Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chương 21




Ngoại truyện Ngọc Hành

Hắn từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh lại.Taychống trên trán có chút mỏi. Trong mộng hắn lại thấy nữ tử gọi là A Ly kia.

Nàng là một Thủy Quỷ, sinh ở trong nước, lớn lên ở Vong Xuyên. Cũng chắc chắn là xuất hiện từ trong nước, nên lúm đồng tiền trên mặt lộ ra vô cùng trong trẻo.

Hắn ngồi trước thư án, mệt mỏi xoa trán, mi cau lại, nheo mắt hướng qua ngoài điện. Hắn nhớ lại hôm gặp nàng, hắn vừa xuống thuyền bước lên bờ đi qua một tán cây cổ thụ, nàng không sớm không muộn vừa vặn từ trên cây rơi xuống, rơi đúng vào vai hắn.

Hắn nhớ kỹ trên cành cây trơ trụi nhô ra đó khắc loang lổ vết dao, chi chít. Như là ghi lại mội một khắc nào đó, một việc nào đó.

Hắn sửng sốt, khẽ lay nàng, gọi nàng một tiếng, nhưng nàng trong hình cây nấm cứ cuộn tròn trên vai hắn cọ cọ, không động đậy, bấu lấy hắn tiếp tục ngủ.

Hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ngồi dưới tán cây chờ nàng tỉnh giấc. Đó là một buổi sáng ẩm ướt, không khí tràn ngập mùi bùn đất, hoa đuôi chó dưới tán cây nở rực, hắn nhìn cây nấm trên vai mình, rồi bật cười lên.

Các thần tiên trên trời nói hắn thích cười, thật ra, đó chỉ là thói quen hoặc là một loại ứng phó mà thôi.

Cười, cũng thành một thói quen. Niềm vui trên đời không có bao nhiêu, bình thản lạnh nhạt còn nhiều hơn niềm vui, nếu đã như vậy sao không thể cười để khiến lòng mình được ấm áp vui vẻ chứ? Nhưng trong giờ khắc này, trên vai hắn là một cây nấm, dưới chân hắn là hoa đuôi chó nở đầy trên mặt đất, hắn bất chợt cười thành tiếng, trong lòng thật sự vui vẻ.

Cây nấm này chắc là ăn no rồi thì đánh một giấc thật dài, ông lão chèo thuyền trên dòng sông Vong Xuyên đã chở lượt thứ ba rồi. Hắn ngồi dưới tán cây, chân mỏi nhừ.

Cây nấm trên vai hắn giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Hắn cong đôi mắt lên, cười.

Chiếc nấm đó như bị dọa làm cho giật mình hoảng sợ, lăn xuống mặt đất biến lại thành người.

Hắn hướng về người con gái chân trần trên mặt đất kia, nhìn nàng không chớp mắt, giật mình.

Lát sau, hắn mới biết được trên đời này có vài thứ, có vài người, không thể nhìn, cũng không nên nhìn, đã nhìn rồi, sẽ phải trả nợ.

Rất lâu sau, tại nhân gian, hắn tên là Vân Phi Bạch, còn nàng tên là A Ly, lúc hắn mới gặp nàng, nàng đang giơ bát móng heo đầy dầu mỡ lên trước mặt hắn, dường như lúc đó hắn giật mình sững sờ.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng hắn tự nói với mình, là nàng, nhưng nàng gọi là gì, nàng gọi là gì, hắn lại không biết.

Hắn hỏi nàng: ‘Muội tên là gì?”

Nàng chỉ yên lặng nhìn hắn, một lát mới đáp: “A Ly.”

A Ly, A Ly…

Ngày ấy lúc hắn bước lên cầu để đi, nàng bỗng nhiên đuổi theo, trơ trụi đứng trên cầu, vân vê góc áo nhìn hắn, lắp bắp nói: “Tôi…tôi là A Ly, là…là..Thủy Quỷ dưới lòng sông Vong Xuyên.” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: “Tôi một nghìn năm trăm tuổi.”

