Nữ Đế Sủng Nữ Nhân

Chương 13: 13: Quả Nho




Thấy Tiền Thông hỏi, Dương Khai đương nhiên không tỏ sắc mặt gì, lặng lẽ cười, khách khí ôm quyền nói

- Vãn bối bái kiến Tiền trưởng lão, bái kiến Phí Thành chủ.

Tiền Thông và Phí Chi Đồ liếc nhìn nhau, sắc mặt hân hoan. Bọn họ đương nhiên nhìn ra, Dương Khai không phải vì uy danh của bản thân lan xa hoặc nắm chiến hạm cường đại trong tay mà có ý coi khinh bọn họ, tiểu tử này còn tự xem mình là tiền bối, lễ nghĩ không thiếu, không uổng công mình trước kia quan tâm hắn. Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng hai người liền được giải trừ.

- Ngụy huynh, Đổng cô nương, các người cũng tới!

Dương Khai lại nhìn về phía một nam một nữ đứng sau lưng Tiền Thông và Phí Chi Đồ, khuôn mặt hàm ý cười chào hỏi, một nam một nữ này chính là Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi.

Hai người vội vàng đáp lễ, nhưng giữa hai lông mày có chút kinh ngạc, dường như thần trí vẫn chưa tỉnh lại sau màn vừa rồi.

- Dương Khai, lời đồn kia…

Tiền Thông đợi sau khi mấy tiểu bối hàn huyên xong lại truy hỏi tới. Trong mắt Dương Khai xẹt qua một tia sáng, cất cao giọng nói:

- Không sai, tin đồn ngoài kia là thật, hôm nay ta cùng chúng đệ tử và bằng hữu quả thật có đặt chân đến Lưu Viêm Sa Địa.

Thanh âm không lớn, nhưng đủ để cho tất cả mọi người nghe rõ, lời này vừa nói ra, vô số âm thanh xôn xao vang lên, người nghi ngờ có, người hâm mộ có, người nghiến răng nghiến lợi cũng có.

- Tốt, tốt, tốt!

Tiền Thông ngoài kinh ngạc, lại thấy mừng cho Dương Khai,

- Ngươi có chỗ đặt chân, vậy là quá tốt rồi, hơn nữa lại là nơi bảo địa bậc này, có lẽ về sau sẽ không xảy ra chuyện như trước kia nữa.

Mặc dù ở trong Lưu Viêm Da Địa, có thể nói là không cần lo lắng, hoàn toàn không lo ngại lại bị người khác liên thủ công kích, muốn công kích Dương Khai, thế tất yếu trước tiên phải xông khu cực nóng, ai có thể làm được việc này? Cả U Ám Tinh không ai có thể làm được.

- Làm phiền Tiền trưởng lão lo lắng, nhưng ta nghĩ sau này quả thật không có cái gì không có mắt lại đến quấy rầy vãn bối thanh tu rồi.

Dương Khai cười hắc hắc, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua chỗ mấy cường giả đang đứng. Điều này làm cho sắc mặt một số người trầm xuống, nhưng lại không tiện nói gì.

- Vốn dĩ vãn bối nên sớm truyền tin qua, nhưng là những ngày này luôn bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi, cũng may hai vị tiền bối đích thân đến đây, nếu như đã đến, không ngại cùng Ngụy huynh và Đổng cô nương đi vào trong nói chuyện một chút đi? Vãn bối có một số chuyện muốn thỉnh giáo.

Dương Khai đề nghị, đây không phải là khách khí, hắn thật sự là có chuyện muốn thỉnh giáo một phen.

- Vào bên trong?

Tiền Thông và Phí Chi Đồ nghe vậy, mặt lộ vẻ kì dị, sau khi liếc nhìn nhau không chút nghĩ ngợi gật đầu nói:

- Được, hai người lão phu cũng có ý này, chỉ sợ Dương Khai ngươi không hoan nghênh thôi.

