Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không?

Chương 307: Ngoại truyện 46: em là của anh sớm sớm chiều chiều




- Thể lực mờ ám dẫn dắt?

Ván tướngLục Tương sắc mặt chợt ngưng trọng, mặt biến sắc:

- Ngươi nói lời này là có ý gì?

- Các hạ đạt tới cấp Thòng Huyển. thậm chí là đại tu sĩ Hóa Thẩn nhìn xuống hàng ti tu sĩ, chăng lẽ Ngay cả một chút cảm giác cũng không có?

Dương Phàm cười trừo phúng.

Từ sau khi tấn chức Hoán Nha Kỳ, Dương Phàm bước đầu thông hiểu thiên cơ. đặc biệt là thiên cơ tương quan vói chính mình.

Lục Tương tuy rẳng thực lực cường đại đến mức khiến Dương Phàm có cảm giác không thể chổng lại. nhung chung quy đứng ở trong hệ thống lực lượng, đổi với những tồn tại vận Chuyên hư vô mờ mịt nhất trong thiên địa. vẫn có vẻ bẩt lực.

- Vân tướng đại nhản! Ngài dễ dàng đuổi đến Dương mỗ như thế, không trải qua một chút khúc chiết gì, ngài không cảm thấy có điêm quá thuận lợi hay sao?

Dương Phàm nói với sắc mặt trầm tĩnh, bình thán không sợ hãi.

Hắn biết rõ, ỡ đổi kháng lực lượng thần thòng, chính mình cùng đối phương có khoảng cách thật lớn.

Nhưng tám tình Dương Phàm vẫn vững vàng bình tĩnh, thẩn lực của Hoán Thiên Nha kéo dài tới hư không, đồng thời hắn ứng đối rất nhanh suy nghĩ kế sách.

- Rất thuận lợi?

Ván tướng nhướng màv. nếu là cường giả bình thường, hắn khẳng định sẽ không cho là như vậy.

Nhưng người trước mắt là một cái kỳ tích quật khới, kỳ tài có một không hai, trước sau đánh bại Lục Vân. Lục Chiến.

Càng quan trọng là đổi phương còn mang theo Chí Bảo Long Khí, sổ mệnh thêm thân.

- Chẳng lẽ là Thiên Võng?

Vân tướng đột nhiên nghĩ đến một số truyền thuyết có liên quan tới Thiên Võng.

- Các hạ mặc dù không có thẩn thông, vận mệnh chịu người khác dẫn dắt xếp đặt. trờ thành một quản cờ bị người lợi dụng, thật đángbuồn cười.

Dương Phàm nhếch khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo.

Hắn có ý đồ về mặt tinh thần, trước làm suy vếu đối phương một phần.

- Thiên Võng... Vu Tôn...

Vân tướng Lục Tương thì thào tự nói, ỡ độ cao vị trí của hắn, giúp hắn biết rất nhiêu bí tân không muốn người biết, dưới để tinh của Dương Phàm, dường như hắn nắm bắt được điêu gì.

- Vu Tôn?

Dương Phàm nhíu mày, Hoán Thiên Nha đột nhiên sinh ra cảm ứng, thẩm cười lạnh nói:

- Rốt cục để ta biết tồn tại của ngươi, tướng rằng đứng ở ngoài hệ thống lực lượng, ta sẽ không làm gì được ngươi sao?

- Ha ha! Cho dù có người khác hiệp trợ thì như thế nào? Truy tìm Tần Hân công chúa và Chí Bào Long Khí, chính là bổn ý của Lục mỗ. Lục mỗ còn phải cảm tạ người âm thẳm tương trợ. giúp ta nhanh như vậy tìm được ngươi. Bôn tọa cho rẳng, đây không phải là bị người lợi dụng xếp đặt. mà là mỗi bên đều có lợi.

Trên mặt Lục Tương lại khôi phục vẻ bình thản, tựa cười như không cười nhìn Dương Phàm, dường như nhìn tháu dụng ý của hắn.

- Các hạ nếu đã nhặn định nhưvậy, Dương mỗ không còn lời nào để nói...

Dương Phàm làm như tiếc hận và cười nhạo:

- Thán như quán cờ ỡ trong thế cờ, vận mệnh đã ở trong tay người khác.

- Hừ! Dương đạo hữu cẩn gì phái nói những chuyện vô nghĩa này. để bổn tọa bắt giữ nguơi. đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng.