Mỗi khi duyệt công văn hoặc nhắm mắt dưỡng thần, hắn lại nhớ hình ảnh đó, rồi lại mỉm cười.

Bộ dạng của nàng thật ngốc nghếch.

Lúc này ngồi trước thư án, nhìn ra ngoài điện, hắn lại bật cười lên.

Dưới mặt đất bên ngoài điện trải một vầng nguyệt mỏng sáng, hắn từ thư án đứng lên, đến bên cửa sổ. Ánh trăng mờ ảo như nước, sáng rõ tròn đầy, hắn bỗng nhiên thấy ngẩn ngơ, trong lòng có nỗi nhớ khó hiểu.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, hắn bắt đầu mơ thấy nàng.

Nàng ở trong mộng và trong hiện thực giống y hệt nhau, bộ dạng ngốc nghếch, thích cười, lộ ra hàm răng, có hai chiếc răng khểnh nhỏ, đôi mắt đen tuyền, trong veo.

Hắn nhìn nụ cười của nàng, ở trong mộng mà vui vẻ.

Ngày ấy tại Minh giới, hắn bị chuyện yêu đương của Lan Xuyên Minh Quân cuốn theo, tá túc tại chỗ ở của hắn một tối. Hai người đánh cờ, Lan Xuyên thường mong ngóng hỏi thăm chuyện về Đông Hoa, hỏi hắn ta sáng sớm ăn mấy bát cơm. gặp mấy người, những người đó là ai, cười bao nhiêu lần, chau mày bao nhiêu lần, ngay cả việc đi nhà xí mấy lần cũng hỏi bằng được.

Hắn chỉ nhịn cười trả lời cho có lệ, qua một ván cờ, liền tìm cớ đi dạo ra ngoài.

Trên cầu tỏa ánh nguyệt mờ mờ, mượt như tơ, hắn bước lên, trông thấy chiếc cây cổ thụ trơ trụi bên bờ sông, còn nữ tử A Ly đang ngồi trên đó, ôm lấy thân cây, hướng xa xa về phía đông.

Như là đang chờ ai, trông ngóng ai đó.

Hắn bước thong thả tới trước quán Mạnh Bà, gọi một bát canh, giả vờ lơ đãng hỏi nữ hài tử ở trên cây kia.

Mạnh Bà cười nói: “Nàng đang đợi Minh thái tử trở về, mỗi ngày đều ngồi trên cây để ngóng, hết một ngày thì khắc một dao lên đó.”

Hắn kinh ngạc. Thì ra là thế, thì ra đúng là vậy. Thì ra nàng thật đang đợi người.

Hắn trầm lặng một chút, lại hỏi: “Đợi…bao lâu rồi?”

Mạnh Bà nói rất rõ: “Hơn hai trăm năm rồi. Hai đứa trẻ đó cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã.”

Thì ra, là thanh mai trúc mã.

Hôm sau lúc rời đi, vẫn là ngồi trên thuyền. Hắn đứng ở đầu mũi thuyền, tai nghe sóng vỗ vào mạn thuyền. Đó cũng là một buổi sáng ẩm ướt, ngay lúc hắn đang vịn tay chuẩn bị bước vào trong thuyền, lại bị một giọng nói trong trẻo gọi lại: “Lam công tử!”

Hắn quay mặt lại, nét mặt hơi kinh ngạc, là tiểu nha đầu tên là A Ly đang hưng phấn vẫy tay gọi hắn.

Nhưng…Lam công tử? Hắn có chút giật mình, lại có chút châm biếm, chỉ giây lát sau, trong đôi mắt cười rạng rỡ: “Ta là Ngọc Hành.”

Dứt lời, thuyền đã lướt xa mấy trượng, đi rất nhanh.

