Nụ Cười Của Nhóc Đã Làm Tan Chảy Trái Tim Băng Giá Của Tôi

Chương 21




Trong mộng mơ nhiều chuyện, đến khi mở mắt ra thì đã là ngày hôm sau rồi.

Tiểu Đào tới giúp tôi rời giường, mặc quần áo, lắp bắp nửa ngày mới nói được nên câu: “Tiểu thư, tối hôm qua cô ngủ mơ thế nào mà rơi lệ nhiều vậy?”

Tôi sợ run, theo bản năng sờ sờ mặt: “Có thật không?”

Ngực như có gì đè chặt, nước mắt lại sắp trào ra.

Tiểu Đào “Vâng” giọng nghẹn lại: …rất đau lòng, nô tì đi theo tiểu thư đã nhiều năm nhưng lần đầu tiên thấy tiểu thư rơi nước mắt đó”

Do dự một chút lại cẩn thận hỏi tôi: “Tiểu thư, có phải cô lại mơ thấy chuyện gì rất thương tâm hay không?”

Tôi sững lại nửa ngày mới cười hắc hắc: “Ta mơ thấy mình đang đợi một người, đợi hết xuân này đến xuân khác, đợi đến ăn hết rất nhiều móng giò xương chất cao như núi cũng không thấy hắn đến. Ta đứng trên bức tường nhìn mãi nhìn mãi, bị gió thổi mạnh quá thổi hạt cát bay vào mắt ta, làm mắt ta rất đau, rất đau, mới khiến cho ta rơi ra hai giọt lệ đó mà.”

Tiểu Đào lập tức chớp chớp đôi mắt bắt quái sáng ngời hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó….ta già đi, rồi chết”

Là tâm ta đã già đi, đã từng chiếm toàn bộ trong lòng mầm cải, mãi không nói nên lời giờ đây nó đã chết.

Ngoại tổ nói nó có tên rất khoa học được gọi là mối tình đầu. Mối tình đầu của tôi lúc thời niên thiếu.

Vừa ăn xong điểm tâm thì thấy Tiểu Tư hấp tấp báo lại: Tống bà mối cùng với thân hào nông thôn Ký Châu Cổ lão gia mang theo 2 cân đậu phụ xin gặp.

Tôi nằm trên ghế vẫy vẫy tay: “Đi nói là ta bị bệnh”

Gã sai vặt đáp vâng một tiếng lại hấp tấp chạy ra, một lát sau lại hấp tấp chạy vào: “Bọn họ nói sớm đã biết tiểu thư bị bệnh nên đặc biệt muốn đến thăm”

Tôi ngồi xuống ghế, sau đó nói: “Bảo ta đi miếu dâng hương không tiện tiếp khách”

Gã sai vặt lại vâng một tiếng chạy vọt đi, một lát lại chạy vào: “Bọn họ nói sớm biết tiểu thư muốn đi miếu thắp hương nên đặc biệt muốn đến cùng đi”

Tôi tức quá đập bàn “bốp” một cái: “Đi hỏi xem bọn họ rút cục là muốn gì?”

Gã sai vặt lại lục tục chạy đi, một lát lại lúc cúc chạy về lau mồ hôi nói: “Bọn họ nói là muốn đến cầu thân”

Cái gọi là hôn nhân đại sự do cha mẹ sắp đặt, ước hẹn trước, phụ thân vẫn lâm triều chưa về, tôi cũng chẳng có biện pháp nào để giải quyết vì thế liền nói: “Bảo bọn họ đến cầu thân để thiếp lại, chờ phụ thân trở về rồi hãy nói sau”

Một lát gã sai vặt lại lục cục chạy vào đưa tin: “Báo cáo tiểu thư! Không có thiếp cầu thân! Chỉ có 2 cân đậu phụ thôi!”

Tôi không khỏi kinh ngạc, thật là uổng công tôi sống đến ngần này năm (20 năm), kiến thức đúng là nông cạn, chỉ nghe thấy có người đến cầu thân nói bằng lời hoặc là có thiếp cầu thân đỏ thắm đưa đến gặp chứ cũng chưa từng nghĩ đến còn có người mang đến 2 cân đậu phụ tới cửa cầu thân nữa.

Sau khi sửng sốt một hồi, tôi đứng dậy bước ra phòng khách.

Vẫn là tên thân hào nông thôn Ký Châu kia mà hôm qua tôi gặp bộ dáng kỳ diệu, mắt lé kiểu chim sẻ, vòng eo có thể so sánh với Triệu Phi Yến, cằm có một dúm râu chăm sóc nhìn đến buồn cười, làm cho tôi mắt không đành lòng quay đi chỗ khác.

Tống bà mối cười tươi như hoa hàn huyên vài câu cùng tôi, rồi đem mắt chim sẻ hướng phía tôi đẩy đẩy nói: “Hôm qua thân cận mặc dù ngoài ý muốn nhưng Cổ lão gia đối với Chân tiểu thư là nhất kiến chung tình (vừa xem đã yêu), nhị kiến khuynh tâm (hai xem điên đảo tâm hồn), phi khanh không cưới (Không có em quyết không cưới)!” …..BD: chết cười!!!!

