Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 100




Edit: _BOSS_ lười

Mạnh Kỳ ổn định tinh thần, đem hoa hồng trên tay nhẹ nhàng đặt ở trên quầy, nghiêm túc nói: "Ngày mai có rảnh không? Ta muốn mời ngươi ăn cơm."

Trịnh Tiểu Nguyệt cầm lấy một cái bánh bích quy hình con gấu nhét vào trong miệng, cũng không ngẩng đầu liền lên trả lời: "Ta phải đi làm, không rảnh!"

Lời nói ngắn gọn, giọng nói cũng không phải rất nhẹ, lại tràn ngập lạnh lẽo không gì sánh được, từ chối chẳng chút nào có chỗ để thương lượng.

Trịnh Tiểu Nguyệt không thích Mạnh Kỳ. Mặc dù là không có Lý Khiết Hinh, nàng cũng sẽ không tuyển chọn Mạnh Kỳ, càng không có khả năng theo Mạnh Kỳ đi ra ngoài. Cũng không phải có loại thái độ căm ghét khác loại nào đó đối với cao phú suất, thuần túy chỉ là bởi vì không thích con người Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ cũng chưa từ bỏ ý định. Hắn sớm đã đoán được sẽ xuất hiện tình huống như thế.

Mỹ nữ đi, đều sẽ có chút ít cáu kỉnh.

Huống hồ là loại con gái có tính cách nội hàm như Trịnh Tiểu Nguyệt.

Nếu như là loại con gái kêu tới liền tới kêu đi liền đi như Lý Khiết Hinh, Mạnh Kỳ căn bản ngay cả nhìn đều sẽ chẳng thèm nhìn. Hoa hồng có gai mặc dù đâm tay, nhưng mà cảm giác có thể hái xuống, mới có thể làm cho người ta càng cảm thấy đó một loại thành tựu.

Nhìn cặp tất đùi đẹp thon dài bên dưới làn váy đối diện, Mạnh Kỳ dùng sức nuốt nước bọt: "Thế, ngày mốt thế nào?"

Giọng nói của Trịnh Tiểu Nguyệt không có một chút biến hoá nào: "Ngày mốt trong khoa có giải phẫu, không đi được."

Mạnh Kỳ không phải một nam nhân dễ dàng nhụt chí: "Ha ha! Vậy thì ngày kia đi!"

Trịnh Tiểu Nguyệt trả lời chuyện đương nhiên: "Ngày kia ta phải giúp chủ nhiệm biên soạn tài liệu, chờ bệnh viện yêu cầu, đã thúc giục quá nhiều lần."

Mạnh Kỳ da mặt rất dầy, không có cảm giác bị thất bại: "Vậy thì cuối tuần thế nào?"

Trịnh Tiểu Nguyệt nhìn đều không có liếc hắn một cái: "Cuối tuần ta muốn giặt quần áo, muốn dọn dẹp nhà cửa, sự tình quá nhiều. Nói chung, ta là không có thời gian theo ngươi đi ra ngoài. Ngươi vẫn là hẹn Lý Khiết Hinh đi! Ngày mai nàng ca trống, 5 giờ liền có thể tan ca rồi."

Mạnh Kỳ nửa người trên nằm sắp ở trên quầy tiếp tân, nụ cười có chút chán ghét: "Ta không muốn hẹn nàng, ta chỉ muốn hẹn ngươi."

Lời nói nếu đã nói đến mức này, nhất định phải trực tiếp thẳng thắn.

Trịnh Tiểu Nguyệt ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, mở mắt ra, dùng ánh mắt khá là hung ác nhìn chằm chằm Mạnh Kỳ, rất lạnh, từng chữ từng câu nói: "Ta có bạn trai."

"Bạn trai của ngươi hẳn là ta!"

Mạnh Kỳ không chút nghĩ ngợi liền mở miệng trả lời: "Hắn tuyệt đối không có khả năng có ta ưu tú như vậy, cũng tuyệt đối không có khả năng giống ta yêu thích ngươi như vậy. Như thế nào, cho ta cơ hội, cũng cho chính ngươi một cơ hội. Ngươi sẽ phát hiện, hai chúng ta mới là thích hợp nhất."

