Nữ Đế Sủng Nữ Nhân

Chương 54




Vù vù...vù vù...

Lúc này, tại chín tầng mây, đang có một con linh thú vỗ cánh trên đó, bóng lưng to lớn chở năm người.

"Tỷ tỷ, cảm giác thế nào?".

"Cảm giác...thật rộng lớn, thật bao la, đây là lần đầu tiên ta được bay cao đến thế!".

Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt, cả hai đang ngồi trên lưng linh thú trò chuyện, tiếng gió quá lớn, phải nói thật to mới có thể nghe thấy được đối phương, ban đầu không riêng gì Thu Nguyệt, ngay cả Trần Phàm cũng hơi có chút chóng mặt, dù sao cũng là lần đầu tiên hai người được cưỡi linh thú phi hành, lại ở một độ cao như thế, mới đầu quả thực có chút không quen, nhưng cả hai dẫu gì đều là tu sĩ, thực lực không tệ, chỉ thoáng chốc đã hoàn toàn thích nghi được bình thường.

Thậm chí bây giờ nhìn Trần Thu Nguyệt nét mặt chỉ toàn là phấn khích, nào đâu còn bộ dáng sợ hãi trước kia, nàng lúc này tựa như một tiểu thư khuê được ra ngoài đi chơi vậy.

"Nguyệt tỷ, ta nhớ trước đó tỷ còn lo mình sẽ bị rớt xuống dưới mà".

Trần Phàm nhìn Trần Thu Nguyệt tươi cười nói.

"Có đệ ở đây rồi ta đâu còn gì phải sợ nữa".

Trần Thu Nguyệt vui vẻ đáp lại, ánh mắt long lanh nhìn về phía Trần Phàm.

"Đúng vậy, đã có đệ ở đây rồi".

Trần Phàm gật đầu mỉm cười, sau đó như sực nhớ ra điều gì, hắn từ trong người lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho nàng, nói:

"À đúng rồi, cái này cho tỷ".

"Là gì vậy?".

"Đây là của vị sư phụ kia trước khi ta lên đường có để lại cho ta, chủ yếu là linh thảo đan dược, nhưng mà người cho nhiều quá đệ dùng không hết, giờ chia một ít cho tỷ".

Trần Phàm hiện tại chỉ có thể nói dối như vậy, thực tế đây là bút tài phú lấy được từ bảo khố Trần gia, nhưng hắn làm sao có thể nói ra điều này, đành lấy vị sư phụ ảo trước đó ra làm bia đỡ vậy, dù sao đây cũng là của gia tộc nhà nàng, đưa cho nàng cũng là hoàn toàn hợp lý.

"Không, vậy thì không được, đây là của sư phụ cho đệ chứ đâu phải của ta, đệ mau cất đi. Với lại ta cũng không thiếu đan dược mà".

Trần Thu Nguyệt lắc đầu, giọng điệu kiên quyết, bản thân mình đã nợ đệ ấy quá nhiều rồi, nếu không có Trần Phàm tiếp một chưởng kia nàng làm sao có thể ngồi đây như ngày hôm nay, giờ lại còn đưa nhiều tài nguyên như thế cho nàng, bảo sao Trần Thu Nguyệt có thể tiếp nhận.

"Sợ đệ thiếu sao, đừng có lo. Nói thật với tỷ, túi trữ vật của ta đã chật ních hết rồi, nếu giờ tỷ không nhận đệ cũng chỉ còn nước vứt bớt ra thôi, nếu không sau này còn đựng được cái gì nữa. Giờ thế nào, tỷ nhận hay là để ta vứt xuống phía dưới kia cho kẻ khác nhặt nhé?".

"Thì...đệ có thể tặng cho mấy vị trưởng lão, coi như kéo lên một tầng quan hệ".

"Làm ơn đi tỷ tỷ, trưởng lão bọn họ là người của đại tông môn, có thể để ý đến mấy thứ tầm thường này sao?".

"..."

Trần Thu Nguyệt thực sự bó tay, không hiểu sao lời hắn nói khiến cho nàng lúc nào cũng không phản bác được, nhưng mà...đồng dạng lúc nào cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

Trầm mặc một lát, cuối cùng Trần Thu Nguyệt đành phải đầu hàng.

"Thôi được, đệ có thể đổ sang túi của ta".

"Vậy có phải tốt không".

