Nữ Đế Đại Nghiệp

Chương 5: Năm tháng thay đổi, hắn giờ đã lẻn ra ngoài cùng nàng ở Ương Thanh Cung ngắm pháo hoa




Translator: Nguyetmai

Điềm Tâm hết cách đành phải đi theo, từ thang máy VIP đi thẳng xuống đại sảnh tầng một.

Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, vừa mới đi xuống đã thấy Tô Khả Nhi và Angel đang đứng ở cửa khách sạn.

"Ơ, đây không phải là bạn học Lạc à." Angel hơi nghiêng đầu, nhìn Điềm Tâm đang đi từ trong khách sạn ra, cười hì hì mở miệng, trên khuôn mặt mang đầy vẻ châm chọc.

Mà Tô Khả Nhi đứng bên cạnh thì chỉ cười lạnh, nhìn Lạc Điềm Tâm rồi nói với ý tứ sâu xa, "Cô bình phục cũng mau thật ha. Nếu là tôi thì chắc chắn cả đời này tôi không có mặt mũi ra ngoài đâu."

Điềm Tâm liếc mắt, không muốn nói nhảm với loại người này, ôm lấy cánh tay Kim Thất Tịch: "Thất Tịch, chúng ta đi thôi."

"Thất Tịch, em cũng phải cẩn thận chút đấy, cô ta xui xẻo lắm, coi chừng em đi với cô ta sẽ chuốc họa vào thân đấy." Tô Khả Nhi "tốt bụng" nhắc nhở.

Kim Thất Tịch che đi vẻ vui tươi của mình gần đây, khuôn mặt banh ra, liếc xéo Tô Khả Nhi, "Liên quan gì đến chị? Chị cứ tự lo mình cho tốt là được."

"Ơ kìa, Thất Tịch, chị Khả Nhi chỉ muốn tốt cho em thôi, bây giờ Lạc Điềm Tâm không còn trong sạch thì chớ, lại xui xẻo nữa, em chính là thiên kim đại tiểu thư, dính líu đến cô ta làm gì? Còn không bằng…"

"Câm miệng!" Kim Thất Tịch tức giận ngắt lời Angel, chỉ về cô ta mắng như tát nước vào mặt: "Từ khi nào tôi muốn đi với ai cũng đến lượt các chị chõ mõm vào vậy? Tự quản mình cho tốt đi! Tôi tặng các chị một câu, cái đồ chỉ biết dùng cách hạ lưu hại người khác thì sẽ không có kết cục tốt đâu, chắc chắn sẽ có ngày mọi chuyện rõ ràng! Còn nữa, đừng gọi tôi là Thất Tịch, tôi và các chị có quen biết à? Sao hả? Các chị định kéo quan hệ với nhà họ Kim chúng tôi à?"

"Em…" Tô Khả Nhi bị Kim Thất Tịch mắng đến mức á khẩu, tức giận lườm Kim Thất Tịch.

Từ nhỏ đến lớn Tô Khả Nhi luôn là đại tiểu như được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị ai chỉ vào mũi mắng như vậy.

Kim Thất Tịch là cái thá gì chứ? Chẳng phải ỷ vào việc cô ta là người của bốn gia tộc lớn nên mới dám nói với mình một cách kiêu ngạo như vậy sao?

Nhà họ Tô bọn họ không phải ăn chay!

Tô Khả Nhi cố nén kích động muốn ra tay đánh người, mỉm cười: "A? Thế hả? Tôi rất mong chờ đấy, tiền đề là phải có ngày lộ chân tướng đã."

Câu nói đầy tính khiêu khích.

Điềm Tâm tức giận lườm cô ta: "Tô Khả Nhi, cô thừa nhận đúng không? Tất cả mọi chuyện đều là do cô giở trò phải không?"

Tô Khả Nhi nhún vai không quan tâm: "Tôi có nói gì đâu? Lạc Điềm Tâm, cô đừng tùy tiện vu vạ cho người tốt."

Nói xong, cô ta quẳng một ánh mắt cô làm gì được tôi cho Điềm Tâm rồi nhướng mày đắc ý xoay người đi.

A a a a a a, Điềm Tâm tức giận giẫm chân.

"Hai con bitch này, một ngày nào đó mình sẽ nghĩ cách trừng phạt bọn họ." Kim Thất Tịch quơ quơ quả đấm với bóng lưng Tô Khả Nhi và Angel.



Lúc hai người đi tới bãi cát, Kim Thánh Dạ mặc áo sơ mi caro đang yên lặng đứng đó nhìn biển, mà Trì Nguyên Dã đang khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào một cái cột ở bên cạnh.

Cậu đeo một cái kính râm to, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng bị che mất một nửa, dáng vẻ lạnh lùng, mang vẻ ta đây là nhất.

"Sao chậm thế hả?" Trì Nguyên Dã bước lên, khó chịu chất vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.