Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 30




Thời điểm Cố Diệp Ninh trở về biệt thự chính, đã thấy mấy vị anh em trai nhà mình mặt hầm hầm như bị ai đó thiếu nợ, ngồi thành hàng trên ghế sopha. Mà ông ngoại Cố Vân cùng người cậu Cố Tiệp Huy của cô thì dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về hướng cửa, nơi mà cô vẫn đang sững sờ đứng đó như hóa tượng, còn chưa kịp phản ứng được vì sao bầu không khí trong phòng khách nhà mình lại quái gở cùng kì dị tới như vậy.

“Có… có chuyện gì vậy ạ?” Thấy sắc mặt mọi người không tốt, Cố Diệp Ninh trong lòng không khỏi nghi hoặc. Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đấy chứ?! Chẳng lẽ… là tang thi triều sắp sửa bao vây căn cứ?!

“Khụ khụ… tiểu Ninh à, con tới đây, ông ngoại cùng cậu và các anh em trai của con có chuyện muốn ‘đàm đạo’ cùng con một chút.” Cố Tiệp Huy thấy cô ngây ngốc, không khỏi hắng giọng, vươn tay ra vẫy vẫy tay hướng về phía cô nói.

“A…” Nhìn thái độ của Cố Tiệp Huy, hoài nghi cùng bối rối trong lòng của cô lại càng tăng thêm một bậc. Cái gọi là ‘đàm đạo’, hẳn là việc này có liên quan tới mình đi?

Cố Diệp Ninh cũng ngoan ngoãn đi tới phía sopha mà Cố Vân cùng Cố Tiệp Huy đang ngồi. Khi cô vừa đặt mông xuống một cái thì Cố Liệt Hạo ngồi ở sopha phía đối diện đã là người đầu tiên chủ động lên tiếng hỏi: “Ninh nhi, anh nghe nói… em cùng Nam Cung đại thiếu gia kia thành lập đoàn đội?” Ngữ điệu bình thản nhưng bên trong ẩn chứa sóng ngầm cùng bão tố.

“Cái này…”

Cố Diệp Ninh không khỏi có chút ngạc nhiên, việc cô cùng Nam Cung Lãnh Dạ thành lập đoàn đội không phải vừa mới quyết định không bao lâu thôi sao?! Nhìn sắc mặt của những người khác, cô tinh ý phát hiện, xem chừng không phải chỉ riêng Cố Liệt Hạo biết chuyện này, mà ngay cả Cố Vân, Cố Tiệp Huy, Cố Tĩnh Huyên, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ cũng biết.

Thế nhưng suy xét một chút thì cô lại cảm thấy việc mọi người trong nhà biết chuyện nhanh như thế cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên. Cố gia quyền thế lớn như vậy, trong căn cứ nhất định đặt không ít tai mắt. Chỉ e cô với Nam Cung Lãnh Dạ vừa rời khỏi tòa nhà đăng ký đoàn đội thì đã bị mấy người Cố Liệt Hạo biết mất rồi. Nghĩ như vậy, Cố Diệp Ninh cũng không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận.

“Vâng, em với Lãnh Dạ cùng nhau thành lập đoàn đội. Thành viên sẽ có Sở Minh ca, Hoằng ca, cùng với mấy đứa nhỏ tiểu Phong.”

“Ninh nhi à, anh nói em nghe, tang thi rất đáng sợ đó có biết không. Em ngoan ngoãn ở trong nhà là được rồi, vì sao lại ngốc nghếch nghe lời xúi giục của cái tên Nam Cung Lãnh Dạ kia, đi thành lập đoàn đội cái gì chứ?”

Cố Diệp Phi thực sự muốn phát điên, lao tới túm lấy hai vai của Cố Diệp Ninh, điên cuồng vừa lắc vừa gào. Đừng có nhìn vào một mảnh bình yên trong căn cứ này mà hiểu lầm, ở bên ngoài kia có thể nói là nguy hiểm trùng trùng. Y làm sao có thể chấp nhận để cho em gái bảo bối của mình đi ra ngoài kia buôn ba chiến đấu!!!