Trong mắt Lục Tương rốt cục lộ ra vẻ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng, ý niệm vừa động, mâv gió trong thiên địa rúng động, một cổ uy áp mãnh liệt, ngưng tụ trên hư không.

Ngay lúc đó Dương Phàm sinh ra cảm ứng, một mối nguy cơ lớn lao buông xuống.

Trên đinh đẩu lúc ẩn lúc hiện một màn hư quang như chỗi non. Hoán Thiên Nha lập tức thông hiểu bầu trời cao mênh mông.

"Ầm!"

Dương Phàm liền cảm nhận một uy lực khủng bố như ngàn vạn ngọn núi lớn đè xuống.

Đây là thần thòng công kích của phán thẩn dung nhập hư không mang lại, lúc nãy đám liệp sát giả chính là chết vào chiêu này.

Chịu đựng thẩn thòng công kích như thế, linh hồn hắn run lên, thản hình ở giữa không trung lảo đảo, phun ra một búng máu.

Tâm thẩn lập tức bị thương.

Dương Phàm lau vệt máu nơi khóe miệng, nhưng vẫn khó có thể tin: đây là thực lực của đại tu sĩ Hóa Thần ư?

Vừa rồi một kích kia. vẻn vẹn chi là một cái ý niệm trong đẩu đổi phương, nếu là Hóa Thẩn bình thường đã trực tiếp bị xóa diệt thẩn hồn rồi.

-ồ?

Lục Tương nhưng lại ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.

Vừa rồi khi hắn phát động phần thẩn công kích, phát hiện chỗ đổi phương là một mảnh hư không, lại cứng rắn phản hoá không ít lực lượng của một kích này.

Nguyên vốn Hoán Thiên Nha của Dương Phàm trước tiên từng bước làm ra phòng ngự. cùng dung hợp với thiên địa quanh mình.

Kể từ đó sẽ không phải là một mình hắn đổi mặt với công kích này. mà là nối thòng cùng phiến hư không kia cùng nhau gánh chịu.

"Phù!"

Dương Phàm hít vào một hơi dài. thán hình bỗng nhiên trở nên mờ mờ ào ảo. giống như trớ thành một bộ phận của hư không quanh mình.

Giờ khắc này, hắn dường như đứng ớ trong bầu trời thiên địa, thản ảnh phóng lớn vô hạn, chống đỡ thiên địa.

- Có điểm giống Thiên Nhãn Hợp Nhất trong truyền thuyết, đó không phải là trình độ Hợp Thể Kỳ mới có thể chạm tới hay sao?

Lục Tương lâm vào động dung.

Thản là đại tu sĩ Hóa Thẩn, cảnh giới của hắn cũng cực kỳ cao nên có thể nhìn ra một ít manh mối.

- Nhanh như vậy liền bức ta tiến vào Thiên Nhãn Mô Thức.

Dương Phàm lộ vẻ mặt ngưng trọng, hắn biết giờ phút này mình đang đối mặt với trận chiến sinh tử.

Loại cảm giác nguy cơ cấp bách này. ớ thật lâu trước kia hắn đã gặp qua.

ở thời điểm tiến vào Thiên Nhân Mô Thức, vô số sinh mệnh lưu chuyển dao động trong thiên địa cộng hướng, lực lượng cuồn cuộn không ngừng trên thông từ huyệt Bách Hội cho tới huyệt Dũng Tuyẻn phia dưới, khiến cho Dương Phàm nối thông với thiên địa.

Cùng lúc đó, trong phạm vi ngàn dặm, lực lượng mênh mông theo vô số con đường vọt tới. dung nhập vào phiến thiên địa này.

Đây cũng không phải là Bán Thiên Nhân trước kia xuất hiện ở Bắc Tần. mà là chân chính đầy đủ Thiên Nhân Mô Thức.

Hoán Thiên Nhạ trên thòng với vòm tròi thiên thu. trên đinh đầu toả sáng hào quang rực rỡ vô hạn, trong phạm vi mấy trăm dặm hông quang như lốc xoáy tụ đến; phía dưới Hôn Căn, nối thông với thổ địa vững chắc tang thương, cộng minh cùng với mạch đập của đại địa. làm cho cả một phương thô địa. trờ thành hậu thuẫn kiên cố nhất của mình.

Đúng lúc này.

"Ầm!"

Uy lực mênh mông ngưng tụ ỡ trời cao, từ hư không vô tận buông xuống, với một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống, như núi Thái Sơn oanh kích xuống.