Nàng chạy dọc theo bờ sông, đuổi theo hỏi liên tục: “Công tử, nhà huynh ở đâu? Là người hay thần tiên? Lúc nào mới có thể gặp huynh?”

Hắn cười, bắc loa trả lời nàng: ‘Tháng sau ta sẽ trở lại.”

Lần thứ hai gặp lại, đã là sau một tháng.

Nàng dựa bên cầu đang ngủ, rất say sưa, khóe miệng chảy chút nước miếng. Hắn nén cười, lau nước miếng cho nàng, lay nàng: ‘A Ly?”

Tiểu nha đầu đó mở bừng mắt ra, mơ màng nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay ra chạm vào mặt hắn.

Taynàng lành lạnh, ngay trong giây phút đó, hắn thấy trên mặt mình nóng bừng như lửa, toàn bộ cơ thể cứng đờ.

Hắn dở khóc dở cười.

Lần đó, nàng tặng hắn chiếc khăn thêu uyên ương hí thủy.

Nàng cúi đầu, thấp thỏm nhìn đầu ngón chân, ngượng ngùng nói với hắn: “Ngọc Hành công tử, tôi thích huynh, tôi muốn…”

Tình cảm của thiếu nữ hoài xuân làm hắn động tâm, khiến hắn mỉm cười.

Hắn xiết chặt chiếc khăn trên tay, nín thở nghe nàng nói. Nàng thích hắn, nàng muốn…muốn…cái gì?’

Nhưng, đáp án lại không có, giọng nói trong trẻo của nàng đã bị người khác cắt ngang.

Vong Xuyên trở về. Mạnh Bà từng nói cho hắn biết, hai người họ là cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã.

Hắn nhìn vào mắt Vong Xuyên, lại nhìn ánh mắt nàng hướng về Vong Xuyên, sự ấm áp trong lòng như bị ứ động, sự chờ đợi như đám mây đột nhiên bị thổi tan đi.

Lời nói có thể gạt người, mắt nhìn cũng có thể gạt người, nhưng ánh mắt thì không lừa được người. Hắn nhận ra, hai người thanh mai trúc mã này, người kia yêu nàng, nàng cũng thích người đó.

Thanh mai trúc mã, hai người vô tư, còn hắn, lại chậm hơn nghìn năm. Hắn nhìn thủy điểu (chim sống dưới nước) tung bay trên mặt nước, khóe miệng cong lên, mỉm cười.

Có đôi khi nụ cười chỉ là ngụy trang, ví dụ như lúc này.

Buổi tối, Lan Xuyên minh quân mời hắn đến chơi. Lúc đánh cờ, Lan Xuyên lại hỏi chuyện ăn uống của Đông Hoa, còn hăng hái bừng bừng kể việc hắn và Đông Hoa gặp nhau đại Đại Manh sơn.

Năm tháng tuổi trẻ phù phiếm, thời gian đẹp đẽ, hắn không tập trung để nghe. Năm ván đều thua.

Lan Xuyên mừng rỡ: “Kỳ nghệ của bản quân quả nhiên tiến bộ thật nhanh.”

Hắn chỉ cười không nói gì.

Ngày thứ hai, ăn sáng xong, hắn đang định từ biệt Lan Xuyên để quay về, vừa đúng lúc Vong xuyên đến thăm Lan Xuyên.

Lan Xuyên nhổ cây cỏ ngậm trong miệng ra, vội vàng cầm lấy thư tình của Đông Hoa từ chỗ Vong Xuyên, chân thành tiễn Vong Xuyên và hắn đi về.

Hắn và Vong Xuyên sóng vai nhau mà đi. Trên đường đi thỉnh thoảng nói vài câu, khách sáo, xa cách. Hắn cảm nhận được địch ý của Vong Xuyên.

