Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 44: Di sản




Ngày làm việc, không quá bận rộn.

Lâm Uyển Bạch di chuyển con chuột, sửa chữa những con số trong tài liệu thì di động trong ngăn kéo rung lên.

Cô liếc nhìn, nhận máy rồi kẹp di động vào cổ bằng vai trái, khóe miệng tự giác rướn lên: "... Alô?"

"Tối nay không về nhà ăn cơm."

Chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên vọng tới, hình như anh cũng đang làm việc, loáng thoáng có tiếng giấy bút.

Lâm Uyển Bạch nghe xong vội hỏi: "Ơ, là phải tăng ca sao?"

"Không phải." Hoắc Trường Uyên hơi ngừng lại một chút rồi đáp: "Bố anh đón sinh nhật."

Lâm Uyển Bạch lập tức hiểu ra.

Tuần trước khi đi ăn lẩu cùng Hoắc Dung, hai người họ đã bàn luận chuyện này. Sinh nhật ông Hoắc được coi là đại sự, người làm con trai như anh bắt buộc phải có mặt. Có điều nghĩ lại không biết vợ chưa cưới của anh có ở đó hay không...

"Sunny cũng sẽ tới." Như biết những gì cô nghĩ trong lòng, Hoắc Trường Uyên nói.

"Ồ..." Lâm Uyển Bạch đáp rất khẽ.

Hoắc Trường Uyên im lặng mấy giây rồi buông một câu: "Tan làm anh qua đón em!"

Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên, cô chưa kịp nói gì thì đầu kia đã ngắt máy.

Cô mím môi nhìn về phía màn hình, làm sao còn tâm trạng làm việc.

Cuối cùng cũng thức tới lúc tan làm, Lâm Uyển Bạch chỉ đợi một chút ngoài tòa nhà văn phòng là chiếc Land Rover trắng đã đến.

Ngồi vào trong xe, cô vẫn còn do dự: "Hoắc Trường Uyên, lát nữa em thật sự phải cùng anh đến đó ư..."

"Ừm." Hoắc Trường Uyên đánh tay lái.

"Nhưng... như vậy không hay lắm thì phải?" Lâm Uyển Bạch hỏi với vẻ không chắc chắn.

"Có gì không tốt?" Hoắc Trường Uyên hờ hững hỏi.

Lâm Uyển Bạch chỉ biết cắn môi.

Thật ra cô có thể hiểu dụng ý của anh khi làm vậy, vì Lục Tịnh Tuyết cũng sẽ đến đó, anh không muốn khiến cô có hiểu lầm hay suy nghĩ lung tung.

Nắm chặt tay vào, sau đó cô lại buông thõng: "Hoắc Trường Uyên, bố anh đón sinh nhật, có phải sẽ có rất nhiều người không? Giống như trên phim vậy, người có tiền hay mở các party sinh nhật."

"Nhà anh đâu phải nhà giàu mới nổi." Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô.

"..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập nhưng vẫn cúi đầu, tự nhìn người mình lo lắng: "Vậy em ăn mặc như thế này có ổn không? Có hơi tùy ý quá không, có tỏ ra không tôn trọng người khác không?"

Hoắc Trường Uyên quyết định quá đột ngột, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Cô mặc đồ công sở bình thường, rất thoải mái, nhưng không hợp cho một buổi gặp mặt chính thức chút nào.

"Không đâu, bố anh không thích làm ầm ĩ, năm nào sinh nhật cũng chỉ tổ chức ở nhà." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, cho cô uống "thuốc an thần".

Lâm Uyển Bạch gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay chỉ và nói: "Phía trước có trung tâm thương mại, chúng ta vào trong chọn quà đi!"

"Không cần đâu!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

"Không được, phải mua!" Lâm Uyển Bạch rất kiên quyết.

Dù sao cũng là ngày quan trọng như sinh nhật, làm gì có ai đến tay không...

Hoắc Trường Uyên làm theo lời cô, khi đến ngã tư phía trước thì đánh tay lái rẽ phải xuống tầng hầm để xe.

Hai người đi thang máy lên tầng B1. Người đi mua sắm không ít, các nhân viên hướng dẫn đứng trước cửa showroom nở nụ cười chuyên nghiệp.

So với vẻ băn khoăn không biết nên tặng quà gì mới ổn của Lâm Uyển Bạch thì Hoắc Trường Uyên có vẻ không vui lắm. Anh chẳng có chút hứng thú nào, sau khi xuống khỏi xe, anh cứ nhăn nhó mặt mũi suốt.

