Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chương 2




Đấy là năm mà tôi ba trăm tuổi, tôi đã gặp Vong Xuyên.

Mạnh Bà nói lúc này ở trần gian là hoa hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trải dài khắp núi sông.

Lần thứ hai gặp Vong Xuyên, Mạnh Bà đưa cho tôi một quả anh đào mọng nước, tôi tìm được một mảnh vải đem giặt sạch sẽ gói quả anh đào lại để trong chiếc túi sau đó tiến sát bờ cầu chỉ chờ Vong Xuyên đến.

Mãi đến ngày thứ ba thì hắn mới đến, tôi lấy quả anh đào trong túi ra rất vui nói: “Mạnh bà bà cho tôi một quả anh đào, bảo đây là mang từ trần gian đến, so với minh giới rất ngon, nghe nói chỉ có trong cung điện của minh vương mới có để ăn, huynh chắc là chưa ăn qua, tôi để cho huynh 1 quả nè”

Tôi vui mừng khôn xiết lấy đưa cho hắn. Vừa mở ra thấy bên trong có một bãi nước chảy ra.

Tôi sắp khóc, nước mắt đong đầy mi.

Hôm sau Thuỷ Quỷ tôi đây từ trong nước ló ra lại thấy hắn đứng trên bờ.

Hắn kéo tôi lên bờ, lấy từ trong túi ra đưa vào tay tôi. Xoa, bóp thấy rất mềm mềm, mở tay ra thì thấy tự nhiên là một quả anh đào căng mọng.

Tôi mở to mắt nhìn hắn. Hắn nhếch môi, nhe răng ra cười. Hắn cười trông rất đẹp giống như hoa đuôi chó vậy.

Lúc lên bốn trăm tuổi, hắn đặt tên cho tôi là A Ly.

Hắn nói: “Ngày nào muội cũng ở trên cây cầu này, xem người đến người đi nên gọi muội là A Ly là đúng nhất”

Tôi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía hắn: “Sao không gọi là A Đến hoặc là A Đi chứ?”

Hắn nhìn tôi, lại nhìn trời nói: “Mùng một thì gọi là A Đến, mười lăm thì gọi là A Đi, những ngày còn lại thì gọi là A Ly”

Tôi xem xem ngón tay nghĩ ngợi hoài rồi nói: “Nhưng trí nhớ tôi không tốt lắm, khi nào thì là mùng một mà khi nào thì là mười lăm ha?”

Hắn nói: “Thế thì chỉ có thể gọi là A Ly thôi!”

Thuỷ Quỷ tôi đây vì vậy mới có một cái tên mới, trong lòng Thuỷ Quỷ tôi rất là vui, vì vậy lại mon men ló lên bờ, đi đến chỗ Mạnh Bà lấy một bát canh, vui vẻ mang đến trước mặt hắn.

Hắn nhìn trong bát một lát rồi nói giọng chán ghét: “Nhìn đen tuyền, còn bột phấn ở mặt trên nữa, uống sao được”

Lúc lên năm trăm tuổi, tôi hứa với hắn một điều. Tôi đưa hắn đi chợ, hắn đứng trước một quầy bán bánh bao, tò mò hỏi tôi: “Cái gì kia vậy?”

Tôi nhìn hắn thương cảm nói: “Huynh, ….Đến giờ huynh vẫn chưa được ăn một cái bánh bao nào sao?

Hắn lắc đầu.

Thật là đáng thương.

Vì thế Thuỷ Quỷ tôi đây vội cướp luôn hai cái bánh bao. Thế là chúng tôi bị hơn mười tên quỷ cầm theo chày gỗ đuổi theo.

Tôi vừa chạy vừa an ủi hắn: “Huynh yên tâm, tôi nhất định bảo vệ huynh”

Hắn cười nghẹn lại: “Thật vậy sao?”

Tôi giơ tay nhỏ bé lên, nghiêm trang nói: “Vâng! Sau này dù có chuyện gì, tôi đều bảo vệ huynh hết”

Vì thế chờ lúc bọn quỷ đuổi kịp, Thuỷ Quỷ tôi liền rất chi là hiên ngang anh dũng đi lên trước mặt hắn, lại hiên ngang anh dũng giơ khuôn mặt nhỏ bé lên lẫm liệt nói: “Bánh bao là do tôi trộm..”

Cuối cùng tôi bị một tên quỷ đập một gậy ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Lại đến lúc lên sáu trăm tuổi, bị bọn quỷ cùng tuổi ghét bỏ, chúng tôi lại quay trở về thời thơ ấu đã qua, chẳng hạn như trèo cây bắt chim non, xuống nước bắt cá, lăn lộn trên đồng cỏ, lúc về thì hái một đám quả sơn tra.

Lúc bảy trăm tuổi, Mạnh Bà búi tóc cho tôi, lại ra chợ mua hai cái nơ con bướm về buộc tóc, tôi ngồi ở bên bờ sông dưới bóng cây, kết một vòng hoa chó ba đuôi đội lên đầu, nhìn xuống nước xem xem ngó ngó, rồi lại leo lên cây chờ hắn.

Ở bên cạnh chỗ tôi còn có một tiểu quỷ hay bắt nạt tôi tên là Nhị Đản đang dướn cổ nhìn tôi từ dưới cây nhìn lên ngơ ngác, gãi gãi gáy cười hì hì nói: “Ngươi đội hoa thật là đẹp, làm cô dâu từ bé của ta đi”

Tôi nhìn hắn hừ một tiếng.