Đi đến bên một chiếc cầu, Vong Xuyên chợt mở miệng, hắn ta nói: “Ta và A Ly cùng nhau lớn lên, nàng không có cha mẹ, từ nhỏ đã bị tiểu quỷ khác ức hiếp, còn ta, mẫu thân mất từ rất sớm, lúc còn bé thường bị các ca ca và tỷ tỷ xa lánh, cho nên, ta và A Ly nương tựa lẫn nhau.”

Hắn giật mình, không lên tiếng.

Vong Xuyên lại nói: ‘Ta và A Ly đã ở bên nhau tròn một nghìn năm rồi, nàng là một cô gái lương thiện, chỉ là tâm trí phát dục muộn, nói thường không hiểu.”

Hắn lẳng lặng nghe Vong Xuyên nói.

Nhưng Vong Xuyên chợt dừng bước, nhìn về hắn, nói: ‘Ngươi biết không, ta từ lúc một nghìn một trăm tuổi, ngay từ khi hiểu sự việc, là biết mình yêu nàng rồi.”

Ánh mắt người thanh niên đó nhìn hắn khiêu khích.

Hắn mím chặt miệng, cười cười nói: “A Ly được điện hạ thật tâm như vậy, thật không uổng cuộc đời này.”

Đang muốn từ biệt Vong Xuyên để đi, vừa nhấc chân, trên cầu có người lăn xuống vừa đúng va vào chân hắn, còn ôm lấy chân hắn.

Khi người đó ngẩng lên, hắn ngẩn ra, là nha đầu kia.

Hắn nhìn thấy trên mặt nàng bị xây xát, có vết máu, hắn theo bản năng kéo nàng dậy, định lau mặt nàng, nhưng nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Vong Xuyên, hắn buông tay xuống, chỉ nở nụ cười như thường ngày, nhìn nàng.

A Ly hưng phấn từ dưới đất bò lên, vui sướng gọi hắn Ngọc Hành công tử.

Ngọc Hành công tử. Ngọc Hành công tử. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe ai gọi tên hắn mà êm tai như vậy. Nhưng hắn chỉ cười cười, xoay người chào Vong Xuyên.

Hắn không ngờ tiểu nha đầu lại gọi hắn, càng không ngờ nàng hôn hắn.

Khi nàng đứng trước mặt hắn, kiễng chân, giữ vai hắn, rồi hôn nhẹ lên mặt hắn, đầu óc hắn chợt trống rỗng.

Hắn nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, nhưng không nói gì. Một lát sau, mới nói: ‘A Ly, tiên quỷ khác biệt.”

Tiên quỷ khác biệt? Ha hả, đây thật là một lý do chẳng ra gì.

Trong ánh nguyệt dường như rơi xuống một lá cây, lao xao mặt nước, xoay một vòng rồi trôi đi. Trôi đến đâu đó, đột nhiên ngừng lại.

Hắn đứng trước cửa sổ rất lâu, khẽ thở dài, chậm rãi bước thong thả ra ngoài.

Cả đêm, những cung nhân trong Ngọc Hoàn cung thấy Tinh quân của họ ngồi bên thềm đá bên ngoài điện, ngắm trăng.

Trùng hợp ở góc tường có tiếng mèo hoang ẩn nấp kêu. Kết quả bọn họ suy luận rằng: Tinh quân bọn họ tịch mịch quá, cô đơn quá, sau đó…có mầm xuân rồi.

Thời kỳ thái bình bày, người người thích tám chuyện, quỷ quỷ thích tám chuyện, thần thần tiên tiên cũng thích tám chuyện. Ngày hôm sau, Đông Hoa muốn tìm hắn phẩm trà.

Hắn nâng chén lên, uống một ngụm, nghe Đông Hoa nói: “nghe nói ngươi…nhớ nhung Như Hoa cháu gái ngoại của Tử Vi Đại đế?”

Hắn phun trà ra khỏi miệng.

Tám chuyện…tám chuyện..Tây Thi thì biến thành Đông Thi, Đông Thi thì biến thành Thiên Bồng Nguyên Soái.

