại, bước nhanh về phía mọi người nhận lấy mấy lời khách khí.

Mọi người nhìn Thần Nam, nhãn thần đều kỳ quái. Tên gia hỏa này từ khi xuất đạo đến giờ thời gian bất quá chỉ khoảng chừng hơn nửa năm, nhưng hắn lại có liên quan đến nhiều sự kiện lớn, việc này nối tiếp việc khác, nổi lên như diều gặp gió trong đám thanh niên, thật hiếm người bì kịp.

Đặc biệt không ngờ là lần này hắn giương Hậu Nghệ cung, thiếu chút nữa là đã bắn chết thiên sứ. Chuyện này giống như thiên văn dạ đàm, không đầy mấy ngày nữa sẽ truyền ra toàn đại lục, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm dấy lên một làn sóng lớn.

Hiện tại công lực Thần Nam đại tiến quả thật là rất đúng lúc. Nếu không với danh tiếng bây giờ của hắn mà không có thực lực của "thập đại", sợ rằng có nhiều thanh niên sẽ không phục.

Những người trẻ tuổi đều hướng về Thần Nam nói lời chúc mừng, viện lạc bị tàn phá trở nên náo nhiệt dị thường.

Hai ngày sau, Long Vũ bị trọng thương từ hôn mê tỉnh lại.

"Long Vũ, cuối cùng nàng đã tỉnh."

Thần Nam đình công thu tay về, hai ngày qua hắn không ngừng mang chân khí truyền vào nội thể Long Vũ, giúp nàng từ từ chữa trị thân thể. Hiệu quả thật rõ rệt, so với dự đoán của ngự y là bốn, năm ngày mới tỉnh lại thì đã nhanh hơn một nửa thời gian.

Long Vũ mở đôi mắt mê hoặc, sau đó đôi mắt dần dần có thần thái, nàng cau đôi mày xinh đẹp hỏi:

"Xú bại hoại ngươi sao lại ở trong phòng ta? Không phải là có ý đồ không tốt đối với ta đấy chứ?"

Thần Nam á khẩu. Không ngờ câu đầu tiên sau khi Long Vũ tỉnh lại lại là như vậy, bất quá thế mới đúng với phong cách của nàng. Thần Nam mỉm cười, hắn đã phát hiện trong ánh mắt linh động của Long Vũ thoáng hiện qua một tia sắc sảo.

"Long Vũ, nàng cảm thấy thế nào?"

Hắn đưa tay bắt mạch, cảm ứng được chân khí hỗn loạn trong nội thể nàng đã dần dần bình ổn lại.

"Ai da, tên bại hoại ngươi đúng là..."

Lần này Long Vũ quả thật có chút xấu hổ, dung nhan tuyệt mĩ đang nhợt nhạt bỗng đỏ lên như hai đám mây hồng. Nàng vội vã đẩy bàn tay to bè của Thần Nam ra, tức giận nói:

"Không được chạm vào ta."

Lúc ấy một tiếng cười từ bên ngoài truyền vào:

"Hi hi, Long Vũ tỉ tỉ đừng sợ. Ta đến đây."

Một trận gió thơm ùa vào trong phòng, tiểu công chúa rất nhanh chạy đến. Đôi mắt to của nàng đảo lia lịa, quét qua quét lại trên người Long Vũ và Thần Nam.

"Long Vũ tỉ tỉ, nếu có người bắt nạt tỉ, ta sẽ kêu người đến bắt sắc lang."

Long Vũ cười nhẹ nói:

"Tiểu ma phiền, muội là công chúa một nước sao lại nghịch ngợm như thế? Đến đây, để tỉ tỉ ôm nào."

Thần Nam có chút ngạc nhiên, cảm giác được sau khi Long Vũ tỉnh lại tâm tình tựa hồ không còn phiền muộn như trước, có vẻ đã cởi mở hơn rất nhiều.

Tiểu công chúa cười hi hi, nàng ta nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống cạnh giường, tuy nhiên cũng không dám ngồi quá gần. Khi còn ở Thần Phong học viện nàng ta đã biết rằng Long Vũ rất thích chọc ghẹo nữ sinh, trong tình huống bình thường nàng ta sẽ bảo trì cự li an toàn nhất định đối với Long Vũ.

"Long Vũ tỉ tỉ đã khỏe nhiều chưa? Hai ngày nay ta lo muốn chết đi được."

