Nữ Chủ Ở Bên Kia, Nam Chủ Thỉnh Cút!!!

Chương 7: Tầng hầm




Mạc Nhược Nhi nhìn xung quanh khách sạn, quần áo bọn họ vứt bừa bãi trên sàn, không khí mang đậm mùi hoan ái làm cô có chút không quen. Nặng nề từ từ dịch chuyển thân mình, khi vừa xuống mép giường, cô chật vật nhặt quần áo lên, cố gắng lê thân vào nhà vệ sinh. Đêm qua Mục An Thâm mê luyến thân thể cô, Mạc Nhược Nhi cũng không nhịn được chìm vào trong sự dịu dàng đó. Nhưng mà, đó là hôm qua, sáng nay bọn họ phải trở về thân phận như ban đầu. Anh là bạn trai của Noãn Nguyệt, còn cô là bạn thân bên cạnh bọn họ.

Tự nhìn hình ảnh mình trong gương, cô mới hiểu được mình có bao nhiêu chán ghét bản thân. Mái tóc dài xõa ngang vai, trên xương quay xanh gợi cảm hằn lên từng vết hôn đỏ rực như mình chứng cuộc phóng túng đêm qua. Mạc Nhược Nhi cảm nhận hai bên ngực còn rất khó chịu, nó làm cô khó khăn hít thở.

Nhưng bên dưới cô mới là trầm trọng nhất, ngay cả đứng cũng khiến thắc lưng cô đau nhức, lần đầu trải qua giai đoạn này có chút không thích ứng nổi.

Cô nhìn chính mình trong gương cười nhạt, nếu như đây là câu chuyện của chính cô, nhất định nữ chính này khiến mọi người vô cùng chán ghét. Có lẽ ở đây không xuất hiện nam chính, bởi vì nữ chính xấu xa của bọn họ vô cùng mê luyến chồng của người ta, mặc kệ anh thương yêu cô ấy bao nhiêu, tâm vẫn không thể từ bỏ.

Cô cũng rất muốn làm một nữ chính kiên cường, mạnh mẽ bước qua giai đoạn tình yêu đau khổ kia, nhưng mà, tại sao lúc nào cô vừa có ý định muốn buông, ông trời lại kiên quyết kéo cô xen vào. Nếu như người Mục An Thâm yêu không phải là Ôn Nõa Nguyệt, có lẽ cô sẽ can đảm tranh giành, nhất quyết theo đuổi tới cùng.

Nhưng mà, đó là bạn thân của cô, khoảng thời gian chơi chung rất lâu, rất lâu cho đến nỗi cô không thể nhớ bọn họ bắt đầu tình bạn từ lúc nào.

Mạc Nhược Nhi lắc đầu, ép bản thân không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa. Mọi chuyện cũng đã xảy ra, níu kéo quá khứ thì có được gì, quan trọng nhất là giải quyết hậu quả trước mắt.

Cô chậm chạp vệ sinh thân thể, tắm qua một lượt, sau đó nhẹ nhàng lau người. Cô không có đồ mới, may mắn bộ hôm qua không bị tổn thương gì, vẫn còn miễn cưỡng sử dụng được. Còn hai ngày nữa Mạc Nhược Nhi chính thức nghỉ việc, còn nhiều công việc chưa được xử lý hoàn hảo, cô nhất định không thể lười biếng được. Mặc dù hôm nay cô cảm thấy không ổn chút nào.

Mặc lại bộ đồ cũ, đó là chiếc áo sơ mi đơn giản kém quần ngắn, Mạc Nhược Nhi thường xuyên diện phong cách này, đối với cô chỉ cần thoải mái là được, cần gì mặc đẹp đẽ cho người khác nhìn.

Nguyệt Nguyệt lại hoàn toàn khác, cô ấy thích mặc đầm, váy nữ tính gì đó, mỗi lần trang điểm vào, Mục An Thâm liền không kìm được nhìn liên tục. Lúc nào cô ấy cũng cười, đúng là rất đẹp, rất hợp.

Cô cũng từng nghĩ bản thân thử diện phong cách nữ tính, nhưng lại nghĩ đến mặc như vậy để làm gì, cô có ai để khen ngợi sao, như vậy lại thôi.