Nhưng có một chuyện cũng được bàn tán rầm rộ không kém. Các thần tiên cung nga trên trời đều nói Đông Hoa điện hạ và Lan Xuyên Minh quân ở Minh giới có quan hệ mờ ám, hàng ngày quỷ quan nào cũng thấy Đông Hoa điện hạ tặng Lan Xuyên Minh quân một đôi hoa tai ngọc, còn hàng ngày lại thấy Lan Xuyên Minh quân tặng Đông Hoa điện hạ một cây quạt, trên cây quạt đề thơ tình, có ngày còn thấy Lan Xuyên Minh quân ôm Đông Hoa điện hạ, còn có ngày Đông Hoa điện hạ hôn Lan Xuyên minh quân, kết quả là Lan Xuyên Minh quân giận giữ, đẩy mạnh Đông Hoa điện hạ xuống, rồi đè người lên.

Còn nói Thiên quân đem Thanh Liên tiên tử ép gả cho Đông Hoa điện hạ, thật sự là không ổn, rất không ổn.

Nửa tháng sau, Đông Hoa điện hạ cùng Lan Xuyên bỏ trốn.

Các thần tiên trên trời vô lập tức vui mừng không xiết, tin truyền không ngớt.

Hắn ngồi trong Ngọc Hoàn cung, nghe các cung nhân tám chuyện không biết thành mấy bản, trong lòng chợt hoảng hốt, bỗng nhớ một lần hắn xuống Minh giới.

Cũng tại cây cầu kia, hắn chắp tay đứng chờ nàng.

Thật ra hắn không khẳng định sẽ chờ được nàng, nhưng ngoại trừ nơi này, hắn không biết sẽ chờ ở đâu. Mục đích chờ nàng rất đơn giản, hắn chỉ muốn gặp nàng một lần.

Hắn đứng bên hồ sen một lúc, rồi lại một lúc nữa, nếu như nàng không đến, hắn sẽ thôi.

Nào ngờ, tiểu nha đầu không chỉ có tới, hơn nữa cũng giống như hắn, đang ôm một chiếc ghế băng nhỏ, từ trên cầu lăn xuống, ôm lấy chân hắn.

Hắn không biết nên khóc hay nên cười, bộ dạng của nàng rõ ràng là rất buồn cười, nhưng trong mắt hắn, lại có phần khả ái đáng yêu.

Tiểu nha đầu yên lặng nhìn hắn, lồm cồm bò dậy, sờ soạng lên mặt hắn, cười khúc khích: ‘Đúng là huynh thật.

Hắn nín cười, hỏi nàng ngốc nghếch ôm ghế băng làm gì.

Nhưng, nhưng nàng lại đáp: “Tôi ngồi ở đây chờ tiểu ca ca.”

Nàng vẫn gọi Vong Xuyên là tiểu ca ca, khi gọi cái tên này, hắn thấy trong mắt nàng rực sáng, loại ánh sáng này, hắn không rõ là đau lòng không, nhưng trong tim hắn thấy…chua xót.

Tận cho đến ngày Ngọc Trứ công chúa, là tiểu nữ nhi của Thiên quân gửi một phong thư hồng kèm một bát cháo Bát bảo nhờ người gửi cho hắn, hắn bỗng nhiên hiểu, cảm giác này chính là đau lòng.

Ngày đó, tiểu nha đầu hưng phấn nói có gì đó muốn tặng hắn, bảo hắn chờ, sau đó vội vàng chạy về.

Hắn đứng bên cầu, xoay người, thì thấy Vong xuyên đi tới.

Vong Xuyên nhìn hắn một lúc, rồi cười: ‘Phụ vương đang chờ Tinh quân.” Nói xong, còn làm một động tác mời, không cho từ chối.