Trịnh Tiểu Nguyệt hơi nheo lại đôi mắt: "Ha ha! Nói rất khẳng định nha? Lý Khiết Hinh làm sao bây giờ? Nàng không phải bạn gái của ngươi sao?"

"Nàng đã là quá khứ."

Mạnh Kỳ nghĩa chính ngôn từ nói: "Ánh mắt không thể chỉ dừng lại tại thuở xưa, mỗi người đều sẽ thay đổi, muốn nhìn về tương lai, muốn nhiều ngẫm lại về sau."

Trịnh Tiểu Nguyệt bị dáng vẻ của Mạnh Kỳ chọc cho cảm giác rất buồn cười: "Giữa ta và ngươi không có tương lai gì. Ngươi vẫn là đi tìm người khác đi!"

Nói, Trịnh Tiểu Nguyệt dò ra thân thể, chỉ chỉ thang máy đối diện: "Ầy, lối ra ở bên đó, không tiễn!"

Mạnh Kỳ không có nổi giận. Hắn da thịt không cười nhìn Trịnh Tiểu Nguyệt, trong lời nói kèm theo hàm xúc uy hiếp: "Ta sẽ mỗi ngày đều đến tìm ngươi. Mỗi ngày tặng ngươi một bó hoa tươi, mỗi ngày tặng ngươi một lễ vật nhỏ. Ta cũng không tin ngươi sẽ không động tâm... Nha! Suýt tý nữa đã quên, ngươi còn có một bạn trai. Ừ, ta sẽ tìm thời gian hẹn hắn đi ra, bàn luận cuộc sống, bàn luận lý tưởng."

Dừng lại một chút, Mạnh Kỳ giơ lên cánh tay, lắc lắc nắm đấm của mình, thấp giọng cười nhạt: "Ta sẽ để hắn minh bạch, tuyệt đối không nên đi làm những chuyện lực bất tòng tâm. Tỷ như, một bạn trai hình dáng giống như heo, miễn cưỡng tới ôm cải trắng tốt như ngươi."

Trong mắt của Trịnh Tiểu Nguyệt tỏa ra đốm lửa.

Nàng tuyệt đối không cho phép Mạnh Kỳ chửi bới nam nhân mình thích như thế.

Trong đầu có loại kích động muốn ném lên cái ghế tàn nhẫn đập tới. Thế nhưng lý trí nói cho Trịnh Tiểu Nguyệt biết, đây là bệnh viện, không thể làm như thế.

Nàng híp mắt lại, nhìn chăm chăm Mạnh Kỳ gần nửa phút, bỗng nhiên nở nụ cười phi thường quỷ dị.

"Trước giúp ta làm việc đi!"

Mạnh Kỳ không phải đứa ngốc, biết thái độ trước sau của Trịnh Tiểu Nguyệt biến hóa mãnh liệt như thế khẳng định có gì đó không đúng. Hắn ngồi thẳng lên, mang theo phòng bị cùng mỉm cười hỏi: "Ồ! Có nhu cầu gì để ta ra sức sao?"

Trịnh Tiểu Nguyệt từ trên ghế đứng lên, để sách trong tay xuống, hai tay nâng cao, rất là thích ý chịu đựng cái lưng đau, dùng ngữ khí mang theo uể oải nói: "Còn có nửa giờ liền muốn cho bệnh nhân phát thuốc. Bồi ta đi đến phòng thuốc một chuyến, lấy chút thuốc tới đây."

Hóa ra là thế này.

Phòng bị trong lòng của Mạnh Kỳ nhất thời tiêu trừ hơn nửa. Bệnh viện ban đêm người vốn là ít, Trịnh Tiểu Nguyệt chung quy không khả năng cứ thế gọi mấy người đi ra thu thập mình một trận. Mạnh Kỳ thế nhưng vẫn chú ý tới động tác của nàng, không có chơi điện thoại di động, cũng không có gọi điện thoại.

"Không có vấn đề!"

Mạnh Kỳ trả lời đến phi thường dứt khoát.