- Trưởng lão nói đùa, vãn bối cung kính còn không kịp, nào dám không hoan nghênh?

Dương Khai quay người, mỉm cười nói:

- Các vị, mời! Tiền Thông và Phí Chi Đồ nhìn nhau cười, thật không có bày vẽ, thân hình nhoáng một cái liền bước vào cửa khoang hạm của Phi Sa Chiến Toa. Ngụy Cổ Xương và Đổng Tuyên Nhi cũng vội vàng theo sau, Phi Sa Chiến Toa nhìn từ ngoài có vẻ không rộng, nhưng cũng đủ chứa hai ba mươi người mà không chật chội, hơn nữa, bên trong còn có không ít phòng, cho nên vừa mới vào, hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ liền có hứng thú đi ngắm nhìn xung quanh, miệng chậc chậc lấy làm kì lạ, tấm tắc khen ngợi. Đợi đến khi phát hiện ra Diệp Tích Quân vẻ mặt lãnh đạm đứng sau lựng Dương Viêm, hai người liền nhanh chóng tiến đến hành lễ. Đối diện với Diệp Tích Quân, bọn họ không dám tự cao tự đại gì, lại nói, tuổi tác của bọn họ so với Diệp Tích Quân còn nhỏ hơn rất nhiều, muốn tự cao tự đại cũng là chuyện của Diệp Tích Quân.

- Đều không cần khách khí, tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi, đợi tông chủ xử lý xong chuyện bên ngoài, chúng ta lại cùng nhau trở về. Diệp Tích Quân lãnh đạm xua tay. Tiền Thông, Phí Chi Đồ liền vội vàng lên tiếng, tìm một cái ghế, ngồi nghiêm chỉnh. Trưởng bối nhà mình cũng căng căng thẳng thẳng như bước trên băng mỏng, hai tiểu bối Ngụy Cổ Xương và Đổng Tuyên Nhi nào dám nói gì, thân hình thằng tắp đứng sau lưng Tiền Thông và Phí Chi Đồ, đến thở mạnh một cái cũng không dám. Bên ngoài Phi Sa Chiến Toa. Dương Khai thân hình thẳng tắp vẫn đứng nguyên tại chỗ, biểu tình lạnh nhạt, mặc dù rất nhiều cường giả ở đây có tu vi cảnh giới cao hơn so với hắn, nhưng ở địa bàn nhà mình, Dương Khai sao phải e ngại điều gì? Trầm ngâm một lát, hắn mới cất cao giọng nói:

- Lời của Dương mỗ vừa rồi chắc hẳn chư vị đều đã nghe thấy, từ nay về sau, Lưu Viêm Sa Địa này là địa bàn của Lăng Tiêu Tông, cũng mong chư vị không lưu lại đây lâu, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích Lăng Tiêu Tông ta, hậu quả thế nào, hắc hắc...

- Lăng Tiêu Tông?

- Đó là gì vậy?

- U Ám Tinh chúng ta có tông môn này sao? Rất nhiều tiếng hồ nghi vang lên, rất nhiều người nét mặt khó hiểu, nhưng đám người Mạc Tiếu Thanh Thành Băng Huyền lại chau mày, mơ hồ đoán ra điều gì đó.

- Lăng Tiêu Tông là tông môn bản thân cùng các vị bằng hữu cùng chung chí hướng sáng lập ra, tổng đàn ở bên trong Lưu Viêm Sa Địa, nói như vậy, chư vị nghe rõ chứ?

Dương Khai lại lần nữa cao giọng hô, cũng là mượn cơ hội này, đem việc thành lập Lăng Tiêu Tông bố cáo thiên hạ.

- Khai tông lập phái?

- Dựa vào ngươi?

