Nụ Cười Của Nhóc Đã Làm Tan Chảy Trái Tim Băng Giá Của Tôi

Chương 12




Trở về, thấy một nhà bán hoa, tôi quyết định dừng lại mua một chậu quân tử lan.

Khi trở lại Vân phủ, tôi ôm chậu lan quyết định trèo tường vào viện.

Sau khi Vân Phi Bạch mất trí nhớ, tôi mỗi ngày đều lén mang một chậu quân tử lan tới thăm anh. Người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Tôi nghĩ hoa quân tử lan so với anh thật xứng. Tính đi tính lại, đây là chậu lan thứ sáu mươi rồi.

Đã hai tháng trôi qua.

Trong viện đã không còn vắng vẻ, gió thổi trong rừng trúc vi vu, lá cây ào ào rung động, một quyển sách nằm nghiêng trên bàn đá bị lật vài tờ, dưới ánh chiều tàn run rẩy.

Tôi đứng trên tường xem thế mà thấy lòng sầu thương vô hạn.

“Cô đang nhìn gì vậy?” Bỗng bên tai vang lên một giọng nói.

“Nhìn người” Tôi không nghĩ ngợi trả lời.

“Có người sao?”

“Không có”

Giọng nói kia trùng xuống, mãi cũng thấy nói gì.

Tôi theo bản năng quay đầu lại.

Nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười nghiền ngẫm thoáng qua trong mắt. Là một nam tử xa lạ, mặt mày so với Vân Phi Bạch bảy phần tương tự, chính là trên mặt thiếu một chút ôn nhu, thêm một chút phong lưu không kiềm chế được.

Tôi sửng sốt: “Vừa rồi là anh nói chuyện cùng tôi hả?”

Anh ta nhún vai: “Thế cô cho là ai nào?”

Tôi đảo mắt nhìn sang tiểu Đào, thấy nàng mặt hồng hồng nhìn tôi cười cười.

Tôi lại nhìn trời, buông hoa, đang định trèo xuống thì lại nghe nam tử kia chậm rãi nói: “Bé con, đã nhiều năm rồi không gặp, thế nào mà nàng lại có thói quen trèo tường không sửa được vậy?”

Rung rinh, rung rinh, tôi cảm thấy như có một tiếng sét đánh vào đầu, vào người. Hai chân tôi mềm nhũn từ trên tường lăn xuống.

Tiểu Đào kinh hãi hét lên một tiếng nghe qua cực kỳ thê thảm.

Tên đầu sỏ gây ra trước mặt đem tôi nâng dậy, hai tay nắm vào eo tôi, mặt mũi như bị gió quất nhợt nhạt cười: “Thế nào, bé con nhìn thấy ta nhưng lại bị kích động đến thế sao?”

“Anh, anh, anh là…..” Tôi lắp bắp.

“Vân Châu” Anh ta tiếp lời.

Đúng, đúng! Tôi thấy trong lòng đau thấu. Oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha, thế giới này sao lại kỳ diệu đến thái quá như thế chứ (Ý nói: thế giới quá nhỏ bé, oan gia gặp nhau)

Tôi quyết tâm ổn định tinh thần, cẩn thận nhìn anh ta một lượt, thằng nhãi này tuy rằng đã cao, thay đổi nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được hình dáng năm nào.

Chẳng biết lúc nào da mặt anh ta bỗng trở nên sạch sẽ phong lưu, lại thêm thân hình cũng thành thục hơn, nhìn càng phát ra phong lưu, phóng khoáng.

Nhìn được đấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không theo kịp người nào đó.

Khuôn mặt kia đột nhiên ghé sát tôi, nhìn tôi nói: “Bé con, vì sao nhìn ta đắm đuối như vậy?

Tôi phát ớn, tỉnh lại, sờ sờ mặt, nghiêm nghị nói: “Anh nhìn lầm rồi’

Anh ta cũng không phải là cười, tay càng bóp chặt eo của tôi hơn. “Bé con sao lại ở chỗ này vậy? Chẳng lẽ nghe thấy ta hôm nay vào kinh muốn đặc biệt tới gặp ta sao?”

Tôi lại phát ớn lần nữa, nhìn anh ta chăm chú nói: “Chắc chắn không phải”

“Gì cơ?” anh ta nhíu mày, “Vậy cô trèo tường nhà chúng ta làm gì?”

Lung lay, tôi lảo đảo sắp ngã. Mãi một lúc sau, tôi mới chỉ vào Vân phủ đờ đẫn nói: “Đây…..là nhà của anh à?”

Anh ta trịnh trọng gật đầu.

“Vân Phi Bạch là gì của anh?

“Là đại ca của ta”Anh ta nói xong dừng lại hai mắt hơi nhíu, “Thế nào, bé con biết đại ca của ta sao?”