Nói không chắc, đây chính là bắt đầu quan hệ tốt đẹp ah. Khà khà khà khà! Trong phòng thuốc bốn phía không ai, nếu như nắm lấy cơ hội, ôm lấy Trịnh Tiểu Nguyệt cố gắng sờ lên mấy cái, lại trực tiếp cưỡng hôn gì gì đó... Nói không chắc, đóa hoa hồng có gai này liền có thể dễ dàng hái tới tay.

Cơ hội! Đây chính là cơ hội ah!

...

Hai người đi vào thang máy, Trịnh Tiểu Nguyệt đưa tay ấn xuống nút bấm "Tầng hầm". Theo cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cảm giác trụy xuống to lớn xuyên suốt toàn thân.

Mạnh Kỳ muốn lén lút nắm lấy tay của Trịnh Tiểu Nguyệt, lại bị nàng linh hoạt tránh né. Đến khi cửa thang máy mở ra, Trịnh Tiểu Nguyệt nhanh chóng bước ra bước chân, Mạnh Kỳ nơi nào chịu bỏ, vội vã đuổi tới.

Ấm đèn tầng hầm rất là lờ mờ, nơi đây tiếp nối với bãi đậu xe, đi qua hai đường cong chính là lối ra thông tới mặt đất. Trên mặt Trịnh Tiểu Nguyệt mang theo nụ cười khinh bỉ, bước nhanh đi tới một cánh cửa gian phòng có dán nhãn mác "Nhà kho số 6", từ trong túi quần lấy ra chìa khóa, mở cửa ra.

Một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng của Mạnh Kỳ cũng tiêu trừ.

Không sai, nơi này nếu là nhà kho, thì hẳn là xuống lấy thuốc, nàng không có gạt ta.

Nghĩ tới đây, Mạnh Kỳ cởi nút áo, ưỡn lên lồng ngực toàn là thịt mỡ, dõng dạc nói: "Đồ vật ở nơi nào? Ta đến chuyển!"

Nam nhân đi! Chính là muốn lộ ra lực lượng và thể trạng ở tình huống như thế này.

Trịnh Tiểu Nguyệt không nói gì, dẫn theo Mạnh Kỳ đi vào gian phòng, thuận tay ấn xuống công tắc đèn bên cạnh vách cửa.

Đây là một căn phòng rất lớn.

Mười mấy cái giá hàng kim loại đặt ở chính giữa, ngăn gian phòng thành từng lối đi chật hẹp. Mùi nước tiêu độc nồng nặc bao phủ trong không khí. Phóng tầm mắt nhìn tới, giữa giá hàng và góc tường đặt chồng chất ngăn nắp đủ loại thùng, trên đóng gói bên ngoài còn có tên gọi dược phẩm và liều lượng quy định.

Nơi đây xác thực là phòng thuốc.

Mạnh Kỳ nhìn chung quanh một chút, muốn tìm nơi thích hợp đem Trịnh Tiểu Nguyệt lật đổ đè ngã, trong miệng lại đang lầm bầm lầu bầu nói: "Làm sao làm, tia sáng lờ mờ như thế. Bệnh viện các ngươi cũng thật là, thực sự quá keo kiệt, trong kho hàng nên lắp thêm chút đèn ngói cao ah!"

Tia sáng xác thực rất mờ. Cứ việc là đèn SED, bên ngoài lại có thêm một lồng màu vàng sẫm. Tia sáng từ bên trong lộ ra, miễn cưỡng có thể để người ta nhìn thấy vật kiện đặt ở trên giá hàng, lại vô phương nhìn rõ vị trí có khoảng cách hơi xa một chút.

Đây cũng không kỳ quái. Dược phẩm vốn là rất mẫn cảm đối với ngoại giới. Đặc biệt là môi trường gửi, nhất định phải khô ráo, nhiệt độ thấp, tốt nhất còn muốn làm hết sức ngăn trở tia sáng. Chỉ có như vậy mới có thể kéo dài hạn sử dụng, cũng có thể phòng ngừa dược phẩm biến chất.

Trịnh Tiểu Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Kỳ, đột nhiên tăng nhanh bước chân, chạy đến tận sâu trong hành lang chính giữa giá hàng.

Động tác của nàng không hề có điềm báo trước, Mạnh Kỳ căn bản không có chuẩn bị. Đến khi phục hồi lại tinh thần, Trịnh Tiểu Nguyệt đã đi xa, chỉ có thể ở dưới tia sang lờ mờ, nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ bị bóng tối bao trùm.