Hắn thở phì phì nói: “Hừ, cái đồ quỷ nhỏ không cha không mẹ!”

Thuỷ Quỷ tôi đây tụt luôn xuống cây, cầm một hòn đá, nhanh nhẹn đập luôn vào đầu của hắn.

Kết quả lúc Vong Xuyên đến tôi và Nhị Đản đang ôm nhau đánh trên mặt đất rất chi là hăng hái. Thuỷ Quỷ tôi đây bị cào rách mặt, rụng mất nửa chiếc răng nanh, nơ con bướm trên đầu cùng vòng hoa bị rớt từ lúc nào nát bươm.

Hắn đem mặt và tay tôi lau sạch bùn, cõng tôi đi đến y quán ở trong chợ, sau lại cõng tôi trở về.

Trên đường về bỗng thấy một con chuột nhà chạy qua đường, tay hắn run lên, Thuỷ Quỷ tôi đây bị rớt từ trên lưng hắn xuống, lăn một vòng trên mặt đất mãi sau mới dừng lại được.

Vì thế tôi mới biết bí mật của hắn là rất sợ chuột.

Lúc lên tám trăm tuổi, hắn dạy cho tôi phép thuật, tôi biến thành một cây nấm, do cao hứng quá nên quên luôn khẩu quyết biến hình trở về, vì vậy mà mất ba ngày ngây người bên trong cây nấm. Ở bờ sông hắn tìm tôi mất ba ngày.

Lúc lên chín trăm tuổi, tôi ghé vào trên cầu phơi nắng, Nhị Đản bên cạnh hái một bông hoa chó ba đuôi xoay xoay trong tay nhăn nhó đưa đến trước mặt tôi nói: “A Ly, ta, ta, ta thích ngươi”

Nói xong mặt đỏ hồng chạy mất.

Lúc Vong Xuyên đến, tôi tò mò hỏi hắn: “Thích nghĩa là gì?”

Mặt hắn cũng giống Nhị Đản nổi hồng lên nửa ngày, mãi sau mới nghiêm nghị nói: “Đây là vấn đề rất thâm ảo…”

Thâm ảo tới trình độ nào, đến tận cùng là gì mà hắn mặt đỏ tai hồng đến nỗi không nói ra được vậy,

Lúc lên một ngàn tuổi, Nhị Đản nhà bên lại hái một bó hoa chó ba đuôi đưa đến trước mặt tôi, lắp bắp nói: “A Ly, ta thích muội, muội có thích ta không?”

Thuỷ Quỷ tôi đây rất chi là hoang mang, vì thế lại tò mò hỏi Vong Xuyên: “Thích là gì vậy?”

Hắn ôm má trầm tư một lát, rồi nói thật với tôi: “Muội đưa mặt gần lại đây”

Tôi nghi hoặc đưa mặt sát gần hắn.

Hắn nói: “Đưa miệng sát lại đây”

Tôi lại đem miệng mình gần sát hắn.

Hắn nói: “Chạm miệng vào mặt ta một chút”

Tôi lại chạm miệng vào mặt hắn.

Hắn nói: “Đã biết thích là gì chưa?”

Thuỷ Quỷ tôi giơ hai tay lên, buồn bã lắc đầu.

Lúc lên một ngàn một trăm tuổi, Mạnh Bà nói cho tôi biết, minh vương lập thái tử, tên gọi là Vong Xuyên. Tôi nói với Vong Xuyên: “Huynh biết không, huynh có tên giống tên của thái tử đấy”

Hắn nhìn tôi một lát mới nói cùng tôi: “Ta chính là minh thái tử đây”

Tôi ngẩn người bảo: “Nga”

Lúc lên một ngàn hai trăm tuổi, tôi gặp ở đầu cầu một nữ quỷ nhìn rất đẹp. Nàng nói cho tôi biết nàng tên là Dao Ngọc, đang đợi một người sẽ đi qua cầu Nại Hà.

Tôi hiếu kỳ hỏi: “Người đó là ai vậy?”

Nàng nói: “Huynh ấy là người phàm, là một thám hoa lang ở trần gian”

Tôi không hiểu lắm lại nói: “Thế chờ hắn làm gì?”

Sắc mặt nàng đỏ bừng nói: “Tôi muốn nhìn hắn một chút”

Thuỷ Quỷ tôi hiểu ra, vỗ vỗ gáy nói: “Cô thích hắn?”

Trên mặt nàng lại càng đỏ hơn, rũ mắt xuống, mỉm cười khe khẽ gật đầu.

Lúc lên một ngàn ba trăm tuổi, Vong Xuyên rời minh giới đi đến phía đông để bái sư học nghệ, trước khi đi, hắn đưa một khối ngọc đeo vào cổ tôi nói: “Ta đi vắng một thời gian khá dài, hãy chờ ta trở về nhé”

Tôi giơ tay lên, ngập ngừng hỏi: “Có lâu lắm không?”

Hắn trầm xuống nói: “Có lẽ khoảng ba trăm năm đi”

Nước mắt của Thuỷ Quỷ tôi lập tức tuôn trào. Lần này đi quả đúng là đi suốt ba trăm năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.