Tôi lại thấy trong lòng trào lên đau xót, không chỉ biết, không chỉ biết mà thôi.

Tôi nhìn trời, bỗng nhớ lại trong kinh thành ồn ào đồn thổi một sự kiện nhiều ngày trước, nghe nói là nhị công tử của Vân phủ từ Tô Châu về kinh thành cùng Vân Phi Bạch tiếp quản ngân hàng tư nhân.

Trước đây tôi chỉ biết anh ta họ Vân tên Châu, mà chưa bao giờ đoán ra được anh ta là nhị công tử của ngân hàng tư nhân Vân gia nổi tiếng.

Xem ra thì cuộc sống cũng thật kỳ diệu nhưng lại thấy thiếu thiếu một chút cái gì đó.

Tôi nhếch miệng đáp: “Không biết, chỉ là nghe nói nghe nói thôi, Vân đại công tử vang danh kinh thành ai mà không biết chứ.”

“Thế hả?” Trên mặt Vân Châu cười có vẻ mờ ám, không biết tôi có bị ảo giác hay không, ánh mắt ấy lại lộ ra một chút lạnh, “Thế cô trèo tường nhà của ta là nhìn người nào?”

Sắc mặt tôi lạnh te, mỉm cười đáp: “Diều của tôi đứt dây, bay vào trong vườn nhà anh không thấy, vì thế tôi đang nhìn xem là ai lấy đi”

Khoé miệng Vân Châu mím lại: “Nè nhìn trời đầy mây, thế mà cô lại chơi thả diều sao?”

Tôi bình tĩnh phủi bụi trên áo, sau đó làm ra vẻ một tiểu thư đoan trang khuê các tươi cười bảo anh ta: “Có gì không ổn sao?”

“Thế, chậu hoa này thì sao?”

Thằng nhãi này cũng thật là kiên trì, cứ như đã làm vỡ chậu hoa hỏi giống kiểu hỏi phạm nhân không bằng?

Tôi liếc nhìn anh ta, ngồi xuống ôm lấy chậu hoa, nói: “Tý nữa thì quên, đa tạ đã nhắc nhở”

Miệng anh ta lại càng mím chặt hơn. Tôi ôm chậu hoa xoay người định đi thì lại bị tay anh ta kéo lại. Anh ta cau mày nhìn tôi buồn bã nói “Cô cứ như vậy đi sao?”

Tôi nhìn anh ta cũng hỏi “Thế thì sao?”

Anh ta nghẹn họng, trong ánh mắt của anh ta bắn ra tia tức giận. Thằng nhãi này so với năm đó tính cách giống nhau.

Tôi trầm tư một lúc, tuy nói trước đây tôi và anh ta cũng có quen biết một chút xíu, nhưng dù sao lúc đó còn trẻ con không biết cũng không phải là kẻ thù. Hơn nữa bây giờ đã nhiều năm rồi không thấy, hôm nay cũng coi như đồng hương cũ gặp lại, tôi nếu cứ như vậy bỏ đi thì đúng là có vẻ không có tình cảm gì, lòng người rất mỏng hay dễ đổi thay.

Vì thế tôi đưa bình hoa vào tay anh ta, nói “Vậy bồn hoa này tặng cho anh, xem như cho anh đón gió tẩy trần.”

Nói xong, tôi nhìn anh ta đoan trang cười, bước chân rời đi.

Đi được một lúc, bỗng nghe thấy tiếng cười của anh ta lại giống như tiếng thở dài sau lưng.

Tôi nghĩ đến Vân Phi Bạch lại không khỏi thở dài.

Tiểu Đào mang theo 2 chân giò, lúc lắc chạy theo tôi phía sau.

“Tiểu thư” Nàng kêu lên một tiếng. Mặc dù đã rất cẩn thận rồi nhưng lại không dấu được cô bé hiếu kỳ này.

Nàng nhăn nhó cười, nói: “Tiểu thư, Vân nhị công tử này cũng thật là phong lưu phóng khoáng nha”

Tôi im lặng không nói gì.

“Tiểu thư, thì ra cô còn có biệt danh gọi là “Bé con” nữa nha”

Tôi lại tiếp tục im lặng không nói gì.

Sau đó lại nghe thấy nàng tiếp tục lải nhải: “Tiểu thư, cô cùng nhị công tử biết nhau từ trước, vậy hai người……”

Tôi cắt đứt lời nàng: “Ý ngươi là muốn hỏi ta cùng hắn lúc đó có chuyện gì phải không?’

Nàng hưng phấn gật đầu: “Tiểu thư thật là thông minh”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên rồi, không chỉ có mà còn có quan hệ sâu sắc ấy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.