“Ninh nhi, lát anh sẽ đi làm đơn xin rút đội cho em.” Cố Liệt Hạo cau mày, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc nói. Hiển nhiên, anh cũng giống Cố Diệp Phi, hoàn toàn không đồng ý với quyết định này của em gái.

Theo tình báo của quân đội, gần đây số lượng tang thi cấp cao xuất hiện tăng nhanh một cách bất thường. Hơn nữa ở tại một số khu vực, đã xuất hiện tang thi triều với quy mô cỡ trung, khoảng vài trăm tới một nghìn con tang thi liên kết cùng nhau. Điều đáng ngạc nhiên là tang thi triều di chuyển tiến lùi rất có quy luật, khi tấn công đã biết cách kết hợp với nhau. Giống như tất cả tang thi triều đều được một ‘thứ’ gì đó điều khiển ra lệnh, mà ‘thứ’ kia… hẳn là một con tang thi cấp cao đã có suy nghĩ cùng trí thông minh.

Tuy rằng chỉ số thông minh hiện tại của con tang thi kia không được cao cho lắm, cách bài binh bố trận cho tang thi triều tấn công các căn cứ khá đơn giản, nhưng chỉ như vậy thôi cũng quá đủ để khiến cho cao tầng căn cứ thủ đô cùng cao tầng các căn cứ khác không khỏi hoảng sợ.

Phải biết rằng con người vốn chiếm ưu thế hơn tang thi ở hai điểm: có dị năng và có suy nghĩ. Thế nhưng qua một thời gian không lâu sau khi mạt thế giáng xuống, tang thi bắt đầu tiến hóa và cũng sở hữu dị năng, việc này đã phá vỡ ưu thế thứ nhất của nhân loại. Chẳng lẽ bây giờ, đám tang thi kia lại chuẩn bị phá vỡ ưu thế thứ hai?!

Nghĩ tới con tang thi cấp cao có khả năng điều khiển được tang thi triều kia, trong lòng toàn bộ cao tầng căn cứ thủ đô cùng cao tầng các căn cứ khác trên toàn quốc chỉ có một suy nghĩ… nhất định phải giết chết! Tuyệt đối không thể để cho một tồn tại nguy hiểm như vậy tiếp tục phát triển!

Cộng thêm với việc thực vật biến dị, động vật biến dị cùng với tang thi thú bắt đầu liên tục rục rịch xuất hiện, càng tăng thêm phần nguy hiểm cho nhân loại. Trước tình cảnh sóng gió như vậy, Cố Liệt Hạo làm sao an tâm đồng ý để cho Cố Diệp Ninh đi ra bên ngoài chiến đấu.

“Chị, chị là người bình thường, không nên…” Cố Phong Hạ cũng lắc đầu, nói ra ý kiến của mình.

“Mọi người có nghiêm trọng quá không vậy?” Có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt nổi bão của mấy người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Ninh dở khóc dở cười “Mọi người cứ làm như em chưa từng chiến đấu với tang thi bao giờ ấy. Một đường từ thành phố D trở về thủ đô, số lượng tang thi em giết, tuyệt đối cũng không thua kém ai đâu.”

“Aiz ~ Ninh nhi, chính là bởi vì như vậy, bọn anh mới càng không muốn để em ra ngoài gặp nguy hiểm.”

Người sống trong mạt thế, có ai muốn ngày ngày phải cầm vũ khí chống lại tang thi, thần kinh căng thẳng vì sợ nguy hiểm và chết chóc. Kể cả là dị năng giả hay là người bình thường, mỗi người đều chỉ hận rằng không thểquaytrở lại thời kỳ bình an trước kia, được hưởng một cuộc sống tự do thoải mái. Vậy mà… một vị tiểu thư có đủ điều kiện để được nhận sự sự bảo hộ tốt nhất như Cố Diệp Ninh, ngược lại lại còn chủ động muốn đi ra ngoài đánh giết với tang thi, đối mặt với nguy hiểm. Cho dù là anh trai song sinh Cố Diệp Phi cũng không tài nào giải thích được suy nghĩ ‘quái dị’ của em gái bảo bối nhà mình.