Tiểu công chúa cười ngọt ngào, thăm hỏi Long Vũ mấy câu.

"Cái đồ thích vỗ mông ngựa!"

Đó là bình phẩm của Thần Nam đối với tiểu công chúa.

"Xú bại hoại ngươi dám nhục mạ ta. Hừ! Cẩn thận không ta kêu người đến chặt đầu ngươi."

Tiểu công chúa trừng mắt hung dữ nhìn Thần Nam, sự thật là lúc nàng ta quay về hoàng cung đã từng muốn tìm người thu thập Thần Nam và Khải Lợi, nhưng kết quả là bị Sở Nguyệt ngăn lại.

Lúc này trong viện truyền lại tiếng bước chân, những thanh niên cường giả của tứ đại học viện sau khi nghe được tin tức Long Vũ đều tìm đến thăm hỏi.

Ít lâu sau Sở Nguyệt đại công chúa, Mộng Khả Nhi, Khải Lợi cũng theo nhau đến.

Mọi người thấy Long Vũ từ hôn mê tỉnh lại thì rất cao hứng, đặc biệt là đại công chúa Sở Nguyệt đối với nàng rất quan tâm. Sở Nguyệt nắm lấy tay Long Vũ dặn dò nhất định phải điều dưỡng cho tốt, còn sai ngự y mang tiên sâm tốt nhất trong hoàng cung đến cho nàng bồi dưỡng thân thể.

Thần Nam lạnh lùng cười, hắn vốn đã biết gia tộc của Long Vũ được liệt vào một trong thập đại tu luyện thế gia của đông đại lục. Sở Nguyệt đại công chúa vì thế nên mới nhiệt tình như vậy.

Sau nửa thời thần, Thần Nam phải truyền chân khí cho Long Vũ để điều hòa nội tức hỗn loạn, mọi người trong phòng đều cáo từ.

"Long Vũ, cám ơn nàng!"

Khi đã truyền chân khí xong, Thần Nam ngồi trên chiếc ghế trước giường, nhẹ nhàng nói với Long Vũ.

Lúc này sắc diện Long Vũ đã từ từ khá lên, gương mặt trước kia vốn trắng bạch dần dần có chút huyết sắc, nàng thở dài nói:

"Không cần phải cám ơn. Trên đường đi từ Tội Ác chi thành đến Sở quốc đế đô, nếu như không có huynh lúc nào cũng liên tục khuyên giải, muội nghĩ muội có khả năng... Lần này cứu huynh cũng là muốn nhân chuyện đó mà kết liễu sinh mệnh."

Thần Nam lo lắng nói:

"Long Vũ, không lẽ nàng thật sự muốn tiếp tục chạy trốn hay sao? Nàng đừng nên chán nản như vậy. Không chừng một năm, ba năm, hay mười năm nàng sẽ từ từ quên đi mọi chuyện đã phát sinh. Nàng không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho phụ mẫu nàng a. Họ vừa mới mất đi một nhi tử, không lẽ nàng nhẫn tâm để họ lại mất thêm một nữ nhi nữa hay sao?"

Nói ra mấy câu này Thần Nam có chút hổ thẹn. Vạn năm trước hắn đã không làm như thế.

Long Vũ khẽ cười:

"Huynh không cần phí tâm khuyên giải muội. Một lần suýt chết, muội đã minh bạch rằng thế gian này còn rất nhiều thứ đáng để muội lưu luyến, muội sẽ không tự hủy hoại mình đâu."

"Ha ha... ta nói rồi mà. Long Vũ vốn xán lạn như ánh dương quang, làm sao có thể giống một tiểu nữ tử tầm thường, đụng chuyện là khóc lóc dầm dề được chứ!"

"Được lắm! Huynh lại dám nói móc bộ dạng trước đây của ta."

Long Vũ đánh hắn một quyền, nhưng ngay lập tức nhớ ra chuyện gì, nói:

"Lần này ta sở dĩ cứu huynh, nguyên nhân đã nói rồi, huynh không được suy nghĩ lung tung đó."

"Ừm, ta không suy diễn lung tung. Ta chỉ biết rằng đã từng có một thiếu nữ xinh đẹp dùng chính sinh mệnh của mình để cứu một nam tử..."

"Huynh! Tên gia hỏa này không được nói bậy!"