Tôi ho khụ khụ nói: “Chúng tôi mới chỉ gặp mặt một lần thôi”

Tống bà mối nghẹn họng, nét mặt già nua xấu hổ, lấy khăn che cố cười với tôi: “Dù thế nào thì cũng là có ý tứ, từ hôm qua trở về lão gia người ta đối với Chân tiểu thư nhớ mãi không quên cho nên mới sáng sớm đã vội vàng bảo ta đến cửa cầu hôn đấy”

Tôi im lặng nhìn nhìn khuôn mặt “trái xoan” to tròn trên tay đang cầm đậu phụ khoé miệng khẽ cười cười hỏi: “Có thật không?”

Lời nói chưa hết thì bất ngờ mặt trái xoan to tròn lẻn đến trước mặt tôi, cười cười: “Tại hạ là đối với tiểu thư thật lòng ái mộ, thề có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa biểu lộ”

Tôi dịch chân ra sau, lấy tay bưng tách trà hớp một ngụm cho thông cổ họng rồi hướng hắn làm ra vẻ đoan trang khéo léo cười cười: ‘Xin hỏi thực lão gia gia ruộng có bao nhiêu mẫu? Chiếc xe có mấy ngăn? Xe ngựa hay là xe la vậy?

Mắt chim sẻ sửng sốt một hồi, rõ ràng là không hiểu lời của tôi ý gì, tôi lại hắng giọng giải thích cho hắn biết: “Cổ lão gia chẳng nhẽ không biết, bây giờ cô nương lập gia đình đều có yêu cầu phòng phải có xe hay sao?”

Mắt chim sẻ béo quay xuay người ngập ngừng: “Biết…biết…Thôn trang của ta ruộng vườn nhiều, xe ngựa xe la cái gì cũng có”

Tôi nói: “Ở thôn trang tóm lại là so với trong thành đều kém xa, cũng không có lợi cho đầu tư, không biết ở trong thành Ký Châu có kiểu phòng vậy không?”

Trên mặt mắt chim sẻ bắt đầu run rẩy.

“Mua mấy gian? Là vay từ ngân hàng tư nhân hay là thanh toán bằng tiền mặt?”

“..”

“Chờ khi nào lấy ta về có phải là lúc đó mới bố trí một phòng, viết tên ta trên khế ước, chờ phụ thân của ta cáo lão hồi hương thì phải nuôi dưỡng ông thật tốt phải không?”

“..”

“Mặt khác, có phải là muốn mua thêm cho ta 2 cỗ xe ngựa đúng không? Ta từng chính mình lập lời thề, chỉ nguyện khóc trong cỗ xe ngựa mà không muốn cười trong cỗ xe la…”

Tôi chưa kịp nói xong, vẫn đang thao thao bất tuyệt nói thì mắt thấy mắt chim sẻ gào lên một tiếng, nhảy vội lên, nhanh chân ôm luôn gói đậu phụ to kia, tông cửa chạy mất.

Tống bà mối thì chằm chằm nhìn tôi nửa ngày không nói được lời nào, lúc lấy lại tinh thần, chân đã nhũn ra, hổn ha hổn hển kêu to vài tiếng, vung khăn tay lên xuay người chạy mất.

So với lời nói của con người thì miệng đại thẩm thật là đáng sợ, nhất là miệng của bà mối đại thẩm.

Buổi trưa trôi qua, tiểu Đào mua móng heo từ ngoài trở về, chạy vội tới phòng của tôi nói: “Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, không hay rồi, trong kinh thành đang đồn ầm lên, bọn xấu nam nhân nghe nói lấy cô về phải có phòng, có xe ngựa thì liền đem toàn bộ ngựa nhà mình đuổi hết đi rồi, mang đi bán hết, chạy mua con la thay thế, kết quả là ngựa nhiều quá làm ùn tắc giao thông, vụng trộm đem ngựa ra khỏi cung thì lại đụng phải con trai của hoàng đế ngã xuống hồ nước thối rồi”

Tôi phập phồng lăn từ trên ghế xuống đất. Tiểu Đào lọ mọ nâng tôi dậy, tôi vịn tay nàng đứng lên, thê lương nói: “Sau đó thì sao?

“Sau đó tiểu hoàng tử kia được thị vệ mang trở về rồi”

“Không….không có gì trở ngại nữa chứ?”

Tiểu Đào nghiêng đầu nghĩ một lát rồi tiếp: “Chắc là không có gì trở ngại, bởi vì lúc thị vệ vớt hắn lên, hắn còn giương nanh múa vuốt la hét nhất định phải tra ra tên đầu sỏ là người nào mới được, xem ra thì đã ổn rồi!

Tôi ôm ngực, mẹ ơi, đây là ông trời trừng phạt tôi sao? Tôi quả nhiên làm bậy không thể sống yên mà.

Tiểu Đào vòng vo nửa ngày cuối cùng lại nói: “Tiểu thư, còn có một tin nữa, cô có muốn nghe hay không?”

Tôi vô lực khoát tay: “Tiểu thư nhà người đã sợ đến nỗi không dậy nổi rồi, chỉ muốn nghe tin tốt, không muốn nghe tin xấu, nếu không sẽ bị nghẹn.”

Tiểu Đào khẳng định quyết liệt: “Tin tốt, tin tốt, tuyệt đối là tin tốt”

Tôi liếc mắt về phía nàng, nàng hì hì cười, khuôn mặt đỏ hồng: “Tiểu quận chúa của Trữ vương phủ hôm nay chính thức đi Vân phủ cầu hôn rồi.”

Trong lòng tôi lộp bộp: “Đi cầu hôn Vân Phi Bạch?”

Tiểu Đào lại cười hì hì: “Không, không phải đại công tử đâu, mà đi cầu hôn Vân nhị công tử”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.