“Em đơn thuần chính là muốn tăng mạnh thực lực mà thôi.” Cô nhíu mày, trong lòng không khỏi nghĩ tới bi thảm của bản thân kiếp trước. Chi có mạnh mẽ mới có thể nắm được vận mệnh của bản thân trong tay, suy nghĩ này đã ăn sâu vào trong tư tưởng của cô.

“Em là người bình thường!” Cố Diệp Phi cảm thấy thái dương mình thật đau nhức. Đừng có nói rằng hiện tại Cố Diệp Ninh chỉ là một người bình thường, cho dù cô có là dị năng giả, anh em bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý để cô mạo hiểm.

“Em không phải là người bình thường.” Đối với sự cố chấp của các anh mình, cô hiểu, cũng rất cảm động vì các anh quan tâm tới mình. Chỉ là cô đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi suy nghĩ. Cố Diệp Ninh cô không muốn tiếp tục trở thành một bông hoa trong nhà kính, được bảo hộ tốt tới mức không có năng lực để tự bảo vệ lấy bản thân.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa.” Cố Vân cuối cùng cũng đành phải mở miệng can thiệp.

Lão vừa lên tiếng, mấy anh em Cố Liệt Hạo cùng với Cố Diệp Ninh vốn đang tranh luận cũng ngay lập tức ngoan ngoãn im lặng. Cho dù hiện tại Cố Vân chỉ là một người bình thường không có bất cứ một tia dị năng nào, nhưng lão vẫn là người có uy quyền lớn nhất ở trong Cố gia này. Mặc kệ Cố Tiệp Huy, Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Phong Hạ ra ngoài có uy phong ra sao, ở nhà cũng phải cúi đầu tôn kính trước Cố Vân.

“Tiểu Ninh, con nhất định muốn như vậy sao?” Đối mặt với Cố Diệp Ninh, Cố Vân trầm giọng hỏi, giống như muốn xác nhận lại một lần nữa đáp án của cô.

“Vâng.” Không chút do dự, gật đầu.

“Ở nhà, để mọi người bảo vệ con, không tốt sao?” Lão có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng hiểu… Cố Diệp Ninh đã quyết tâm rồi.

Đứa nhỏ này từ nhỏ tới lớn được hết thảy người nhà Cố gia yêu chiều sủng nịnh, cho nên bình thường vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, gần như chẳng bao giờ cãi lời trưởng bối cùng các anh trai trong nhà. Thế nhưng một khi cô quyết định muốn làm cái gì, vậy thì cô sẽ theo đuổi tới cùng, người khác đừng hòng ngăn cản.

“Con không muốn trở thành kẻ yếu.” Cô lắc đầu.

“… Ninh nhi…” Ánh mắt của Cố Diệp Phi mang theo tràn ngập đau xót cùng thương tiếc nhìn Cố Diệp Ninh. Y là người hiểu cô nhất, y có thể cảm nhận được tình cảm giao động mãnh liệt trong lòng của cô lúc này. Rốt cuộc là đã xảy ra điều gì, khiến cho em gái của y lại cố chấp với sức mạnh tới như vậy?!

“Anh không đồng ý!” Nhìn thấy ông ngoại đã có vẻ buông xuôi thuận theo ý của cô, Cố Liệt Hạo vẫn khăng khăng cố chấp như cũ. Anh khoanh tay trước ngực, ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén “Anh nói rồi đấy, anh tuyệt đối không đồng ý! Quá - nguy - hiểm!”

“Anh hai!” Đối với Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ, Cố Diệp Ninh còn có thể tìm được cách để thuyết phục. Chỉ là riêng với ông anh lớn này, có đôi khi tới cô cũng phải bó tay.

“Không là không!”

“Anh hai!”