Tiếng nghi vấn và huyên náo càng thêm vang dội. Cũng khó trách bọn họ có phản ứng như vậy, sáng lập một tông môn, không phải là chuyện tùy tiện, ít nhất phải có cao thủ trấn được cục diện mới được, phóng mắt nhìn ra, thế lực lớn nhỏ trên U Ám Tinh, thực lực người sáng lập ai mà không đạt đến trình độ Phản Hư Cảnh? Chỉ có Thánh Hư Cảnh không biết trời cao đất dày, khai tông lập phái, cũng tồn tại không được bao lâu, cũng bởi vì các nguyên nhân mà phù dung sớm nở tối tàn, biến mất trong dòng chảy của lịch sử. Cho nên không mấy ai coi Lăng Tiêu Tông xa lạ này ra gì, càng không coi trọng Thánh Vương Cảnh Dương Khai này. Tùy ý những người kia huyên náo xem thường, Dương Khai nhếch khóe miệng mỉa mai mỉm cười, bất vi sở động.

- Tiểu tử.

Một âm thanh truyền đến, Dương Khai nhìn lại hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy Mạc Tiêu Sinh của Chiến Thiên Minh vẻ mặt âm trầm nhìn mình,

- Những lời ngươi vừa nói, đều là thật?

- Mạc tiền bối cảm thấy sao? Dương Khai không đáp mà hỏi ngược lại, mặc dù lần trước ở Long Huyệt Sơn Mạc Tiếu Sinh có tham dự vây công, nhưng là hiện tại Dương Khai cũng không có ý nghĩ muốn tính sổ với hăn, dù sao hiện giờ thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, đợi sau này trưởng thành hơn, từ từ tính sổ với hắn cũng chưa muộn, dù sao Chiến Thiên Minh cũng là một thế lực lớn, sẽ không có chuyện mất tích không thấy. Mạc Tiếu Sinh híp mắt lại, im lặng chốc lát nói:

- Lão phu không cho là ngươi nói đùa, hơn nữa không biết tông chủ quý tông là người phương nào?

- Vãn bối bất tài, đảm nhiệm vị trí tông chủ, sau này còn phải mời chư vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn. Dương Khai nhếch miệng cười tươi.

- Quả nhiên...

Mạc Tiếu Sinh cũng là người lòng dạ thâm sâu, mặc dù biết Dương Khai nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ với hắn, nhưng lúc này không có ý muốn làm khó dễ, ngược lại thay đổi vẻ mặt ôn hòa tươi cười nói:

- Dương tiểu hữu là nhân trung chi long, chủ một tông cũng dễ hiểu, một thời gian nữa, quý tông nhất định sẽ trở trở nên không kém so với Chiến Thiên Minh ta, thậm chí vượt qua cũng không phải là không có khả năng, thật đáng mừng, quả nhiên thật đáng mừng.

Trong mắt Dương Khai lóe lên dị sắc, cười hắc hắc nói:

- Mạc tiền bối quá khen, Lăng Tiêu Các sinh ra là vì Dương mỗ và các vị bằng hữu muốn có một nơi cư trú mà thôi, Lăng Tiêu Các cũng giống như vãn bối, không có cái gì là hùng tài chí lớn, chỉ muốn an phận một góc, người không phạm ta ta không phạm người! Lão già kia, muốn tự đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió, quả thực nham hiểm cực điểm. Dương Khai trong lòng thầm hận, đừng nhìn Mạc Tiếu Sinh vẻ mặt ấm áp, ngữ khí càng ôn hòa, nhưng lời vừa nói hiển nhiên có nghi ngờ trong lòng, U Ám Tinh có Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông hai thế lực lớn là đủ rồi, nếu lại có thêm một người ngang hàng thậm chí là tồn tại cường đại hơn, khiến cho các thế lực khác làm sao để tồn tại? Mạc Tiếu Sinh hiển nhiên là đang lôi kéo cừu hận cho Lăng Tiêu Tông, những lão già này, nguyên một đám già thành tinh, quả nhiên không dễ đối phó.

