Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 42




Bởi vì người đó, chính là Lê Minh Hoàng!

Phải, người mà Athena yêu sách không muốn thiên đàng đụng tới...lại chính là người mà Tiểu Hủy Lôi chịu trách nhiệm phụ trách áp giải về luận tội lần này! Người anh một thời của chính cô, và giờ đây....

Điều này chứng tỏ cái gì? Lê Minh Hoàng từ bao giờ đã có quan hệ với vị chiến thần được xưng danh " thiên hạ vô địch thủ" này?

Tiểu Hủy Lôi tạm thời không nghĩ ra. Song có một sự thật, cô biết mình không nhìn lầm.

Người trong hình, 100% là Lê Minh Hoàng.

- ...Tôi không hiểu mục đích của cô.

Tiểu Hủy Lôi gườm gườm.

- Không cần hiểu, chỉ cần thực thi là được rồi.

Athena nhún vai đáp gọn lỏn.

Tiểu Hủy Lôi sắc mặt xám đi trông thấy.

"Tây Thần" có lẽ đã đoán ra được gì, hơi ngước lên nhìn Tiểu Hủy Lôi. Đó là một ánh mắt mang tính chất cảnh báo.

Thế nhưng đáng tiếc, Lan Anh không hề chú ý đến điều này.

- Xin lỗi.

Tiểu Hủy Lôi đanh giọng:

- Athena, xin lỗi vì tôi không thể đồng ý với lời đề nghị này. Bởi vì...

Thế nhưng còn chưa dứt lời, cô đã thấy cổ họng lạnh băng.

- Tôi cần cô đồng ý sao?

- Xin Chiến thần nương tay!!!

-0-----------------



- Xin Chiến thần nương tay!!!

Tây thần gầm lên, sau đó quỳ rạp xuống.

Đông, Nam, Bắc, ba người còn lại hơi chần chừ, song sau đó cũng đồng loạt cúi rạp người.

Lúc này, Tế Lôi Nguyên Phòng im lặng đến đáng sợ.

- Ư...

Lan Anh khuôn mặt xám ngắt vì thiếu dưỡng khí. Lúc này cô đang bị người ta xách cổ lên áp sát vào vách điện! Người có gan làm điều này, không cần nói cũng biết!

Một lời không hợp, liền ra tay!

Athena quay lại, trừng mắt nhìn "Tứ thần".

- Cô nên biết. Athena nói không một chút cảm xúc: - ...nếu so về bối phận, đừng nói cô, tôi thậm chí còn xếp trên sư phụ cô, Lôi thần soara một bậc. Nếu xét về địa vị, chúng ta rõ ràng không cùng một đẳng cấp. Còn xét về sức mạnh, xin lỗi, thật buồn cười khi đem con kiến ra so sánh với con voi.

-...Nhớ kỹ, chừng nào còn chưa chính thức trở thành truyền nhân đời tiếp theo của Lôi Thần, cô vẫn chưa có tư cách để nói chuyện với tôi.

Nói rồi thả Tiểu Hủy Lôi xuống, đoạn nhằm cửa bước ra.

- Được rồi, hôm nay lặn lội đến đây cũng chỉ vì việc đó mà thôi. Nhờ cô gửi lời chào đến Soara, và đừng quên lời tôi nói ban nãy nhé.

- Khoan..khoan đã...

- Chuyện gì?

Athena dừng lại, hơi quay đầu.

- Cô..không, thưa ngài...có thể nghe tôi nói một câu không?

Tiểu Hủy Lôi ôm cổ, sắc mặt xám ngoét, khó khăn nói. Giọng điệu của cô lúc này đã hòa hoãn đi không ít. Xem ra một màn uy hiếp vừa rồi của Athena đã ít nhiều có tác dụng.

Thấy đối phương không đáp, Lan Anh chỉ đành hít một hơi dài:

- Không phải là tôi có ý cản trở, song chuyện này..khụ.. có liên quan mật thiết đến sự tồn vong của thiên triều. Tại sao không phải ai khác, mà lại là người đàn ông này? Chiến thần, người có thể vì lợi ích của thiên đàng mà suy xét không? Để người này lại, đó là một hiểm họa. Đừng nói chỉ riêng mỗi tội danh đảo lộn thời gian đã đủ đáng chết cả ngàn lần, chuyện xảy ra ở tỉnh Cooc vừa rồi là một ví dụ.

-..Người đàn ông này, rất có thể chính là....

- Được rồi, không cần phải nói nữa.

Athena xua tay:

- Chuyện này tôi tự biết cân nhắc. Cô chỉ cần truyền đạt lại lời tôi nói tới Soara là được.

- Nhưng...

- Hắn nguy hiểm, vậy thiên đàng nghĩ truyền nhân của Chiến Thần không nguy hiểm sao?