“Anh đã nói không. Ninh nhi, em cũng không phải không biết tính cách của anh!” Nếu hỏi rằng tính cách cố chấp ngang bướng của Cố Diệp Ninh là do bị ai lây nhiễm, câu trả lời khẳng định chỉ có một, chính là từ người anh lớn của cô - Cố Liệt Hạo.

“Hạo ca, không sao đâu, cứ để cho Ninh nhi làm những gì mà em ấy muốn đi.” Đúng lúc hai anh em bên này đang dằng co tới căng thẳng thì một thanh âm trầm thấp truyền cảm mang theo vài phần ý cười vang lên. Mọi người quay sang, quả nhiên nhìn thấy Cố Tĩnh Huyên vẻ mặt tràn ngập gió xuân, tủm tỉm nghiêng đầu.

“Huyên, sao em…” Nhíu mày nhìn Cố Tĩnh Huyên, Cố Liệt Hạo không hiểu vì sao người em họ này của mình lại đột nhiên đổi ý. Không phải trước đó, Cố Tĩnh Huyên cũng rất phản đối việc để cho Cố Diệp Ninh tham gia đoàn đội hay sao?!

Kỳ thực ra… Cố Liệt Hạo đã hiểu nhầm suy nghĩ của Cố Tĩnh Huyên. Cố Tĩnh Huyên đúng là phản đối không muốn để Cố Diệp Ninh tham gia đoàn đội, thế nhưng không phải bởi vì lo lắng cô gặp nguy hiểm giống như ba anh em Cố Liệt Hạo.

Hơn bất cứ ai trong Cố gia này, Cố Tĩnh Huyên biết rõ thực lực của Cố Diệp Ninh là như thế nào. Nếu có tang thi muốn làm bị thương cô, chí ít tang thi cũng phải là tang thi từ cấp 4 trở lên. Mà tang thi cấp 4 không phải là củ cải bên đường, tìm một cái liền có cả đống, cho nên về vấn đề an toàn, kì thực cũng không có gì đáng để lo lắng. Một cường giả như vậy, làm sao cam chịu trở thành một đóa hoa mỏng manh được bảo bọc cẩn thận trong nhà kính?! Suy nghĩ muốn càng ngày càng trở nên mạnh hơn của cô, Cố Tĩnh Huyên hoàn toàn hiểu được.

Lý do cốt lỗi mà Cố Tĩnh Huyên muốn phản đối, chẳng qua chỉ là đơn thuần không muốn cô chung đoàn đội với Nam Cung Lãnh Dạ mà thôi. Đoàn đội Dạ Ninh, vừa nghe đã biết không có ý tốt! Hừ!

Nhưng Cố Tĩnh Huyên sau một hồi suy xét liền nhận ra được ý tứ sâu xa phía sau màn thành lập đoàn đội này của Nam Cung Lãnh Dạ. Muốn nhân cơ hội này để quang minh chính đại tiếp cận tán tỉnh Ninh nhi của Cố gia bọn họ sao?! Muốn lợi dụng tình cảm tín nhiệm giữa đồng đội bằng hữu để dần dần đánh động trái tim của Cố Diệp Ninh sao?! Tính toán thì là vậy, nhưng Cố Tĩnh Huyên làm sao dễ dàng để cho Nam Cung đại thiếu kia đạt được mục đích.

“Mạt thế này, không ai có thể đoán trước được chuyện gì kế tiếp sẽ xảy ra. Em cảm thấy để Ninh nhi trau dồi luyện thêm kĩ năng chiến đấu cũng không phải là quyết định tồi đâu.” Đảo mắt một cái, Cố Tĩnh Huyên rất bình tĩnh phân tích.

“Nhưng…” Cố Diệp Phi tâm tình không yên quay qua cô.

“Đừng coi thường em ấy, mọi người chưa được chứng kiến sức mạnh của em ấy thôi.” Nghĩ tới người của Cố gia cho tới giờ vẫn tưởng Cố Diệp Ninh là người bình thường, Cố Tĩnh Huyên không khỏi có chút xấu xa cười trên nỗi lo lắng của người khác.