Mạc Nhược Nhi vừa bước ra ngoài vừa lau khô tóc, mái tóc dài phủ xuống hai vai. Cho đến khi ngẩng đầu lên, trông thấy người ngồi trên giường, cô giật mình hoảng hốt, tay đang hoạt động đột ngột dừng lại.

Mục An Thâm yên tĩnh ngồi đó, mắt anh lạnh lùng quan sát cô. Có lẽ ngay khi thức dậy, anh đã đoán khái quát được tình hình, nhưng không ngờ người đó lại là cô.

Nếu như là người khác, anh có thể miễn cưỡng cho tiền qua đêm, nhưng người đó là

Mạc Nhược Nhi, cô ấy khiến anh chỉ hận không cách xa một chút.

Được rồi, giường cũng đã lên, chẳng lẽ anh còn trốn tránh không chịu trách nhiệm sao. Thật không ngờ cô ta trước kia cầu xin anh lấy mình, bây giờ thuận lợi leo lên giường anh, mục đích chắc hoàn thành rồi nhỉ?

“Ahh. Anh tỉnh rồi?” Mạc Nhược Nhi lo sợ nói, không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia, tim cô lại run lên từng hồi, cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Anh mỉm cười, nhưng cô hiểu, đó là châm chọc. Có chuyện gì rất vui sao?

“Cô cuối cùng cũng thành công rồi, chúc mừng.” Mục An Thâm chán ghét nhìn người đối diện, ông trời đây là đang chơi anh sao? Xảy ra quan hệ tình một đêm, hơn nữa đối tượng lại là cô gái kia.

“Em...không có.” Cô đúng là có uống rượu, nhưng chỉ một ly, ai tin cô say? Một người bất tỉnh đến mất ý thức, người còn lại hoàn toàn còn tỉnh táo, xảy ra tình một đêm, người nào nên chịu trách nhiệm?

“Tôi có nên khen cô thông minh không, Mạc tiểu thư?” Anh nhìn cô đầy mỉa mai.

“Thật xin lỗi.”

Cô thừa nhận, nếu như lúc đó mình mạnh mẽ đẩy anh ra, bọn họ có lẽ cũng không đến bước cuối cùng, nhưng cô không thể nào làm được.

Tình cảm luôn có cách khống chế lý trí.

Cô không quan tâm mình mất trong sạch, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì. Chỉ là một tấm màng mỏng manh, mất thì đã sao? Hơn nữa, đối tượng là người mình yêu nhiều năm như vậy, có cái gì không thể.

Nhưng nếu được chọn một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không cho phép mình sa ngã.

“Xin lỗi? Tại sao phải xin lỗi?” Mục An Thâm nhăn mày, không kiên nhẫn nhìn cô.

Cô gái này, có cần đơn giản vậy sao? Người đàn ông ngủ với một cô gái, hơn nữa là lần đầu tiên của mình, cô không xem quan trọng sao?

Hay cô đang suy tính điều gì khác.

Lúc nãy tình cờ anh lật chăn mới phát hiện vết máu loang lỗ trên ra trải giường, đây không phải minh chứng cho lần đầu tiên thì là cái gì?

Anh không phải không biết, Mạc Nhược Nhi có tình cảm với mình, chỉ là anh không chấp nhận được cô có tình cảm kia với chồng sắp cưới của bạn mình. Nhưng để cô hi sinh nhiều như vậy, có đáng không?

Mục An Thâm chẳng còn gì cả, không gia đình, không tiền bạc, người yêu cũng mất, anh không nhìn ra được cô ấy muốn gì từ mình.

“Là em...em khiến anh như vậy?” Cô vẫn đứng yên trước nhà vệ sinh, mái tóc ướt thấm vào quần áo làm ướt một mảng lớn. Cảnh xuân tươi đẹp sau lớp áo mỏng thoắt ẩn thoắt hiện.

“Được rồi. Không cần nói.” Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, nhanh nhẹn lấy khăn che đi bộ phận quan trọng. Anh quấn chăn ngang hông, từ từ mặc quần áo cũ hôm qua.

