Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không?

Chương 8: Lộ gặp Thần An




Chẳng bao lâu, giọng nói của Tam phu nhân ngày càng nhỏ, cuối cùng âm thanh trượng đánh dừng lại, có người bước đến trước mặt của Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, Tam phu nhân đã tắt thở".

Vừa nghe ái cơ của mình cứ thế mà chết, mặt của Công Tôn Trường Khanh trở nên thâm trầm. Chỉ là chuyện này do Công Tôn Ký ra mặt, hắn làm thế nào cũng không thể trách móc thái tử, đành phải nhịn đau phân phó xuống: "Đem nàng an táng".

Mới vừa rồi còn cười nói vui vẻ, lúc này đã hương tiêu ngọc vẫn, trở thành thi thể lạnh băng, các nữ nhân ở đây bắt đầu dùng ánh mắt nhìn Hạng Quân Vãn trở nên khác biệt.

"Nói đi, ngươi muốn cái gì?" Công Tôn Trường Khanh đối với Hạng Quân Vãn đã không

còn kiên nhẫn. Hắn thầm nghĩ mau chóng đem Công Tôn Ký đuổi đi, sau đó, hắn phải tra tấn thật tốt Hạng Quân Vãn, vì Tam phu nhân báo thù.

Đường Thanh đối với Công Tôn Trường Khanh cũng không có hảo cảm, thấy hắn nói như vậy, nàng cũng trực tiếp làm rõ ý mình: "Nếu vương gia là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, một lời nói đáng giá ngàn vàng, xin vương gia viết một phong hòa ly thư cho ta. Từ nay về sau nam hôn nữ gả, không ai can thiệp ai!"

"Cái gì?!"

Không chỉ Công Tôn Trường Khanh kinh ngạc, mà ngay cả Công Tôn Ký cũng có chút giật mình. Nàng cư nhiên lại muốn một tờ hoa ly thư? Công Tôn Ký híp mắt, đánh giá nữ tử áo vàng trước mắt. Hắn vốn tưởng rằng Hạng Quân Vãn sẽ dùng lời hứa này muốn cái khác, không nghĩ đến nàng lại cho hắn một kinh hỉ thật lớn. Hòa ly? Nữ nhân này lá gan ngược lại rất lớn!

"Hạng Quân Vãn, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Công Tôn Trường Khanh cho là lỗ tai mình nghe nhầm, đối phương không cần kim ngân châu báu, không cần sủng ái thị tẩm, ngược lại muốn cùng hắn hòa ly. Nữ nhân này thật là ăn gan hùm mật gấu! Còn nói cái gì nam hôn nữ gả? Chẳng lẽ nàng muốn rời khỏi Yến vương phủ đi tìm mùa xuân thứ hai? Nàng đem hắn xem là gì?

"Đúng, ta muốn chính là một phong hòa ly thư! Ba năm qua, vương gia đối với ta thế nào, trong lòng ngươi hiểu rõ. Nếu thể xác và tinh thần của vương gia đã không ở chỗ ta, không bằng thả tự do cho ta, ta cũng thành toàn hạnh phúc cho người!"

Đường Thanh khẳng định càng thêm chọc tức tự tôn nam nhân của Công Tôn Trường Khanh. Hắn đường đường là Yến vương, hôn nhân lại bị một xấu nữ nắm giữ! Lúc trước người mặt dày mày dạn đòi lên kiệu hoa gả cho hắn là Hạng Quân Vãn, hôm nay người muốn hòa ly, đi tìm hạnh phúc mới cũng là nàng. Chẳng lẽ hắn dễ đùa bỡn như vậy, vị trí vương phi của hắn muốn cần thì cần, muốn vứt thì vứt sao?

"Vương phi là đang thầm oán bổn vương lạnh nhạt ngươi sao? Một khi đã như vậy, bổn vương liền thỏa mãn yêu cầu này của ngươi, để ngươi trở thành nữ nhân của bổn vương!"

Công Tôn Trường Khanh cắn răng, không đợi mọi người hiểu được, hắn đã tiến lên, hai tay bắt lấy eo của Hạng Quân Vãn, đem nàng khiêng trên vai mình. "Hoàng huynh, bổn vương muốn thuần thê, chiếu cố không chu đáo, xin thứ lỗi!" Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

"Công Tôn Trường Khanh, ngươi muốn làm gì?" Đường Thanh đã đoán ra được ý nghĩ của Công Tôn Trường Khanh. Không ngờ nam nhân này lại ghê tởm như vậy. Nàng bất quá chỉ muốn một phong hòa ly thư, hắn lại muốn làm chuyện bỉ ổi như thế. Muốn trước khi nàng rời đi phá thân thể nàng, hủy trong sạch của nàng. Công Tôn Trường Khanh thật sự là quá ghê tởm!

"Hạng Quân Vãn cho dù ngươi muốn rời đi, cũng là một mụ đàn bà dâm đãng của bổn vương! Muốn sạch sẽ, trong trắng rời đi? Không có cửa đâu! Bổn vương sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy!"

Xông vào trong phòng, Công Tôn Trường Khanh đem Hạng Quân Vãn đặt trên giường, sau đó như hổ đói vồ mồi, đem nàng đặt dưới thân.

"Công Tôn Trường Khanh, ngươi đúng là tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ! Ngươi không phải nam nhân!"

"Hừ! Tất cả đều do ngươi bức ta! Hạng Quân Vãn, ta cho ngươi biết, ngươi đã đoạt vị trí vương phi thuộc về Nhu nhi, liền có tâm lý chịu đựng lửa giận của bổn vương!"