"Này! Chờ ta, ngươi chờ ta một chút ah!"

Mắt thấy miếng thịt bay đến bên mép, Mạnh Kỳ nơi nào chịu bỏ, liền vội vàng đuổi theo.

Gian phòng rất lớn.

Nói chính xác, đây hẳn là trong tầng hầm bệnh viện mấy gian phòng độc lập được đả thông rồi về sau nối liền mà thành. Ngoại trừ cột chịu lực ắt không thể thiếu, tường ngăn đều bị phá bỏ. Chỗ tốt lớn nhất để làm như vậy, chính là có thể dọn ra địa phương càng nhiều để đặt tạp vật và dược phẩm. Đặc biệt là ở dưới tác dụng ngăn cách của lượng lớn giá hàng kim loại, căn bản chính là một mê cung.

Mạnh Kỳ không chút nào chú ý tới, phía sau ánh đèn không biết đã tắt lúc nào. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung bóng lưng màu trắng mơ hồ không rõ tại ngay phía trước. Trịnh Tiểu Nguyệt chạy trốn rất nhanh, Mạnh Kỳ thiếu hụt rèn luyện cho nên căn bản không phải đối thủ. Thêm vào không quen địa hình đối với nơi này, ba lần hai lượt liền mất đi mục tiêu.

Tận đến giờ phút này, Mạnh Kỳ mới phát hiện sự tình có chút không đúng.

Trên giá hàng xung quanh đã không có thùng dược phẩm gì. Lọ thủy tinh to to nhỏ nhỏ đâu đâu cũng có. Bên trong chứa đầy con khỉ nhe răng trợn mắt, cá sấu bị vặn thành một nắm, răn mối màu sắc phát đen, rắn không gọi ra tên...

Chúng nó toàn bộ đều là mẫu xét nghiệm, ngâm ở trong bình thủy tinh đậy kín, dùng Formalin ngâm mẫu xét nghiệm.

Không chỉ là động vật, còn có đủ loại đủ kiểu bộ phận thân thể.

Tia sáng càng ngày càng mờ, Mạnh Kỳ kinh hoàng khiếp sợ đi tới phía trước. Hắn nhìn thấy trái tim ngâm đến không còn màu sắc, lá gan từ chính giữa xé ra một nửa, lá lách dùng sợi dây màu đỏ và màu lam buộc chặt lên, một đoàn lớn bộ phận tuyến dịch limpha có khả năng là lấy ra từ phía dưới nách.

Một đứa trẻ sơ sinh toàn thân cuộn lại nằm ở trong bình, hướng về phía Mạnh Kỳ mỉm cười. Đầu của hắn chỉ có to bằng nắm đấm, con mắt uốn lượn, nụ cười vĩnh viễn đọng lại, xem ra rất là kinh sợ.

Một đầu người trong cái bình hình tròn. Đây hẳn là giáo cụ cho rằng sơ đồ não bộ. Xương sọ bị mở cả khối, lộ ra bộ phận mềm mại hình méo mó. Da và mảnh xương tiếp nối sống mũi và mặt bên đều bị dỡ bỏ, có thể nhìn thấy đường văn bắp thịt chỉnh tề, còn có dùng thuốc màu đặc thù đánh dấu ra hệ thần kinh. Đương nhiên, chính giữa những vật chất màu trắng là dây chằng, vốn có tác dụng tiếp nối mấy cơ quan bất đồng.

Mạnh Kỳ cảm giác mình đi vào nhà ma trong truyền thuyết.

Hắn hiện tại đã không đi nghĩ tới cái gì tất chân đùi đẹp của Trịnh Tiểu Nguyệt, trong đầu đã triệt để không còn dục vọng muốn đem nữ hài đạp đổ đè ngã. Chỗ này thật là đáng sợ, tuyệt đối là thử thách lớn nhất của mình từ lúc sinh ra tới nay đối với can đảm. Hơn nữa, tia sáng lờ mờ như thế, thật không rõ công tác bình thường trong bệnh viện đến tột cùng là biến thái cỡ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.