Một lời nói ra, nhất thời đại điện chìm vào yên ắng.

Đó rõ ràng là một lời đe dọa. Trắng trợn, quá trắng trợn!

Thế nhưng, không một ai dám phản bác. Lần đầu tiên từ lúc xuất hiện đến giờ, giọng nói của Athena thoát khỏi sự lạnh lẽo vô hồn.

Thay vào đó là sát khí nồng nặc!

- Yên tâm, nếu quả thực hắn chính là người đó.. vậy thì chính tay tôi sẽ lại một lần nữa tiễn hắn về địa ngục!







------------------

"Hãy để lịch sử được lặp lại thêm một lần nữa!"

Lúc này, trận chiến tại khu dỡ hàng phía nam bến cảng, trung tâm thủ phủ Conca giữa hai băng nhóm đối địch đã kết thúc được hơn tiếng đồng hồ. Và trong khi Chúc Tôn Địch cùng đàn em, với tư cách người thắng trận đang lo thâu tóm địa bàn của đối phương thì Hoàng, Lập và Phúc lại đang ở nhà của Chúc Tam Mê.

Với tư cách là tâm phúc của Samuel, Phạm Hữu Phúc đáng lẽ ra đã không thở được tới bây giờ, đó là nếu như không bám kịp vào cọng cỏ cứu mạng hắn lúc này - Lê Minh Hoàng.

- Cái gì? Mất tích lâu vậy sao?

- Đúng vậy. Có lẽ cậu ở chỗ này thông tin bị cô lập nên không biết...chứ tin này đã loan truyền được nửa tháng nay rồi. Cái này, cái này...

- Nói đi, còn chần chờ gì. Hoàng thấy Phúc cứ lấp lửng thì sầm mặt.

- Nhưng cậu phải hứa sẽ đảm bảo mạng sống cho tôi.

Phúc dứt khoát nói, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Hoàng.

- Tôi không thích bị người khác uy hiếp tí nào.

Hoàng hừ một tiếng. Lập ngồi bên cạnh cũng nín thinh. Phúc thì đã có vẻ bồn chồn.

- Được rồi, với điều kiện là không được giấu tôi bất cứ điều gì.

Phúc lúc này mới trút ra một hơi. Lau lau vầng trán mướt mồ hôi, thề rằng đây là lần đầu tiên Hoàng thấy gã đàn ông luôn có vẻ điềm tĩnh này hoảng loạn đến thế.

Quả là không ai không sợ chết!

- Chuyện là..Phúc nói:- ..cách đây hơn hai tháng, ở thị trấn Một Sừng cùng lúc xảy ra một loạt các vụ mất tích. Trùng hợp là những người này đều ít nhiều có quan hệ với cậu: Sơn "Khùng", Melly, Thư Lệ, Arteta ...

Hoàng tức thì biến sắc.

- ...Sau đó không lâu, có tin truyền rằng, tại ngày hội "Hộp Đen" chuẩn bị tổ chức năm nay có một sự thay đổi thú vị. À, về "Hộp đêm" thì tôi phải nói thêm. Cách đây năm mươi năm, có một tỷ phú người Ba lan họ Abrak đã đứng lên tổ chức "Hộp Đêm", hay còn gọi là "Đấu trường giết chóc". Đó là ngày Hội thường niên ba năm một lần của thành Barvaria cách đây hai ngàn km, một sàn đấu tự do quy mô lớn phục vụ cho giới cá cược và quý tộc....

- Tôi có bảo ông nói mấy cái này đâu? Hoàng sầm mặt : - Về mấy vụ mất tích kia....

- Nghe tôi nói hết đã...Phúc toát mồ hôi: - Chuyện đáng ra sẽ chẳng có gì, nếu như thành Barvaria không tung ra ngoài một tin rằng ngày hội sẽ có sự tham gia của một vị khách mời đặc biệt. Mặc dù không chỉ đích danh, song theo những người trong cuộc đồn rằng, vị khách mời đó chính là nam võ sĩ đã giành giải quán quân tại Đại hội Danh Ác, người đánh bại "Thần Quyền".

Lập nhìn Hoàng, Phúc cũng nhìn hắn chằm chằm. Hoàng nhíu mày:

- Hư cấu. Làm gì có chuyện đó.

- Tôi thì lại nghĩ nó có ít nhiều liên quan đến cậu. Phúc rút một bức thư vò nhàu nát trong túi áo ra đưa cho Hoàng: - Cậu cứ đọc thứ này đi thì biết, đây là một trong số những bức thư để lại nhà những người bị mất tích. Tất cả đều có cùng một nội dung..

Hoàng cầm lấy bức thư nhàu nhĩ, nhíu mày.

Hắn mở ra xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.