Translator: Nguyetmai
Kim Thánh Dạ nghe vậy cũng quay đầu lại, đôi mắt đen như mực cũng nhìn Lạc Điềm Tâm.
"Rốt cuộc các cậu kéo tôi xuống đây làm gì?" Điềm Tâm đưa chân khuấy cát, rầu rĩ nói.
Trì Nguyên Dã nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Điềm Tâm thì cũng thấy khó chịu trong lồng ngực, nhíu mày, châm giẫm lên quả bóng chuyền, giọng điệu không cho nói xen vào: "Cùng chơi bóng."
"…" Tưởng đâu bọn họ nói là có chuyện quan trọng muốn nói cho mình chứ, chỉ có mỗi chuyện này sao?
Đây là đang đùa cô chắc?
Bờ biển rất nhiều người, đây là chỗ chuyên để chơi bóng chuyền bãi biển, rất rộng, sân bóng chuyền ở trung tâm nhất đã được Trì Nguyên Dã bao trọn trong nửa tiếng. Lúc này xung quanh gần như không có ai, chỉ có sân nhỏ ở phía xa còn có mấy người đang chơi đùa ầm ĩ.
"Hay là tôi nhìn các cậu chơi thôi." Điềm Tâm từ chối, xoay người định ngồi lên cái ghế gỗ ở bên cạnh.
"Ba người thì chơi như thế nào? Con nhóc tiểu học, cậu bị ngớ ngẩn à?" Trì Nguyên Dã hơi hất cằm lên, níu lấy cổ áo Điềm Tâm không thả.
"Điềm Tâm, cùng chơi đi, hoạt động nhiều có thể xả những gì không vui trong lòng." Kim Thánh Dạ cũng đi tới, mỉm cười.
Kim Thất Tịch gật đầu, lắc lắc cánh tay Điềm Tâm: "Đúng rồi, chúng ta thi đấu bóng chuyền hai người."
Điềm Tâm biết mọi người đang giúp mình dời đi lực chú ý, không muốn làm cho mình suy nghĩ lung tung.
Tình cảm không thể chối từ, Điềm Tâm cũng không đành từ chối, đành phải ỉu xìu nói, "Vậy cũng được."
Phân tổ thông qua đen trắng, Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã cùng một tổ, Kim Thất Tịch và Kim Thánh Dạ một tổ.
Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm với khuôn mặt coi thường, "Đừng có mà liên lụy đến tôi."
(#‵′) Bà má, cái tên tự cao tự đại này.
Điềm Tâm lườm cậu một cái.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Điềm Tâm để đôi chân trần, giẫm lên bờ cát mềm mềm, nhìn Kim Thất Tịch ở đối diện đang phát quả bóng đầu.
Điềm Tâm mím môi, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự nghiêm túc.
Quả bóng màu trắng bay qua bay lại trên không trung.
Lại là một lần phát bóng rơi vào khu vực Điềm Tâm phụ trách, cô vội vàng cất bước định đón bóng, bỗng nhiên dưới chân thấy đau nhói.
Điềm Tâm kêu lên, cả người không kiểm soát được ngã về phía trước.
Rầm một tiếng. Cả người cô ngã sấp xuống đống cát, cánh tay như cọ phải vật gì trong lúc đó, máu chảy ròng ròng.
Đau quá.
Điềm Tâm đau đến mức sắp rớt nước mắt.
"Điềm Tâm…" Mấy giọng nói thốt ra gần như cùng lúc.
Trì Nguyên Dã bước lên mấy bước, trước tiên đỡ Điềm Tâm lên từ bãi cát, trong đôi mắt toát lên chút lo lắng, kéo cánh tay Điềm Tâm nhìn, tức muốn hộc máu: "Con nhóc ranh, sao cậu đần thế hả? Có sao không? Có đau không?"
Hu hu, đương nhiên là đau rồi, Điềm Tâm thấy như tay mình sắp gãy rồi! Cô nghiêng đầu nhìn tay mình, quả nhiên, cánh tay bị rách da, máu chảy ròng ròng.
"A, Điềm Tâm, cậu chảy nhiều máu quá." Kim Thất Tịch che mắt, không đành lòng nhìn cánh tay đầy máu của Điềm Tâm.
"Đi, đi bệnh viện." Kim Thánh Dạ nói xong, trên khuôn mặt tuấn tú luôn dịu dàng hằn lên vẻ đau lòng rõ ràng. Cậu đỡ một cánh tay khác không bị thương của Điềm Tâm.
Điềm Tâm cà nhắc mấy bước rồi bỗng hai chân bay lên không. Cô kinh ngạc ngước lên thì nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú ngông nghênh của Trì Nguyên Dã.
Lúc này, Trì Nguyên Dã đang ôm Điềm Tâm lên, nhanh chân nghiêm mặt đi về phía trước.
"Này, cậu làm gì vậy?" Điềm Tâm đỏ mặt, "Cậu thả tôi xuống!"