[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 7: Thế Giới Đầu Tiên (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lớp 2 năm 3.

"Là chỗ này sao?"

Có người cầm đèn pin soi soi tên lớp, trên bảng tên lớp phủ đầy bụi, sáng loáng viết mấy chữ lớp 2 năm 3.

"Sao cửa lại khóa rồi?"

"Tôi xem một chút."

Cửa của lớp 2 năm 3 bị người dùng xích sắt khóa lại.

Đẩy cũng không nhúc nhích tí nào.

"Tôi tìm công cụ..." Tiểu mập mạp lật tìm trong ba lô.

Ầm!

Tiểu mập mạp cầm công cụ mở khóa, mờ mịt nhìn về phía Sơ Tranh đang thu chân lại.

Thiếu nữ bình tĩnh đút tay về lại trong túi, một tay khác xách theo dao phay.

Điệu bộ này, có thêm sợi dây chuyền vàng, đeo cái kính râm, châm thêm điếu xì gà, thì đúng chuẩn một tên xã hội đen ra đường!

Sơ Tranh hơi hất cằm lên: "Mở rồi."

"..."

Tiểu mập mạp nuốt một ngụm nước bọt.

Được chứng kiến tư thế oai hùng của em gái này khi mở cửa sổ, lúc này bọn họ tương đối trấn định.

Nhậm Xảo và Hà Minh Húc rõ ràng không quá thích ứng, dồn dập cách người có giá trị bạo lực đột phá là Sơ Tranh ra xa một chút.

Cô gái này nhìn có vẻ tuổi không lớn lắm, nhưng cảm giác đem đến cho bọn họ lại không dễ chọc vào.

Mọi người theo thứ tự tiến vào phòng học.

"Trống rỗng!"

Trong phòng học không có gì cả, ngay cả bàn cũng không có.

Trước sau hai chiếc bảng đen, phía trên cũng không viết gì.

Cửa sổ cũng bị chặn đến sít sao.

"Chỗ này có gì?" Đầu trọc đi một vòng: "Không phải là manh mối không có hiệu lực đấy chứ?"

"Cậu đừng nói mò!" Tiểu mập mạp run rẩy: "Tôi nhát gan, không muốn tặng đầu người."

Nhậm Xảo nghe không hiểu lời này, nhỏ giọng hỏi: "Có ý gì?"

Tiểu mập mạp phổ cập khoa học cho người mới một chút.

Trong phó bản cũng sẽ xuất hiện manh mối không có hiệu lực, hơn nữa còn không ít.

Loại manh mối này vận khí tốt thì chỉ là uổng phí công sức.

Vận khí không tốt, đó chính là... Tặng đầu người.

"Phòng học này nhỏ hơn các phòng học khác." Sơ Tranh dùng dao chọc chọc tường.

Đầu trọc quan sát phòng học, lại chạy tới sát vách xem.

"Thật đúng là như thế, nhỏ hơn không ít."

Có lẽ bởi vì nó trống rỗng, không có những thứ như bàn, nên bọn họ đi vào ngược lại cảm thấy rất lớn.

"Khoảng cách giữa cửa sau và cửa trước của phòng học không đúng, nơi này chắc là có cách tầng." Đầu trọc đi đến phía sau phòng học, dùng tay vỗ vỗ.

Tường không phải đặc ruột.

Nhưng tường này là một chỉnh thể, không nhìn thấy nơi nào có khe hở.

Bọn họ tìm một vòng, cũng không tìm được bất cứ thứ gì giống như cơ quan.

"Đập đi." Sơ Tranh đề nghị bọn họ.

Đám người: "..."

Mặc dù cảm thấy cái thiết lập này, không quá phù hợp với khâu giải mã mà bọn họ chơi, nhưng đúng là...

Thật đúng là rất thuận tiện.

Nhưng mấy người tìm được đồ, đập rầm rầm nửa ngày, tường này cũng không nứt ra một vết nào cả.

"Suỵt!"

Tiểu mập mạp ra hiệu mọi người im lặng.

Bên ngoài có âm thanh...

Phía cổng có một cái bóng cực nhanh xông vào, vũ khí đen ngòm chĩa vào bọn họ: "Mẹ nó không được động đậy!"

Đằng sau lần lượt xuất hiện hai người chơi.

Thân hình cao lớn, vạm vỡ, hung thần ác sát, nhìn rất đáng sợ.

Trong tay đều mang vũ khí, nhìn từ trên trang bị là biết, những người này không phải tân thủ gì.

Nhậm Xảo sợ đến mức vũ khí trong tay cũng rơi mất.

Hà Minh Húc cũng không khá hơn chút nào.

Đầu trọc và tiểu mập mạp ngược lại cũng được cho là trấn định, ngay lập tức muốn động thủ.

Đoàng đoàng đoàng ——

Mấy viên đạn bắn về phía đầu trọc và tiểu mập mạp.

Hai người chơi vào sau, cấp tốc chế phục đầu trọc và tiểu mập mạp, cũng cướp đi tất cả vũ khí trên người bọn họ.

Mấy người này thân thủ lợi hại, đầu trọc và tiểu mập mạp căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

Tiểu mập mạp và đầu trọc bị đẩy ra đằng sau: "Thành thật một chút!"

Tiểu mập mạp: "Các anh muốn làm gì?"

"Yên tâm, không muốn mạng của chúng mày." Người chơi Giáp tiến vào đầu tiên nói: "Giao hết thẻ bài đạo cụ ra đây."

Trong phó bản, điểm tích lũy cũng có thể cướp.

Chỉ có điều người chơi phải tử vong rồi mới được.

