Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 38




"Pizos?" (Ba ba?)

Cô bé lập tức kinh ngạc nhìn lên, hỏi.

"Con gái ông thì sao?" Burlando chau mày.

"Tôi sẽ chăm sóc cho nó. Mẹ của Funya là con gái nuôi của tôi…"

Trưởng lão trầm mặc một lúc, đáp.

"Cho nên ngài cứ yên tâm, vả lại Bolton tự nguyện, nó rất cảm kích ân tình cứu Funya về của ngài…"

Ông lão dừng lại, vuốt tóc Funya rồi nói:

"Đương nhiên, nếu không vì phải ở lại dẫn đường cho mọi người, thực ra tôi hi vọng tôi có thể nhận trách nhiệm dẫn đường cho ngài. So với Bolton, tôi quen thuộc khu rừng này hơn, hi vọng ngài có thể hiểu cho…"

Mọi người trầm mặc. Những người lính đánh thuê không kém hiểu biết về Rừng Đen so với Burlando là bao. Truyền thuyết đáng sợ về nơi đó thậm chí còn nhiều hơn những lời đồn, những câu chuyện cổ tích khủng bố chuyên dùng để dọa trẻ con tại Erewhon.

"Mẹ của em ấy đâu?" Chỉ có Anditina hỏi.

Burlando nhìn thấy cô bé con nắm lấy góc áo của cha thật chặt, lòng chợt hiểu.

Trưởng lão thở dài một hơi, hồi tưởng lại đáp:

"Mẹ của Funya có một nửa dòng máu tinh linh. Trước đây nó là cô gái xinh đẹp nhất thôn chúng tôi, lúc kết hôn với Bolton cũng là cô gái hạnh phúc nhất — đáng tiếc, trong lần 'Săn bắn' trước, vì bảo vệ những người khác…"

Burlando nghiến răng.

Tất nhiên hắn biết săn bắn là cái gì. Tại rất nhiều khu vực trên đại lục Wanze, các quý tộc coi việc chinh phục man tộc là săn bắn — đây là quy tắc ngầm đã thành tục lệ từ vài thế kỷ nay. Có điều hoạt động này ở đa số địa phương đã trở thành một hành vi tượng trung, bởi vì man tộc xâm lược chân chính đã sớm hoàn toàn mai danh ẩn tích sau lần Thánh chiến đầu tiên.

Ngày hôm nay, ngoài khu vực Tony Goyard, ta rất ít khi có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ địch hung hãn nhất của văn minh này.

Mà cách gọi "Man tộc" đối với người Segnia chẳng qua là do lũ người giống như Grudin muốn thỏa mãn ham mê biến thái của chúng, tận lực xây dựng một "Hiểu lầm" mà thôi. Chỉ là hiểu lầm này không chỉ nhằm vào quý tộc, thậm chí đối với đa số dân chúng cũng vậy.

"Được rồi."

Burlando cuối cùng vẫn gật đầu.

"Trở lại chuyện chính. Mọi người đã quyết định như vậy thì tôi cũng không phản đối, nhưng dù sao cũng không phải việc nhỏ. Mọi người cần bao lâu để chuẩn bị?"

Hắn liếc Bolton, thầm nghĩ với năng lực của mình, cam đoan sinh mạng của người này hẳn không thành vấn đề. Dù sao trong đội ngũ của hắn có thể nói là có tới ba sự tồn tại cấp Hoàng Kim, khác với đoàn đội mạo hiểm khác.

So với điều đó, thực ra hắn càng lo về những người ở bên ngoài hơn.

Trưởng lão người Segnia đã gật đầu:

"Thưa ngài, vấn đề khác không đến mức quá lo lắng, thế nhưng tôi phải nhắc nhở một chuyện. Có lẽ các ngài không quá quen thuộc Rừng Đen phía sau chúng ta, sau màu thu, cánh rừng này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Nhất là tới gần mùa đông, động vật cũng vì đói khát mà càng trở nên hung ác, chưa cần nói tới ma vật. Thực ra tôi có một đề nghị…"

"Không sao."

Burlando xen lời.

"Chỉ cần các người dẫn chúng tôi đi qua rừng là được — chúng tôi chỉ hi vọng đi qua rừng, còn lại — chúng tôi có thể giải quyết."

Ông lão ngẩn ra, miệng há mà không nói được một lời.

