Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 50




“Ha ha…” Ngay sau đó, những tiếng cười sắc nhọn tàn nhẫn cứ thi nhau vang lên không ngừng, trong tiếng cười lộ rõ sự hưng phấn và hứng thú. Bọn chúng thích những kẻ có thực lực, những kẻ đó mới có đủ hương vị, còn những kẻ yếu đuối như tôm như tép thì bọn chúng chẳng thích thú tẹo nào.

“Hà hà…”

“Khà khà…”

Lập tức, giữa những tiếng cười khà khà âm u quái gở, vài bóng người chợt loé lên nồng nặc mùi máu tanh và hứng thú mà đuổi theo hướng Phong Vân đang bỏ chạy.

“A a…” Những kẻ ngồi chồm hỗm trong lao ngục làm bằng linh lực cũng gào ầm lên. Tình cảnh này thực giống như Phong Vân là ma thú của nhà lao đang bị truy đuổi bởi những người đi săn đuổi ma thú, còn bọn chúng chính là những khán giả ngồi xem. Mà lúc này, ma thú hung hãn tàn bạo thì đang chạy trối chết, còn người xem và người đi săn thì đều hưng phấn vô cùng.

Cả đám đều như người cá lao nhanh về một phía.

Phong Vân mang theo sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực chạy như điên trong lao ngục được phân ra vô số đường đi. Năng lượng kỳ quái trong cơ thể nàng đã bị Thế tử mỹ nhân ngư làm cho đông lạnh. Tuy ngay cả linh lực của nàng cũng đã bị đông lạnh, thế nhưng điều này trái lại lại để cho nàng một con đường sống. Nó khiến nàng có thể chạy, có thể nhảy, có thể không còn phải lo ngay ngáy nữa.

Luyện ngục này quả nhiên y như nhận định của Phong Vân lúc trước, nó là vùng đất tập trung toàn bộ tội phạm của thế giới dưới đáy biển. Nguyên mẫu của luyện ngục tuy có chút bất đồng với nơi ở kiếp trước của Phong Vân nhưng cũng là một nơi rất quái dị, về bản chất thì hai nơi này giống nhau.

Phong Vân cứ từ nơi ở cũ của mình mà suy ra, nàng có tính mẫn cảm bẩm sinh với những nơi như thế này.

“Ầm…” Một luồng linh lực màu đỏ nổ ầm ầm phía sau lưng Phong Vân.

Một luồng năng lượng lạnh lẽo từ phía sau dội tới. Phong Vân đang trong tư thế chạy trốn ngay lập tức lộn mèo hai cái ngay tại chỗ mà chân không chạm đất. Khi người hạ xuống, hai chân đã đặt trước một ngã rẽ và đi vào một con đường khác.

Linh lực phía sau nổ mạnh nhưng không lan đến được chỗ của nàng.

“Bên này bên này…” Một tên tội phạm ngồi trong lao ngục lập tức kêu lên.

“Ầm…” Mấy luồng linh lực từ bốn phương tám hướng vội vàng lao về phía Phong Vân.

Phong Vân bắt đầu luống cuống, nàng lui lại từng bước mà cũng không thèm nhìn xem mình đang lùi vào nơi đâu. Cuối cùng, Phong Vân tựa vào bên cạnh một phòng giam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.