Nhưng thẻ bài đạo cụ không giống.

Thứ đồ chơi này rất hoa tâm, ở trong tay ai thì thuộc về người đó, không có chút trung thành nào.

Cho dù bạn chỉ cầm lấy xem một chút, thì khi nó ở trong tay bạn, cũng là của bạn.

Ba người này chỉ cướp thẻ bài đạo cụ, đó chính là thật sự không có ý định giết người.

"Ồ, cô nàng này không tệ." Người chơi Ất chỉ vào Nhậm Xảo.

Ánh mắt trần trụi của người chơi Giáp đảo qua Nhậm Xảo.

Nhậm Xảo sợ đến mức trốn ra phía sau Hà Minh Húc.

"Giao thẻ bài đạo cụ ra, cô nàng này cũng giao ra, sau đó chúng mày có thể đi." Người chơi Ất được người chơi Giáp gợi ý, lập tức bưng vũ khí thực thi cướp bóc.

Đầu trọc và tiểu mập mạp đều không lên tiếng.

Hà Minh Húc cũng sợ, nhưng lúc này Nhậm Xảo coi hắn ta là cây cỏ cứu mạng, thân là đàn ông, hắn ta kiên trì nói: "Các người..."

Đoàng!

Đạn bắn vào bên chân bọn họ.

"Mẹ nó đừng nói nhảm!" Người chơi Bính gầm thét: "Còn lề mề nữa tao giết hết chúng mày."

Vũ khí bị cướp.

Bây giờ mạng của bọn họ cũng nằm trong tay đối phương.

Gặp gỡ loại người chơi này, đối phương không muốn mạng, đã là gặp may mắn.

Cho nên tiểu mập mạp rất lưu loát sờ sờ trên người, giao ra hai tấm thẻ bài đạo cụ: "Chỉ có hai tấm." Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không thể xung đột chính diện.

Người chơi Ất nhận lấy nhìn, dường như không hài lòng lắm.

"Của mày đâu?"

Đầu trọc chỉ vào tiểu mập mạp: "Chúng tôi cùng nhóm, thẻ bài đạo cụ đều để chỗ cậu ấy."

Người chơi Ất ngờ vực: "Quan hệ của chúng mày tốt đến thế?"

Đầu trọc nói: "Không được sao?"

Người chơi Ất đương nhiên không tin, bảo đầu trọc lấy hết tất cả những thứ trên người ra kiểm tra một lần.

Xác định trên người bọn họ không có thẻ bài đạo cụ khác, lúc này mới bỏ qua cho anh ta.

"Mày."

Hà Minh Húc tràn đầy hoảng sợ lắc đầu: "Tôi không có... Tôi mới vòng thứ ba."

"Mẹ, vận khí gì đây." Người chơi Ất hùng hùng hổ hổ.

Ánh mắt gã rơi vào trên người Nhậm Xảo, con ngươi nguy hiểm híp lại, đột nhiên giơ tay kéo cô ta qua.

Hà Minh Húc ngăn cản theo bản năng, bị người chơi Ất đánh một quyền vào bụng.

"Đừng mà, cứu mạng, anh Minh Húc cứu em!!"

Nhậm Xảo bị dọa đến kêu lên đầy sợ hãi.

Hà Minh Húc ôm bụng, không thể động đậy.

Tiểu mập mạp có chút không đành lòng, bị đầu trọc giữ chặt, lắc đầu.

Chỉ bằng cái thể trạng nhỏ bé này của bọn họ, nhìn là biết không phải đối thủ của ba người này.

Xông lên chính là muốn chết.

"Đừng đụng vào tôi! Thả tôi ra!! Các người muốn làm gì... A..."

Nhậm Xảo kêu lên rất lớn.

Ánh mắt cô ta liếc qua đột nhiên nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở trong góc nhỏ, những người này dường như cũng không nhìn thấy cô.

Dưới khát vọng sống, Nhậm Xảo chỉ vào Sơ Tranh: "Cô ta đẹp hơn, các người bắt cô ta đi!!!"

Lời này của Nhậm Xảo làm cho ba người chơi chú ý.

Bọn họ nhìn sang phương hướng Nhậm Xảo chỉ, nhưng bên kia làm gì có người nào.

"Mẹ!"

Người chơi Bính tát lên mặt Nhậm Xảo một cái.

"Con đàn bà thối này kêu loạn gì hả."

"Có người, ở đó có người, là nữ, nhìn rất đẹp, đẹp hơn tôi nhiều!" Nhậm Xảo bị đánh, càng kêu dữ dội hơn.

Sắc mặt của tiểu mập mạp và đầu trọc trở nên hơi khó coi.

Vừa rồi bọn họ không chú ý tới Sơ Tranh.

Nhưng lúc này, cô không bị phát hiện, lấy thân thủ của cô, nói không chừng còn có cơ hội đánh lén.

Bây giờ Nhậm Xảo lại trực tiếp chỉ ra cô...

Ba người chơi nghe thấy Nhậm Xảo kêu la chắc chắn như vậy, đáy lòng ngờ vực, lần nữa nhìn sang bên kia.

Trong góc nhỏ tối đen của phòng học, ánh sáng đèn pin quét tới, chỉ có mặt đất phủ đầy bụi, làm gì có...

Người chơi Giáp nhìn thấy trên mặt đất phủ kín bụi bặm bên kia, rõ ràng có một chuỗi dấu chân.

Chỉ có dấu chân đi qua...

Chứng minh nơi đó thật sự có người.

Phía sau lưng người chơi Giáp trong nháy mắt dâng lên một cỗ ý lạnh.

Vị diện này là zombie...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.