Hiển nhiên ông ta không thể ngờ được rằng Burlando muốn tìm Druid trong rừng. Druid đã lánh đời gần bốn trăm năm, hầu như không liên hệ gì với thế giới bên ngoài. Thế nhưng chàng trai lại biết rõ quan niệm lãnh thổ rất mạnh của tộc đó, tin rằng chỉ cần bọn hắn vừa tiến vào rừng sẽ hấp dẫn tới đám "Dã thú" đó ngay.

Mà bằng vào kinh nghiệm của mình, đến lúc đó Burlando muốn tìm ngược lại bọn họ cũng không phải chuyện rất phiền toái.

Về phần tìm được Druid rồi thuyết phục họ dẫn hắn đi tìm Thánh điện Valhalla thất lạc trong truyền thuyết kia như thế nào lại là chuyện khác. Chẳng qua hiện tại Burlando đã hạ quyết tâm thay đổi kế hoạch ban đầu, chuẩn bị tìm vương quốc bị phủ bụi trong truyền thuyết kia trước, sau đó lại đi hội hợp với Hổ Tước.

Sở dĩ hắn làm như vậy cũng là vì gần đây gặp phải lắm phiền phức. Kẻ địch nối tiếp nhau xuất hiện trước mặt hắn ngày càng nhiều, thời gian cũng càng ngày càng cấp bách. Hắn không thể không chọn một số phương pháp giải quyết nhanh chóng hơn. Chẳng qua, làm thế nào để lấy được tín nhiệm của Druid cũng là một việc khó nhằn. Những người ẩn cư trong rừng này thủ vững thái độ trung lập, luôn luôn ôm mối hoài nghi đối với người từ bên ngoài tới. Tuy họ từng là đồng minh của loài người, nhưng mối quan hệ này đã tan thành khói bụi từ cuộc Thánh chiến đầu tiên.

Vấn đề này khiến hắn phiền não, nhưng cũng chỉ đành tiến một bước nhìn một bước. Dù sao Druid cũng khác với tinh linh bạc. Tinh linh bạc là hoàn toàn khóa kín con đường liên hệ với thế giới bên ngoài, mà mà Druid tuy rằng lánh đời, nhưng lại không hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Chỉ là sự tiếp này cực kỳ ít mà thôi.

Trưởng lão người Segnia suy nghĩ. Tuy ông không phải không nghi ngờ những người này có rắp tâm khác, nhưng theo như miêu tả của Jol, đối phương hoàn toàn có năng lực san bằng thôn làng này. Cho nên, dường như không cần thiết phải đùa âm mưu quỷ kế gì hết.

Huống chi, bọn hắn còn tiêu diệt cả một đội kỵ binh quý tộc.

Vừa nghĩ tới đây, ông lão liền kinh hồn táng đảm, đồng thời cũng lo sợ không thôi. Ông khác những người trẻ tuổi trong thôn. Kiến thức của ông nói cho ông rằng Nam tước Grudin tuyệt đối không từ bỏ ý đồ như vậy, chỉ sợ không lâu sau cuộc trả đũa sẽ nối gót kéo tới.

Cho tới lúc đó, thôn làng phải làm sao đây?

Cho nên vốn ông muốn giữ đoàn người Burlando lại, ít nhất là qua mùa đông này. Đáng tiếc, ông chưa mở miệng đã bị đối phương chặn lại. Điều này làm ông nảy sinh một ý tưởng, những người qua đường này không quan tâm tới sự sống chết của làng ông, chẳng qua là muốn làm một vụ giao dịch với làng ông mà thôi.

Nhưng cho dù giao dịch, ông lão cân nhắc, dường như làng ông cũng không cách nào từ chối. Nghĩ đến đây, ông thở dài, có vẻ bất đắc dĩ.

"Tôi hiểu, thưa ngài."

Ông lão còng lưng mình, bất đắc dĩ đáp:

"Tôi sẽ mau chóng sắp xếp cho ngài, xin ngài yên tâm."

Burlando nghe ông lão nói vẫn không đổi sắc mặt, chỉ gật đầu.

...

Nhìn trưởng lão người Segnia rời đi, Burlando cuối cùng cũng yên lòng, nhưng không nhịn được thở dài. Làm sao hắn không biết lòng lo lắng của vị trưởng giả này, nhưng hắn căn bản không có thởi gian ở lại đây cả một mùa đông.