- Hay cho cái người không phạm ta ta không phạm người! Trong mắt Mạc Tiếu Sinh lóe lên tinh quang, có chút tức giận, với tâm cơ của hắn, tự nhiên sẽ hiểu được ý trong lời nói của Dương Khai, đối phương rõ ràng là đang lấy chuyện lần trước ở Long Huyệt Sơn để thức tỉnh bản thân, tự nói bản thân đã mạo phạm hắn, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc cùng hắn náo loạn, nghĩ một chút, Mạc Tiếu Sinh nói:

- Quý tông mặc dù vừa mới thành lập, tất nhiên là bách phế đãi hưng, lão phu có ý vào xem một chút, nói không chừng lực hơi non nớt, không biết Dương tông chủ có chủ ý như thế nào?”

- Đề nghị này thực không hay.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, không có chút ý nghĩ nào muốn giữ thể diện cho hắn,

- Tiền bối cũng nói, tế tông vừa mới thành lập, quả thật là bách phế đãi hưng, hiện tại vẫn chưa phải là lúc chiêu đãi khách nhân, đợi sau này có cơ hội sẽ mời tiền bối. Mạc Tiếu Sinh trầm mặc chốc lát, lão muốn vào trong Lăng Tiêu Tông cũng không phải là muốn thăm dò cơ mật gì, chỉ là hôm nay Đế Uyển ma xui quỷ khiến chạy đến nơi này, lão nhất định không nguyện ý đợi ở bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa. Nếu không một khi đợi đến lúc Đế Uyển mở ra, người đợi ở bên trong nhất định sẽ là lâu đài gần nước mà người đợi ở bên ngoài cho dù tốc độ có nhanh, ít nhất cũng phải chạy nửa ngày đến một ngày đường mới có thể vượt qua bức tường chắn lửa của Lưu Viêm Sa Địa, bay đến chỗ Đế Uyển. Dù sao diện tích mà Lưu Viêm Sa Địa chiếm cứ cũng không nhỏ. Đừng có xem thường thời gian ngửa ngày đến một ngày, nói không chừng sớm tiến vào, có thể chiếm cứ được tiên cơ to lớn. Không chỉ Mạc Tiếu Sinh có ý nghĩ này, những cường giả khác đa số cũng đều có tâm tư này. Thấy Mạc Tiếu Sinh thương lượng không có kết quả, Thành Bằng Huyên tiến lên phía trước một bước, quát nhẹ:

- Ta từ xa mà đến, Dương tông chủ hà tất phải bất cận nhân tình, từ chối người từ xa ngàn dặm? Không ngại mở cấm chế ra, cho ta vào trong nghỉ ngơi, uống một tách trà thì thế nào?

- Đúng thế đúng thế, có việc gì thì mọi người ngồi xuống từ từ nói.

- Không sai, Dương tông chủ mở cửa tiện lợi thôi mà!

Lúc này lại có không ít tiếng phụ họa vang lên, càng có người không biết xấu hổ, một bộ cậy già lên mặt, liên mồm bắt Dương Khai cho chút thể diện. Dương Khai làm sao có thể để ý đến bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, đợi những tiếng huyên nào dần ổn định, lúc này mới nói:

- Cũng không phải là Dương mỗ không mở của tiện lợi, chỉ là chư vị chưa được sự cho phép của bổn tông, đã đặt chân lên lãnh địa của bổn tông, đổi lại là tông môn của chư vị gặp phải chuyện này, sẽ xử lý như thế nào? Chắc hẳn là không cần phân trần, ra tay đánh đập, cường ép đuổi đi rồi chứ? Nhưng bổn tông môn vừa mới thành lập không lâu, vẫn chưa kịp bố cáo thiên hạ, lại niệm tình chư vị lần đầu vi phậm, Dương mỗ cũng không truy cứu trách nhiệm của chư vị, vẫn là kính mời chư vị nhanh chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.