Công kích của phần thẩn lẩn này, so vói lẩn vừa rồi không ngờ còn mạnh hơn gấp đôi.

Dương Phàm đột nhiên có cảm giác trong đầu đầy ắp mê muội, chi cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, rên lên một tiếng.

Là đại tu sĩ Hóa Thần, phần thần lực dung nhập hư không, dẫn đường lực lượng thiên địa cùng pháp tắc thông huyền oanh kích xuống, vị trí không gian chỗ Dương Phàm chấn động mành liệt.

"Bịch! Bịch!..."

Dương Phàm liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình, chi là kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không hộc máu giống như lân trước.

"Không ngờ không có thương tổn đến hắn?" Lục Tương cảm thấy khó tin. trong mắt hiện lên một tia dị sắc, dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Dương Phàm.

Giờ khắc này, thân hình Dương Phàm nhìn như hư vô mờ mịt. dẫn động lực lượng mệnh mông vô cùng vô tận trong thiên địa, lại lấy hắn dung nhập nối thòng thiên địa làm hậu thuẫn.

Phần thẩn công kích toàn lực một kích của Lục Tương tuy 1"ẳng ẩn chứa uy lực vỏ cùng vô tận, gần như có thể tiêu diệt Thòng Huyền giả Hóa Thần trung kỳ.

Thế nhưng, giờ phút này Dương Phàm đại biểu không phái lực lượng của cá nhân hắn, mà còn có cả một vùng thiên địa tự minh nắm trong tay.

Lục Tương có cám giác toàn lực một kích của mình, dường như đánh trúng hư không, không ánh hường tới Dương Phàm chút nào.

"
Rắc! Ầm!"

Đồng thời trên hư không chấn động, chi thấy đại địa dưới chán Dương Phàm, vỡ ra từng khoảng cách, dường như dẫn phát tới động đất.

Thì ra, đúng là Dương Phàm dẫn toàn bộ uy lực vào trong thiên địa,.

- Đẻ ta thử lại xem...

Lục Tương dường như có chút không cam lòng, bỗng nhiên nhắm mắt lại, phán thẩn lực cường đại dung nhập vào hư không thiên địa.

Đột nhiên, trong phạm vi ngàn dặm, trong thiên địa đều ớ dưới một áp lực khủngbổ cuồn cuộn.

ở dưới uy lực của phản thần dung hợp hư không sinh ra kia, vô số sinh linh cảm thấy kinh hãi run rẩy. linh hôn sợ run.

"
Ẳm!"

Trong thiên địa mênh mông một hư ánh từ trên tròi giáng xuống, dẫn tới thiên địa linh khí rung chuyển, chuẩn xác đánh trúng Dương Phàm không sai trật.

Dương Phàm trước đó đã có chuẩn bị. hắn hít sâu một hơi. trên người dâng lên mấy hư ảnh hỏa quang cao tới mười trượng.

Đồng thời, trong cặp đồng tử trong mắt của hắn, cũng hiện lẻn hai vầng mặt trời đó rào rạt thiêu đốt.

"
Phù! Vèo! Vèo!"

Hai cổ lực lượng vô hình va vào nhau trên đinh đẩu Duơng Phàm, tiếng linh hồn kêu lên thám thiết liên tục từng tràng, khiến cho người ta sờn tóc gáy.

- Cái gì?

Lục Tương cảm thấy một khí tức bắn tới mang theo hơi lửa nóng, gần như thông qua phản thán vọt vào linh hôn của chính mình.

Mà mặt linh hồn thiên địa kia vô số tiếng kêu la thảm thiết rung chuyển, cũng là lực lượng vô hình của hai người giao kích vào nhau, sinh ra dư ba, thổi quét vài trăm dặm, khiến cho vô sổ sinh linh nhỏ yếu trong nháy mắt từ vong.

Tiểu Hán đã sớm ròi khói ngoài trăm dặm, dưới dư ba giao kích mặt linh hồn kia, trước ngực nàng hiện lẻn một đoàn linh quang màu vàng, biến ảo thành vô số quang văn màu vàng, bảo hộ nàng ớ trong đó.

"
Rắc! Ầm!..."

Đồng thời, đại địa chấn động sinh ra vô sổ vết nứt, núi rừng sụp đổ. địa tầng gãv đứt.

Đây đều là kết quả do Dương Phàm lấy phiến thiên địa này để giảm bớt lực cho chính mình.

- Nhưthế nào có thể... không ngờ hắn còn có thể thực thi phản kích.