Huống chi, ở lại cũng không thấy hữu dụng — thật ra hắn thờ ơ nói cho Grudin rằng tất cả những điều này đều do hắn làm, nhưng hắn không thể cam đoan là tên Nam tước khốn kiếp, buồn vui bất thường kia có thể giận chó đánh mèo hay không.

Hoặc nói thẳng ra, giận chó đánh mèo là tất nhiên.

"Burlando, chúng ta có thể giúp họ không?" Roman kéo tay áo hắn.

"Trừ khi họ bằng lòng đi cùng chúng ta vào rừng. Nhưng dù làm như vậy, chúng ta cũng không thể cung cấp cho họ đủ lương thực qua mùa đông. Nơi có thể mua lương thực duy nhất quanh đây chỉ có lãnh địa của Grudin, cô cho rằng tên đó có thể bán cho chúng ta sao?" Chàng trai bình tĩnh hỏi.

Đôi mắt tiểu thư thương nhân lóe lên.

"Tôi ở lại."

Thiếu nữ tóc đỏ ngồi bên cạnh, gác chiến kích trên đầu vai, quay đầu nhìn Burlando.

Burlando vuốt trán — trên trán Akane, hoa văn màu đen giống như bóng ma đang làn tỏa. Mỗi người đều biết rằng cứ đến tối hàng ngày là nàng sẽ gặp ác mộng, gần như tắc thở, chỉ là lúc thiếu nữ tỉnh táo không hề nói một câu về tình huống của mình.

"Cô không thể ở lại, Akane." Hắn thở dài đáp.

"Thậm chí tôi không dám cho cô cách tôi quá xa. Nếu cô ở lại nơi này mấy tháng, bất kể đối với cô hay những người khác đều quá nguy hiểm."

Thiếu nữ tóc đỏ cắn chặt răng, khẽ ừm một tiếng, giống như không quan tâm tới trạng thái của mình. Có điều, lời nói của Burlando lại xúc động nàng. Quả thực nàng không thể ở lại, bằng không một khi nàng biến thành Thần sứ thì những người này khó trốn khỏi cái chết.

Anditina nhìn mỗi người ở đây, cũng không nói được một lời. Tuy rằng nàng không thích người Segnia, nhưng đối diện với cảnh này vẫn không kìm được nắm chặt tay.

Lúc này Burlando lại đứng lên, chỉnh lại chiếc áo khoác đen, thở dài một hơi, quay đầu liếc chung quanh nói:

"Tôi ra ngoài một lát —"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Trong ấn tượng của họ, ngài lãnh chúa trẻ tuổi không hề giống một người thích đi dạo khắp nơi. Burlando nhìn thấy Hổ Tước và Akane muốn đi theo liền vươn tay ngăn cản:

"Hổ Tước, Akane, hai người ở lại, để một mình tôi yên tĩnh chốc lát. Mọi người nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho hành trình kế tiếp."

Hổ Tước và thiếu nữ tóc đỏ ngẩn người.

Một mình yên tĩnh?



Người Segnia có một tập tục nổi tiếng, đó là họ tin tưởng chắc chắn rằng linh hồn người chết sẽ quanh quẩn bên người sống, che chở cho từng thế hệ phá hủy chông gai, sinh tồn trong hoàn cảnh gian khổ của Rừng Đen. Bởi vậy, họ xây dựng một ngôi nhà lớn cho người chết, rồi đặt địa điểm nghị sự quan trọng cũng ở trong căn nhà này.

Vì như thế, linh hồn người chết mới có thể cùng người sống trải qua mỗi lần quyết định tới sự sinh tồn của bộ tộc.

Nhưng giờ khắc này, trong căn nhà tổ thần thánh lại nghênh đón một cuộc tranh chấp.

"Tôi không đồng ý!"

Một người trẻ tuổi lắc đầu.

"Funya vất vả mới được cứu về, chứng minh nữ thần Ni'ya không muốn nhìn thấy kết quả này. Nhưng bây giờ chúng ta lại muốn đưa nó quay lại, nói thế là sao?"

"Không đưa đi, chúng ta đều phải chết." Một người trung niên gầy âm trầm nói.

"Đương nhiên, chúng ta cũng không muốn, nhưng chúng ta không có lựa chọn khác."

Ông ta cắn chặt răng:

"Chẳng lẽ chúng ta gặp cảnh sinh ly tử biệt còn chưa đủ sao? Mẹ của Funya cũng vì vậy mới rời khỏi thế giới này. Tất cả đều là vì nguyện vọng muốn người khác có thể sống sót, đây là lời giao ước thần thánh của người Segnia chúng ta!"