Long Vũ đỏ mặt vội vã ngắt lời Thần Nam, nàng biết rằng nếu để hắn nói thêm một lúc nữa thì tên gia hỏa này khẳng định sẽ nói ra những câu làm nàng phải đỏ mặt đến phát sốt.

Dưới sự nài ép nhiệt tình của Thần Nam, cuối cùng hắn đã cho Long Vũ uống được một chén thuốc. Sau khi dặn dò nàng cẩn thận an dưỡng, hắn chuyển thân li khai. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Long Vũ thở dài một hơi. Tuy bề ngoài nàng tỏ ra phấn chấn một chút nhưng nội tâm vẫn còn đau khổ, trong thời gian ngắn làm sao nàng có thể quên được Tiềm Long.

Trong hai ngày hôn mê, những chuyện hai mươi năm trước cứ lần lượt hiện lên trong đầu nàng... đã trải qua... đã biến mất... những thứ vĩnh hằng...

Nụ cười, nước mắt, cảm động... mồn một hiện về... phảng phất như mới hôm qua. Sau khi hôn mê, tâm cảnh của Long Vũ dần dần phát sinh một chút biến hóa. Nàng thì thầm với chính mình:

"Hãy để quá khứ trôi đi..."

Ba ngày sau trận hoàng cung đại chiến, lão yêu quái bí mật quay về. Lão gặp Sở quốc hoàng đế và ngũ giai tuyệt thế cao thủ - Tư Mã Lăng Không xong liền tiếp Thần Nam tại mật thất.

Khi Thần Nam trông thấy lão thì vô cùng kinh hãi. Đầu tóc rối bù, toàn thân huyết tích, vẻ ngoài thật đáng sợ. Lão yêu quái so với lúc chưa bị thương thì già đi rất nhiều, tóc trên đầu đã rụng hơn một nửa, nước da nhăn nheo như vỏ quýt khô, trông lão lúc này hoàn toàn hư nhược.

"Tiền bối, người..."

Tuy trong lòng Thần Nam đại khái đã đoán ra, nhưng hắn vẫn kinh hãi vì trạng thái trước mắt của lão.

Lão yêu quái vừa muốn mở miệng thì đột nhiên ho kịch liệt, tinh hồng huyết thủy từ miệng trào ra làm cho nước da nhăn nheo, trắng bệch của lão càng thêm đáng sợ. Lão xua xua tay ra hiệu bảo Thần Nam ngồi xuống rồi nói như tự nói với mình:

"Đáng sợ a, đại loạn đến rồi..."

"Tiền bối, mấy ngày nay cuối cùng đã phát sinh chuyện gì?"

Trông thấy bộ dạng như thế của lão yêu quái, Thần Nam phải cẩn thận hỏi lại. Bằng vào tu vi của lão, nếu như muốn đào tẩu trong cuộc đại chiến của cường giả vô địch thì cũng có thể an toàn rút lui. Để rơi vào tình trạng thảm hại như thế này, nhất định là lão đã tham gia đoạt bảo từ đầu đến cuối.

"Đáng sợ a, đáng sợ! Ta chưa hề nghĩ rằng nhân gian giới lại có người thực lực cường tuyệt đến như vậy. Nhất định là ngươi biết ta đang nói đến ai, ta không ngờ rằng hắn ta sau khi chết mấy ngàn năm lại sống lại được."

Nét mặt lão yêu quái lộ ra một tia sợ hãi hoàn toàn khác với tư thái thường ngày, có thể thấy đại ma đã để lại cho lão một ấn tượng khó quên.

"Ngươi không thấy biểu hiện về sau của đại ma nên vĩnh viễn ngươi sẽ không có cách nào đoán được hắn cường đại đến đâu!"

Lão yêu quái như đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, sắc diện biến thành trắng bệch vô bỉ, ngực không ngừng phập phồng, phải một lúc mới bình tĩnh lại được. Lão thở dài nói:

"Thực lực của đại ma đã vượt rất xa cực hạn cho phép tại nhân gian giới, con người này căn bản là không có khả năng lưu trú lại thế giới này. Nhưng hắn đã tự mình tiến hành phong ấn, ở nhân gian giới hắn chính là thần! Không ai có thể chiến thắng! Ta biết, đại loạn sắp sửa bắt đầu rồi a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.