Lục Tương nhìn hai đồng tử của Dương Phàm hóa thành hai vầng mặt trời rào rạt thiêu đốt. thật cảm thấy khó tin.

Thì ra, một kích vừa rồi kia, Dương Phàm không hề là bị động phòng ngự.

Mà là lấy phiến thiên địa chính mình nắm trong tay làm hậu thuần, ờ dưới Thiên Nhân Mô Thức thi triển Thái Hư Thần Mâu, cứng rắn chống lại phần thẩn công kích của Lục Tương.

Tuy rẳng bời vì chênh lệch của lực lượng linh hồn giữa hai người, Dương Phàm không có công kích vào linh hôn của Lục Tương, nhung lại thành công hóa giải nguy cơ lần này. cũng đã có khả năng thực hiện phản kích.

ở trước mặt đại tu sĩ Hóa Thần đinh cấp cao cao tại thượng của Thiên Vân Châu, hắn vẫn thực hiện phản kích.

- Ha ha! Thật thú vị. xem ra ta phái xem ngươi như là một đổi thủ rồi.

Lục Tương thẩn sắc vẫn ôn hòa bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một tia ý cười.

Đổi thủ?

Dương Phàm thờ ơ không nói gì.

Trước đó, đổi phương hoàn toàn xem hắn như là một con kiến, nắm quyển sanh sát trong tay. quan niệm chi cẩn hội tụ phần thẩn lực trong ý niệm, liền có thể tiêu diệt hắn.

Trên thực tế. điều này đối phó với tu sĩ Hóa Thẩn bình thường, thậm chí đại bộ phận cường giá Thông Huyền đều dư sức thực hiện.

ở trước mặt đại tu sĩ Hóa Thẩn, hết thảy cấp dưới này đều giống như con kiến.

Mà giờ phút này. hắn thu hỗi ánh mắt nhìn xuống con kiến, xem Dương Phàm như là một đổi thủ có thể chiến một trận.

Đối với việc đó Dương Phàm chi là hờ hững tiếp nhận, không mừng không lo. trong lòng bình tĩnh như không.

Hắn hiểu thật sâu sắc độ chênh lệch về thực lực, nên cùng không nghĩ 1"
ẳng đối phương quá ngông cuồng.

Nếu không phải có Tiên Hồng Quyết tự thản thôi diễn, hiện tại chi sợ sẽ giống như tu sĩ Hóa Thẩn bình thường khác, bị tiêu diệt trong ý niệm của hắn rồi.

- Xem ra chi có thể lấy nhiều đánh ít.

Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.

"Vèo! Ầm!"

Một con quái cao tới bổn năm mươi trượng hai đầu bổn tay. hiện ra tại dưới chán Dương Phàm, bước ầm ầm trên mặt đất.

Cùng một lúc.

"Vèo!"

Thạch Thiên Hàn cùng Hàn Lưu Ly cũng đồng thời hiện ra tại trên vai viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Hồn Căn của Dương Phàm trong nháy mắt dung nhập vào viễn cổ Cự Thạch Tinh, nối thông với đại địa, trờ thành một trong hậu thuần thiên địa.

- Ha ha! Bọn họ cũng chi trờ thành gánh nặng của ngươi mà thôi!

Lục Tương khẽ cười, tay áo bào vung lên, một vầng hào quang cuồn cuộn dài cả trăm trượng, che lấp thiên địa. ầm ẩm đánh xuống.

Dương Phàm hoảng hốt. viễn cổ Cự Thạch Tinh nâng lẻn bàn tay khổng lồ nhưbóng ma, huy động lực lượng mênh mòng trong thiên địa đánh tới.

"Ầm! Ẳm!"

ở thòi điểm hai người hợp nhất, kết hợp với thiên địa, lực lượng bộc phát ra ngăn chặn một kích của Lục Tương.

"Bùng! Bùng! Bùng!..."

Viễn cổ Cự Thạch Tinh liên tục lui về phía sau, quầng sáng u lam quanh thản Hàn Lưu Ly lưu Chuyên ớ bên ngoài thản nó. hình thánh một cái băng giáp màu lam.

Còn Thạch Thiên Hàn cả người ma khí co nít lại một cách quỷ dị. phát ra thanh âm hùng mạnh, lạnh nhưbăng:

- Ma Thần Phụ Thể!

Dương Phàm cũng biết rõ, chi có tiến vào trạng thái Ma Thẩn Phụ Thể. Thạch Thiên Hàn mới có khả năng tham chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.