“…” Lời của Cố Tĩnh Huyên dù dễ nghe, thế nhưng vẫn không thể khiến cho người của Cố gia hoàn toàn tán thành cùng đồng ý.

“Nếu mọi người vẫn còn lo lắng, vậy thế này đi, để em cùng gia nhập vào đoàn đội của Ninh nhi là được rồi. Trong thời gian làm nhiệm vụ đoàn đội, em sẽ để ý và bảo vệ Ninh nhi. Thế có được không?” Thấy mọi người vẫn còn trầm mặc không quyết, anh tung ra đòn cuối.

“Hả?” Cố Diệp Ninh nghe thấy Cố Tĩnh Huyên muốn gia nhập đoàn đội Dạ Ninh, không khỏi có chút sửng sốt “Huyên ca, anh cũng gia nhập?”

“Không chào đón hả?” Có chút trêu chọc nhướng mày làm bộ giận dữ.

“Không có, không có…” Cô vội vàng lắc đầu, giải thích “Chỉ là em tưởng anh bắt đầu tiếp nhận quản lý Cố gia từ anh hai, sẽ bận rộn lắm…”

Do sản nghiệp của Cố gia rất lớn, phạm vi quản lý cũng rất rộng, cho nên nếu có thêm Cố Tĩnh Huyên trợ giúp, gánh nặng trên vai ba anh em Cố Liệt Hạo sẽ giảm đi không ít. Cũng bởi vì thế mà Cố Tĩnh Huyên về thủ đô tới ngày thứ ba đã bị Cố Liệt Hạo cùng Cố Diệp Phi hăng hái lôi đi khắp nơi để chuyển giao công việc.

“Bỏ đi, anh không hợp với mấy thứ quản lý lằng nhằng đó đâu. Anh vẫn thích tự do thoải mái hơn!” Nhún vai một cái, Cố Tĩnh Huyên thản nhiên đáp.

Ở phía sau, Cố Diệp Phi nghe thấy như vậy liền không khỏi lén lút bĩu môi… nói dối không biết ngượng! Là ai sáng ngày hôm nay vừa tới nơi tập trung của bang Hắc Dực liền đã cầm súng, dí vào thái dương, đe dọa một cơ số người không chịu nghe lời vậy?! Phải phải phải, Cố Tĩnh Huyên anh không có khả năng quản lý, chỉ có khả năng đe dọa khiến người ta phải khuất phục trước bạo lực của anh mà thôi!

“Hạo ca, anh cũng hiểu không ngăn được Ninh nhi đâu mà. Bây giờ anh càng làm căng thì chỉ tổ khiến cho không khí trong nhà không được vui mà thôi.Nghe em, em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Ninh nhi. Hạo ca, anh lui một bước, nhượng bộ đi.” Thấy ông anh lớn vẫn giữ nguyên cái mặt khó đăm đăm, Cố Tĩnh Huyên nghiêng người tới, thì thầm khuyên nhủ.

Cố Liệt Hạo nghe thấy những lời này của Cố Tĩnh Huyên, hàng lông mày càng thêm cau chặt hơn. Nhắm lại đôi mắt, dường như đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng một lần mở mắt ra, anh thở dài: “Được rồi, giao Ninh nhi cho em.”

“Em biết rồi.” Quả nhiên, là thỏa hiệp.

Trong mắt của Cố Tĩnh Huyên lóe lên một tia đắc ý, khóe môi câu lên, tựa như một con mèo đang vui sướng vì ăn vụng được. Cố Liệt Hạo tính cách có chút cứng ngắc thật, nhưng nếu biết cách khuyên nhủ thì sẽ khuyên nhủ được thôi. Anh tuy cố chấp nhưng không có nghĩa không phân tích được tốt xấu bên trong. So với cậu em Cố Diệp Phi là thành phần khát máu nguy hiểm ngầm cùng cậu em Cố Phong Hạ mặt than vạn năm không nhìn được ra suy nghĩ của anh, thì Cố Liệt Hạo quả thực dễ nói chuyện hơn nhiều lắm.