"Đương nhiên, nếu quả thực có ngày bộ tộc cần ta đi hoàn thành nhiệm vụ này, ta cũng sẽ nói như vậy —"

Ông ta nhìn người trẻ tuổi kia nói:

"Hiện tại chúng ta cần kiên trì bình tĩnh. Đừng quên, bộ tộc còn kiên trì được tới ngày này không nhờ vào xúc động."

"Bolton, Funya là con gái ông, ông nói xem." Ông ta quay lại nói.

Người trung niên da đen im lặng, không nói.

"Không có biện pháp khác sao?" Người trẻ tuổi khẽ cắn môi hỏi.

"Chúng ta làm sao có thể chắp tay dâng tặng đồng bào cho kẻ khác?"

"Nếu không chúng ta vào rừng đi."

Trưởng lão lắc lắc đầu. Vụ mùa còn chưa thu hoạch, hiện giờ trón vào rừng thì dòng tộc chỉ có nước chết đói chết rét.

"Vậy trơ mắt nhìn Funya đi chịu chết sao?"

"Không thể nói vậy, Nam tước nói là muốn nhận Funya làm coi nuôi. Chẳng phải lần trước ông ta đã nói đó sao, chỉ cần đưa Funya sang, chẳng những chúng ta không cần trốn vào rừng, còn có thể trở thành lĩnh dân chân chính…"

Có người nhỏ giọng nói.

Mọi người trầm mặc, nhận Funya làm con nuôi? Nói kiểu này ai chẳng biết là đang lừa quỷ mà thôi. Đường đường một lãnh chúa làm sao có thể nhận nuôi một người Segnia, cho dù có một nửa huyết thống tinh linh.

Vả lại, đám quý tộc đó có bao nhiêu sự xấu xa, bẩn thỉu đều là chuyện thực mà người người đều biết.

"Nói ra được như vậy, các người không hổ thẹn sao?" Người trẻ tuổi lạnh lùng châm chọc.

"Chẳng phải lúc đó không có biện pháp sao? Hoặc nếu trưởng lão cho rằng đáng, cùng lắm thì chúng ta đao thật thương thật làm một trận với tên kia, trưởng lão?" Người trung niên hừ lạnh.

Tiếng tranh chấp trong phòng dần càng lúc càng lớn, thậm chí vang ra bên ngoài nhà.

Burlando lẳng lặng nghe, lẳng lặng ngồi bên tảng đá, lẳng lặng nhìn cô bé con tóc xanh như thác nước đang ngồi xổm bên cạnh mình. Cô bé thì đang ngơ ngác nhìn kiến dưới đất, thần sắc bình tĩnh, giống như không nghe thấy tiếng tranh cãi trong nhà tổ…

"Funya." Chàng trai rốt cuộc mở miệng nói.

"Em có thể nghe hiểu lời anh nói, đúng không?"

Cô bé ngạc nhiên.

Nàng ngẩng đầu, con mắt xanh biếc nhìn hắn.

"Nói… không nổi, ca ca…"

Cô bé cố sức nói từng chữ, nhưng lần này là ngôn ngữ Kruz,

"Không sao."

Burlando lắc đầu, hắn nói:

"Anh biết lúc đó em phải bảo vệ mình, xem ra Funya là một cô bé thông minh —"

Cô bé con khẽ cười, cười thật ngọt.

Sau đó cô bé suy nghĩ, nói thêm:

"Đại ca… ca, em… thay cha, dẫn các… anh vào… rừng, được chứ? Em… cũng quen thuộc… rừng rậm, mẹ… dạy em…"

Burlando cảm thấy lòng mềm nhũn, có điều hắn thở dài, vẫn lắc đầu.

"Funya, cho dù em dẫn bọn anh vào rừng, cho dù em không ở đây, gã Nam tước kia cũng sẽ tới đây tìm. Em hiểu chưa?" Lần này, chàng trai dùng ngôn ngữ tinh linh trả lời.

Funya rùng mình, thần sắc ảm đạm.

"Xin lỗi." Burlando nhỏ giọng nói.

Cô bé con cắn cắn môi.

Nhưng đúng lúc này, tiếng tranh cãi trong nhà tổ trở nên kịch liệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.