Trần Phàm hài lòng gật đầu, cầm túi trữ vật trong tay đổ sang bên của Trần Thu Nguyệt, cho đến khi túi của nàng không còn gì để đựng được nữa mới thôi, vốn dĩ còn định đưa nàng một chiếc nhẫn, nhưng lúc đó chỉ e Trần Thu Nguyệt sống chết cũng sẽ không chịu nhận, dù gì nàng cũng có lòng tự trọng của mình.

Phía dưới núi non, rừng rậm, sông ngòi, thành trấn, làng mạc...tất cả chỉ như những chấm nhỏ xíu phiêu phù, rất nhanh liền vụt qua, năm người lúc này đã bay được khoảng mấy canh giờ.

"Tiểu tử, trước mắt, chúng ta sẽ đưa các ngươi tới Đế đô".

Hàn trưởng lão ở phía trước đột nhiên nói.

"Ý của tiền bối là..."

Trần Phàm nhíu mày nghi hoặc, không phải là tới Vạn Linh Tông sao, giờ sao lại thành đến Đế đô rồi?

"Ha ha...tiểu tử, ngươi nghĩ tông ta ở gần đây hay sao, nếu là bay như thế này nói không chừng phải hai ba năm nữa mới tới".

Hàn trưởng lão mỉm cười giải thích.

"Cho nên trước tiên chúng ta phải tới Đế đô kinh thành, bởi vì chỉ có ở đó mới có điểm truyền tông, tất cả các đệ tử sau khi đã thông qua tuyển chọn tại đế quốc Thiên Uy đều sẽ tập trung ở đó, đi qua điểm truyền tông tại Đế đô, ngươi đã hiểu chưa?".

"Oh! Hóa ra là vậy, vãn bối đã hiểu rồi".

Trần Phàm chậm rãi gật đầu, không nghĩ đường tới Vạn Linh Tông lại xa xôi tới như vậy, tốc độ của linh thú này nào phải chuyện đùa, áng chừng phải nhanh gấp mấy chục lần phi ngựa, vậy mà như Tiêu trưởng lão vừa nói, ít nhất phải mất tới hai ba năm mới có thể đến nơi, xem ra mình vẫn là hơi coi thường cái đại lục này rồi.

Thật sự là quá mức rộng lớn!

Mà Trần Phàm biết đây mới là một góc nhỏ mà thôi.

"Phải rồi Mạc tiền bối, con linh sủng này của người tên là gì vậy?".

Gạt chuyện đường xá sang một bên, Trần Phàm bắt đầu lân la dò hỏi, từ đầu hắn đã chú ý tới con chim lớn này, đây không phải yêu thú mà là linh thú, trong cuốn Đại Cương Sơ Cấp Yêu Thú chỉ toàn ghi chép về yêu thú mà thôi, cho nên Trần Phàm chưa bao giờ thấy con vật này, càng là không biết gì về nó cả.

"Ký chủ, trong hệ thống đại thư viện có hết mà, Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú, không đắt đâu, chỉ có 200 điểm năng lượng thôi".

Hệ thống nắm lấy thời cơ hiện ra mời chào.

"Vậy sao, lúc nào rảnh mua thử một cuốn đọc coi".

"Sao không phải là bây giờ, ta thấy ngài cũng đang rảnh, điểm cũng còn dư dả nữa".

"Dư dả cái đầu ngươi!".

"..."

Trần Phàm không muốn để ý tới cái thứ này nữa, hắn có cảm giác mình sắp sửa có một tên đa cấp cư ngụ ngay trong đầu.

"Hiếu kỳ phải không? Cũng không có gì lạ, dù sao ở một cái nơi như thành Vân Long ngươi làm sao có cơ hội thấy được linh thú chứ".

Mạc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, khóe miệng nhếch lên nói, vẻ mặt còn mang theo nét tự hào.

"Mong được tiền bối chỉ giáo".

"Ừm, thực ra cũng chẳng có gì, linh thú cũng giống như yêu thú mà thôi, thức ăn đều là các loại linh thực linh dược, nhưng linh khác ở chỗ chúng không khát máu và tàn bạo như yêu, hiếm có khi nào ta thấy linh thú chủ động tấn công con người, trừ khi ngươi khiến cho chúng cảm thấy nguy hiểm, mà đặc biệt là linh trí của chúng phát triển nhanh hơn so với yêu thú".