Mạc Nhược Nhi cúi thấp đầu, ngại ngùng không dám đối diện với thân thể kia. Đêm qua cô đã ngắm thời gian rất lâu, sáng nay cũng nên trả lại cho người thuộc về nó rồi.

Qúa trình mặc đồ không đến ba phút, sau đó mới chú ý người bên cạnh. Nước từ trên tóc chậm chạp nhỏ xuống người cô, cảnh đẹp phía trước ngực làm người ta khó khăn hít thở. Anh cũng là đàn ông, tất nhiên phản ứng sinh lý bình thường đương nhiên cũng sẽ có. Nhưng cô gái này anh không có hứng thú muốn dính đến.

Để ngăn cản bộ phận kia tiếp tục trỗi dậy, anh cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.

Mạc Nhược Nhi bất ngờ trước hành động kia, cô ngây ngốc tại chỗ. Từ nhỏ đến lớn cô luôn thiếu thốn tình cảm, nên chỉ cần một cử chỉ quan tâm nhỏ của người khác, lòng cô đều cảm thấy rất ấm.

Đương nhiên, Mạc Nhược Nhi nhen nhóm hi vọng anh là đang quan tâm cô nhưng ngay lập tức phủ nhận. Có lẽ anh cảm thấy cô như vậy là rất khó coi, nên mới choàng áo cho mình.

“Cô muốn gì từ tôi sao?” Mục An Thâm cố tình nhìn thẳng vào đôi mắt đó, trái lại với mục đích ban đầu, đôi mắt kia hoàn toàn không có một chút tính toán.

“Em không có.”

“Thật?”

Cô gật đầu. Trái tim là thật, tình cảm cũng là thật.

“Em không muốn anh phải chịu trách nhiệm.” Đột nhiên Mạc Nhược Nhi cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Lúc đầu suy nghĩ làm sao khiến anh ấy lấy mình, bây giờ có cơ hội lại từ chối. Cô không thể hiểu nổi, rốt cuộc bản thân mình muốn điều gì.

Là muốn quên, tại sao cũng không được.

Có một người từng nói, nếu như muốn quên một người mình phải dùng thời gian gấp đôi mới có thể xóa đi hình ảnh kia. Vậy mười năm của cô, phải dùng hai mươi năm để chữa lành.

Rất lâu, rất lâu.

“Cô quyết định?”

“Không sao. Chỉ là một đêm thôi, có gì đáng nói.” Cố tỏ ra mạnh mẽ, chỉ vì không muốn người ta phát hiện nội tâm yếu đuối của mình.

“Được.” Mục An Thâm hờ hững nhún vai, xay người lại bước về phía cửa, trước khi đi không tình nguyện nói “Cái áo, tôi không cần nữa.”

Tiếng cửa mở ra rồi nhanh chóng đóng lại. Ngay khoảnh khắc cánh cửa từ từ khép lại, Mạc Nhược Nhi yếu đuối dựa vào cửa khóc lớn. Cô không hiểu nổi tại sao mình có thể rơi nước mắt, có lẽ vì trái tim rất đau, đau đến chảy máu, nước mắt mới vì thế mà rơi xuống.

Mục An Thâm, em không sao, em...có thể mạnh mẽ mà.

Anh phải hạnh phúc bên Nguyệt Nguyệt, như vậy em mới chết tâm được, biết không?

Nếu như dùng hai mươi năm để quên anh, em cũng tình nguyện làm. Hai mươi năm thôi mà, em có thể trải qua được.

Để xem, lúc đó chắc Nguyệt Nguyệt đã tỉnh lại, hai người đang hưởng thụ cuộc sống rất hạnh phúc. Hai người sẽ có thật nhiều con.

Em sẽ đến một nơi khác, tìm một nơi thuộc về em, tìm một người em yêu. Sau đó ba sẽ qua ở với bọn em, cùng nhau hạnh phúc đến già.

Sẽ không ai còn để ý chuyện xảy ra ngày hôm nay, đúng không?

Em sẽ quên được thôi, thời gian sẽ trả lời. Chỉ là, kí ức ngày hôm nay, em muốn giữ lại, cho chính mình.

Đơn giản là một kỉ niệm mà thôi.

Nước mắt, lại tiếp tục rơi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.