“Hừ!” Cố Liệt Hạo đã nói đồng ý, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ tuy vẫn còn bất mãn thế nhưng không nói thêm gì nữa, hai người trầm mặc quay đầu qua chỗ khác, tỏ ý… dỗi rồi... ( ̄^ ̄゜)

“Aiz ~ được rồi mà, đừng dỗi mà, khi nào mọi người rảnh, đi cùng bọn em làm nhiệm vụ cũng được mà… nha, đừng dỗi nữa…” Cố Diệp Ninh bất đắc dĩ chạy tới dỗ dành hai người, giọng điệu quả thực chẳng khác nào đang dỗ trẻ con. Thế nhưng, bởi vì người dỗ là Cố Diệp Ninh, cho nên không quá lâu sau đó, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ liền nguôi giận.

Nhìn hỗ động của mấy đứa nhỏ, Cố Vân thở dài lắc đầu, quay qua đối với con trai nói: “Chuyện bọn nhỏ quả nhiên chung quy vẫn nên để bọn nhỏ tự giải quyết.”

“Vâng.” Cười cười, Cố Tiệp Huy cung kính đáp: “Cha, người cũng đừng lo, thực lực của Huyên nhi tốt như vậy, sẽ bảo vệ tiểu Ninh thật cẩn thận.” Thấy trong mắt của cha mình vẫn thấm đầy lo lắng, ông không khỏi khẽ thở dài một tiếng, khuyên.

Là một quân nhân Cố Tiệp Huy kỳ thực cũng rất ủng hộ suy nghĩ của Cố Diệp Ninh. Chỉ có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể tự bảo đảm được an toàn của bản thân, mà muốn thực lực trở nên mạnh mẽ hơn, ngoại trừ không ngừng trau dồi kinh nghiệm chiến đấu thì chẳng còn cách nào khác. Thành lập đoàn đội, đi làm nhiệm vụ, đối mặt chiến đấu với tang thi,… đây quả thực là phương thức tốt nhất để luyện tập.

Chẳng qua, trường hợp này nếu rơi vào trên người người nhà của mình, nhất là đối phương lại còn là cháu gái bảo bối, cho dù là Cố Tiệp Huy cũng không khỏi sinh ra vài phần không nỡ.

“Em đột nhiên đổi ý, có phải hay không còn có ý đồ khác?” Nhân lúc mọi người không chú ý, Cố Liệt Hạo nghiêng người kề sát tới bên Cố Tĩnh Huyên. Bởi vì anh cao hơn Cố Tĩnh Huyên khoảng nửa cái đầu, cho nên chỉ cần nghiêng người một chút, liền có thể thì thầm được vào bên vành tai của đối phương.

“Quả nhiên anh đã đoán ra một chút…” Có chút giật mình xoa xoa cái tai, Cố Tĩnh Huyên trừng mắt liếc ông anh họ lớn của mình.

“Rốt cuộc là em phát hiện ra cái gì?”

“Ha ha… không nói cho anh biết, anh tự ngẫm đi…” Giả bộ cười hai tiếng, Cố Tĩnh Huyên quay đầu đi, mặc kệ không thèm để ý tới vẻ mặt nhăn nhó cùng bất đắc dĩ của Cố Liệt Hạo. Cho chết, ai bảo dám làm bổn thiếu gia giật mình! Không biết tai người là chỗ nhạy cảm nhất hay sao!

Cố Liệt Hạo có chút đau đầu nhìn nửa sườn mặt anh tuấn của Cố Tĩnh Huyên, thằng nhóc này, tưởng rằng sau gần mười năm không gặp, tính cách sẽ có chút ôn hòa hơn cơ đấy, không nghĩ tới hóa ra lại càng lúc càng ác liệt. Từ nhỏ đã thông minh tinh quái như vậy, thật khiến người ta dở khóc dở cười, vừa tức lại vừa chẳng làm gì được!