"Nhìn bề ngoài linh và yêu không khác gì nhau, chỉ là linh thú đa phần đều có sở trường về công kích linh hồn, đây cũng là một đặc trưng của chúng, còn yêu thú chủ yếu công kích về thể xác, cho nên linh thú nguy hiểm hơn yêu thú rất nhiều".

"Tuy nhiên cái gì cũng có mặt trái của nó, linh nếu so với yêu về mặt số lượng lại vô cùng khiêm tốn, còn nữa, ngươi đừng nghĩ là chúng trông có vẻ hiền lành mà dễ dàng thuần phục, thực tế là hoàn toàn ngược lại, nếu như ngươi khống chế được một con yêu thú, vậy thì sẽ có năm phần cơ hội thu phục thành công, nhưng nếu đổi lại là linh thú, ngươi chỉ có chưa tới một phần".

"Khụ khụ...thực tế thì con Hắc Linh Điêu này không phải hoàn toàn là linh sủng của ta, đây chỉ là tông môn cấp cho ta làm phương tiện đi lại cho lần chiêu sinh này mà thôi, ta chỉ có quyền ngồi trên lưng để nó chở đi, ngoài ra không thể sai khiến nó làm việc gì khác".

"Như ta vừa nói linh thú là rất quý hiếm, cũng chỉ có những nơi như Vạn Linh Tông ta mới có thể nuôi dưỡng được mà thôi. Ngươi cần phải không ngừng phấn đấu, nếu có thể trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó sẽ được tông môn ban thưởng cho một cơ hội thuần phục linh thú, làm được hay không tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi".

"Đó là tất cả những gì mà ta biết về linh thú, trên thực tế thế giới của chúng còn vô vàn điều bí ẩn, sau này khi đã nhập tông ngươi có thể từ từ tìm hiểu, trong tông có không ít điển tịch về linh thú, chỉ là với chức phận của ta còn không đủ để xem được".

"Đa tạ tiền bối vì ta giảng giải".

Trần Phàm sau khi gật gù một hồi, lúc này mới cung kính chắp tay nói, hắn có thể nhìn ra được vị trưởng lão này khá là nhiệt tình với mình, trong lòng cũng âm thầm cảm thán, hóa ra linh thú lại có sở trường về công kích linh hồn, nếu vậy đối với riêng hắn mà nói không khỏi có chút thú vị.

"Ha ha...không cần cám ơn, cái mà ta nói cho ngươi chỉ là kiến thức sơ đẳng nhất, nếu ngươi vào Vạn Linh Tông rồi thì sau này sớm muộn cũng sẽ biết, chỉ là biết sớm hơn một chút mà thôi".

Mạc trưởng lão vuốt râu cười, ánh mắt nhìn Trần Phàm không khỏi hiện lên bốn chữ "trẻ nhỏ dễ dạy".

"Đúng rồi, dù sao giờ ngươi cũng là người của Vạn Linh Tông ta, chúng ta cũng coi như người một nhà, ta tự giới thiệu chút, lão phu là Mạc Thanh Vân, hai vị này là Tiêu Nghiêm, Hàn Bách".

"Đệ tử tham kiến ba vị trưởng lão".

"Ừm".

Cả ba vị trưởng lão hài lòng gật đầu, đồng dạng đều một bộ dáng "trẻ nhỏ dễ dạy".

"Đúng rồi tiểu tử, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một chút, sau khi nhập tông ngươi mới chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, đây chính là cấp bậc thấp nhất, không cần biết ngươi là thiêu kiêu bậc nào, sau khi vào đây đều phải từng bước đi lên, Vạn Linh Tông ta nhìn bề ngoài có vẻ yên tinh tường hòa, nhưng bên trong chính là cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Bản thân mấy người chúng ta ở trong tông chỉ là ngoại môn trưởng lão, địa vị tương đương với một ít đệ tử nội môn mà thôi, cũng không tính là gì".

Trưởng lão Tiêu Nghiêm ở một bên lúc này mới bắt đầu lên tiếng.

"Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, vãn bối hiểu rồi".

Cái này cũng không có gì lạ, tu luyện chính là một chữ "tranh" tàn khốc, tranh với bản thân tranh với người, tranh với thương thiên tranh với địa, nếu như ngươi không đủ bản lĩnh vậy chỉ có thể cam tâm bị đào thải mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.