Nghị sự xong, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài điện, vừa đúng, nửa canh giờ, A Ly có lẽ vẫn đang chờ, hắn đứng lên muốn cáo từ, nhưng Vong Xuyên bỗng nhiên mở miệng, chặn lời hắn, nói: ‘Nghe thúc thúc nói, kỳ nghệ của Tinh quân rất cao, bản điện muốn luận bàn với Tinh quân, chẳng hay Tinh quân có thể cho ta hân hạnh đó?”

Hai người đánh cờ hơn hai canh giờ, cuối cùng lúc hắn lui bước từ biệt, bên ngoài đèn dầu đã thắp sáng, tiếng ếch kêu rất rõ.

Hắn không biết tiểu nha đầu ngốc nghếch kia có còn chờ hắn không, hay là đã về rồi.

Ngọc Trứ công chúa lại phái cung nhân đưa đồ tới, một chén tổ ến, một bát cháo long nhãn, bát súp, nước ô mai.

Tiểu cung nhân nói: “Những thứ này đều là do công chủ tự mình xuống bếp làm.”

Hắn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhận.

Có đôi khi là thế, ngươi thích một người, có lẽ không thích một người khác, không thể miễn cưỡng được.

Sáng sớm hôm đó, khi hắn mở cửa, Ngọc Trứ công chúa bổ nhào tới, hắn cuống quýt đỡ nàng.

Ngọc Trứ công chúa mặt đỏ bừng, nhìn hắn nói: ‘Tinh quân thật sự không chút tình cảm nào với Ngọc Trứ sao?”

Hắn nhìn nàng, thật ra nàng cũng là một cô gái tốt, hiền lành, dịu dàng, nhưng, hắn không có cách nào khiến mình yêu nàng..không yêu một người cũng không có lý do.

Hắn muốn nói tiếng xin lỗi, những nghĩ không cần thiết, nàng không cần. Vì vậy, hắn chỉ có thể im lặng.

Ngọc Trứ mắt đỏ lên, xoay người lao ra ngoài.

Đông Hoa và Lan Xuyên sống tại một căn nhà dưới trần gian, Thanh Liên tiên tử cầm dao nổi giận đùng đùng tìm tới cửa, chém vào cửa vài nhát, lại bị câu nói của Lan Xuyên làm cho thêm kích động.

Lan Xuyên nói: ‘Là một nữ nhân, vậy mà tình địch của ngươi lại là một nam nhân, thật quá thất bại mà.”

Các thần tiên nghe vậy, lập tức ầm ấm chấn động, phấn khích lan truyền tin tức khắp nơi.

Thanh Liên tiên tử xấu hổ và giận giữ, lau hai giọt lệ, ném dao xuống, chạy tới Minh giới làm loạn một trận.

Các thần tiên vui sướng thỏa mãn bàn tán: “Thanh Liên tiên tử quả nhiên là nữ anh hùng, thật dũng cảm, thật dũng cảm!

Minh Vương nổi giận, lệnh cho thái tử Vong Xuyên đến nhân gian triệu hồi Lan Xuyên về.

Hắn nghe bàn tán, suy nghĩ một chút, rồi đi khắp ven bờ sông ngắt nhiều hoa đuôi chó, kết thành một vòng hoa.

Hắn nhớ nàng rất thích hoa đuôi chó. Hắn đột nhiên muốn lấy lòng nàng. Hắn nghĩ, nàng nhất định đi cùng Vong Xuyên đến nhân gian rồi.

Phê duyệt công văn xong, đã là ban đêm, mặt trăng nhô cao, hắn lấy vòng hoa ra ngắm lại một lần nữa, khẽ cười, sau đó cất vào trong ống tay áo, đẩy cửa bước ra.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên hắn gặp phải Ngọc Trứ. Nàng cầm theo một chiếc đèn lồng, đi tới trước mặt hắn.

Ánh mắt nàng nhìn vào chuỗi vòng hoa kia, giật mình, nói: “Huynh…”

Hắn thấy nàng, lịch sự cười, nói: ‘Đi xuống nhân gian.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.