Công Tôn Trường Khanh nhanh chóng trút bỏ quần áo, vừa định bá vương ngạnh thượng cung, đã bị một sức lực đập vào đầu làm một trận đau đớn, sau đó bịch một tiếng ngã xuống giường.

"Ghê tởm!" Đường Thanh một cước đem Công Tôn Trường Khanh đá bay.

Cũng may hôm nay Hạng Quân Vãn đeo trâm cài tóc bằng ngọc trai nhọn như kim châm, nàng vừa rồi thuận tay gỡ xuống, lúc này mới có thể bảo đảm bình an. Nhìn Công Tôn Trường Khanh nằm sõng soài trên mặt đất, quần áo không chỉnh tề, nàng lấy trâm cài tóc chậm rãi đi tới.

Tiện nam nhân, lại muốn làm nhục bổn cô nương, bổn cô nương cho ngươi nếm thử mùi vị không thể sinh con (tỷ ác quá nhưng ta thích )

Đường Thanh cầm lấy trâm cài làm kim châm, ở trên người Công Tôn Trường Khanh mãnh liệt đâm vài châm, nhìn cái ấy gục xuống, Đường Thanh cười lạnh một tiếng. Đây là cái giá cho việc ngươi khi dễ ta!

Chờ đám người Công Tôn Ký tìm đến, chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng khóc đứt quãng.

"Vương gia....." Đại phu nhân đẩy cửa ra, liếc mắt liền nhìn thấy Hạng Quân Vãn quần áo hỗn độn cùng Công Tôn Trường Khanh ánh mắt có chút mê mang.

Nhìn tình cảnh, mọi người đã có thể đoán chuyện gì đã xảy ra.

"Vương phi, người không sao chứ.... ......"

Lạc Tuyết lảo đảo đi đến bên người Hạng Quân Vãn, nhìn thấy dấu màu đỏ trên giường thì nàng xém chút khóc thành tiếng. Hạng Quân Vãn được sủng hạnh, vốn dĩ là chuyện vui, nhưng trong lòng của Lạc Tuyết lại cực kỳ đau đớn. Chuyện vừa xảy ra đối với vương phi mà nói, không phải sủng hạnh, quả thực chính là vũ nhục.

"Lạc Tuyết, ta không sao". Cảm nhận được tay Lạc Tuyết đang dìu mình khẽ run, Đường Thanh nhẹ giọng an ủi nàng. Tiểu nha đầu này có lẽ là người duy nhất trong phủ thật lòng quan tâm nàng đi!

Lúc này, Công Tôn Trường Khanh có chút mù mịt. Hắn lại đi sủng hạnh cái kẻ quái dị này? Hắn khi nào thì trở nên đói bụng ăn quàng như vậy? Nếu không phải lạc hồng trên giường, hắn còn tưởng rằng hoan ái vừa rồi là một giấc mộng.

Chờ Công Tôn Trường Khanh thay xong quần áo đi ra, câu nói đầu tiên của Đường Thanh chính là muốn hòa ly thư: "Vương gia nếu đã chiếm được thứ người muốn, phiền ngươi cho ta một phong hòa ly thư".

Công Tôn Trường Khanh không nghĩ tới Hạng Quân Vãn lại chấp nhất như vậy, cho dù bọn họ đã là phu thê thực sự, nàng vẫn một miệng hòa ly. Chẳng lẽ nàng thật sự không để ý?

Công Tôn Trường Khanh không đoán được tâm tư của Hạng Quân Vãn, Hạng Quân Mỹ lại đứng ra, một mặt hoa lê đái vũ mà lạy trước mặt hắn.

"Yến vương bớt giận, muội muội ta nói hòa ly nhất định là lời nói tức giận, xin người đừng để trong lòng. Nàng là Yến vương phi do hoàng thượng ngự ban cho, nếu hòa ly, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Muội muội tuy ba năm không ra ngoài, nhưng lần này vạn nhất có thai, sau khi hòa ly há không phải để huyết mạch hoàng thất lưu lạc dân gian sao?"

Ở mặt ngoài, Hạng Quân Mỹ là vì muội muội cầu tình, nhung cẩn thận suy nghĩ, lời nói của nàng ta cũng là trong bông có kim, từng câu mang theo đâm thọt. Đường Thanh nhìn nữ tử áo tím trước mắt, khóe môi cười rét lạnh. Hạng Quân Mỹ này giúp nàng câu nào, quả thật chính là thêm dầu vào lửa.

Đường Thanh có thể nghe hiểu rõ ý ngoài trong câu, Công Tôn Trường Khanh làm sao không hiểu. Lại thấy Hạng Quân Mỹ rơi lệ, điềm đạm đáng yêu, nghĩ đến hắn cùng Hạng Quân Mỹ tách ra là vì Hạng Quân Vãn chắn ngang một bước, trong lòng Công Tôn Trường Khanh bởi vì cưỡng bức Hạng Quân Vãn mà dâng lên chút áy náy, toàn bộ biến mất hầu như không còn.

"Hạng thị ba năm không ra ngoài, phạm vào một trong bảy điều! Hôm nay bổn vương hưu ngươi! Người đâu, ban cho canh ngừa thai!"

Chờ người đem canh ngừa thai bưng lên, công Tôn Trường Khanh lạnh lùng nhìn về phía Hạng Quân Vãn.

"Hạng Quân Vãn, nếu lòng ngươi đã không ở đây, bổn vương cũng không lưu lại ngươi, chỉ là bổn vương sẽ không để cho huyết mạch hoàng thất lưu lạc, cho nên ngươi phải uống canh ngừa thai!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.