Mà lúc này, Cố Tĩnh Huyên đang âm thầm cười nhạt trong lòng. Nam Cung Lãnh Dạ, bổn thiếu gia bây giờ cũng tham gia đoàn đội, kiên định làm ‘kì đà cản mũi’, để xem đại thiếu gia anh tìm cơ hội nào tán tỉnh tiếp cận Ninh nhi nhà chúng ta?!

Trong khi ba người Cố Liệt Hạo còn đang xoắn xuýt vì lo lắng cho em gái, Cố Tĩnh Huyên đã nhìn thấu triệt tất cả, thậm chí còn tìm được ra cả cách ‘gậy ông đập lưng ông’ cho Nam Cung Lãnh Dạ. Không thể không nói, Cố Tĩnh Huyên là một người có cái đầu cực kỳ tỉnh táo và xảo quyệt.

.

.

.

Phía ngoài biệt thự nhà họ Cố, một chiếc xe Hummer cũ kĩ chậm rãi đi tới rồi dừng lại. Từ trên xe đi xuống là ba người, trong đó có hai nữ một nam. Người đàn ông trung niên nhíu mày nhìn cánh cổng cao lớn nghiêm trang đóng chặt ở trước mắt, đáy lòng chậm rãi nảy lên một tia bất an cùng hoang mang vô cùng. Ông ta chợt nhớ tới, rất nhiều năm trước, ông ta cũng từng ngày ngày đi qua chiếc cổng lớn này, tiến vào bên trong Cố gia, để gặp một thiếu nữ cao quý mà xinh đẹp.

Thời gian trôi qua không chờ một ai, thoáng cái đã hơn 20 năm trôi qua, tất cả chỉ còn đọng lại là một ký ức mơ hồ…

Trong khi người đàn ông trung niên đang chìm sâu trong suy tư của chính mình, hai người phụ nữ đi sau ông ta không khỏi thì thầm với nhau. Đi bên trái là một phụ nữ trung niên, ăn mặc nhẹ nhàng thanh lệ, khiến cho bà ta trẻ hơn so với tuổi thật không ít. Trên gương mặt thanh nhã như lan lúc này tràn ngập biểu cảm ấm ức cùng lo lắng, khiến cho người ta không khỏi sinh ra một tia thương tiếc. Bên cạnh bà ta là một thiếu nữ mặc một chiếc váy hồng tươi sáng, thân hình nhỏ nhắn, nhìn thoáng qua thật giống như một con búp bê đáng yêu.

“Mẹ, mẹ, chúng ta thực sự phải đi xin lỗi Cố Diệp Ninh sao? Con không muốn đâu!!!” Gương mặt được thừa hưởng sự thanh tú của mẹ mình lúc này cau có khó chịu; trong đôi mắt to tròn đen láy tràn ngập giận dữ, ganh tị và khuất nhục; khiến cho thiếu nữ trở nên thật khó nhìn.

“Ngoan, đừng nói những lời như vậy, con phải nhớ kĩ, lời ông nội của con đã nói…” Người phụ nữ tuy không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác, bà ta không có can đảm dám chống lại ‘cha chồng’ của mình.

“Ông nội lúc nào cũng như vậy, luôn thiên vị bọn họ! Rõ ràng con với anh trai cũng là con cháu nhà Đoan Mộc cơ mà!!!” Phải, thiếu nữ mặc váy hồng này không ai khác chính là Đoan Mộc Nguyệt Vy, em gái cùng cha khác mẹ với bốn anh em Cố Diệp Ninh.

“Nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn!” Nhớ tới con trai Đoan Mộc Nhật Tử của mình đang bị phạt, Phùng Xuân cắn chặt môi, đáy mắt lóe lên một tia oán độc nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống dưới. Vươn tay xoa đầu con gái, bà ta thì thầm “Rồi sẽ có một ngày… sẽ có một ngày...”

Sẽ có một ngày, ba mẹ con chúng ta sẽ dậm nát Cố gia dưới chân!

Cố Tiệp Thu, ta hận ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.