Ra khỏi thang máy, Hoắc Trường Uyên trầm giọng: "Cấm tặng dao cạo râu!"

"... " Lâm Uyển Bạch mím môi.

"Cũng cấm tặng áo sơ mi!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Cô hoàn toàn câm nín.

Còn chưa chọn được món gì đã bị anh phủ quyết hai món, hơn nữa đều là những món cô từng tặng anh, rõ ràng là anh không muốn cô tặng lại chúng cho ai khác. Chỉ là có cần ngang ngược vậy không, đối phương rõ ràng là bố anh...

Lâm Uyển Bạch nhìn về phía tấm biển chỉ dẫn bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó hỏi: "Hoắc Trường Uyên, bố anh thích viết bút lông không?"

"Cũng được đấy." Hoắc Trường Uyên trầm ngâm.

Hình như những lúc nhàn rỗi, Hoắc Chấn đều ở trong phòng làm việc, viết đôi bà đoạn văn bằng bút lông. Lúc nhỏ ông cũng bảo anh viết, nói là để rèn luyện sự kiên nhẫn và tính khí, nhưng Hoắc Chấn viết chữ bao nhiêu năm qua, tính khí có thay đổi chút nào đâu, động một chút là bốc hỏa mắng người, anh chịu nghe lời luyện chữ theo mới lạ.

Lâm Uyển Bạch chỉ tay lên trên: "Vậy chúng ta vào cửa hàng đó xem!"

Theo bảng chỉ dẫn, hai người cùng đi vào trong cửa hàng, bên trong đều là thư hương, mùi mực tàu thơm phức. Trên giá bày đủ các loại bút và giấy tuyên, tất cả đều là những dụng cụ liên quan đến thư pháp.

Thật ra Lâm Uyển Bạch không hiểu nhiều về phương diện này. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, cuối cùng cô chọn một chiếc nghiên đài.

Lúc thanh toán, Hoắc Trường Uyên rút ví ra.

Lâm Uyển Bạch khăng khăng từ chối: "Không được! Để em trả cho..."

Anh cho cô chiếc thẻ đen đó, thật ra cô vẫn luôn nhét ở ngăn trong cùng của ví nhưng không dùng. Cô rút một chiếc thẻ tín dụng khác ra.

Tuy rằng đã có chút chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy giá tiền trên hóa đơn, trái tim cô vẫn quả thực đập lỡ một nhịp. Chia ra trả thì cũng mất mấy tháng nhưng dù sao cũng là tâm ý của cô!

...

Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào trong sân một căn biệt thự.

Lâm Uyển Bạch nhìn căn biệt thự ba tầng trước mắt, nuốt nước bọt. Căn biệt thự nhà họ Lâm cũng nằm riêng trong một khu nhà giàu nhưng so sánh với căn này mới hiểu đâu là biệt thự thứ thiệt. Còn chưa bước vào trong đã ngửi thấy mùi hào môn thế gia rồi.

Cô cùng anh mở cửa xe, hai chân vừa chạm xuống đất đã cứng đờ lại, đến cả hô hấp cũng không liền mạch.

Hoắc Trường Uyên đi tới, nhíu mày: "Uyển Uyển, nếu em không thích, bây giờ chúng ta đi về."

"Không." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Ngẩng đầu nhìn đôi mắt của anh, cô có thể khẳng định, lúc này nếu cô nói không muốn, anh nhất định sẽ không làm khó cô. Nhưng e là anh cũng sẽ không vào, sinh nhật của ông Hoắc không có anh sao được!

Lâm Uyển Bạch thở hắt ra một hơi: "Hoắc Trường Uyên, chúng ta vào trong thôi!"

"Chỉ cần em muốn về, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào." Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô, đan những ngón tay của anh vào thật chặt chẽ.

"Ừm." Lâm Uyển Bạch mỉm cười.

Được anh nắm tay đi từng bước vào trong, cô không ngừng tự cổ vũ cho mình.

Lâm Uyển Bạch, mày không việc gì phải sợ!

Sau khi bước vào biệt thự, là một cánh cửa lớn, hai bên bày những chiếc tủ giày bằng gỗ mụn, thảm trải sàn cũng màu đỏ gạch thâm trầm. Trên tường treo rất nhiều tranh chữ đủ kiểu. Đi xuyên vào trong mới là phòng khách sáng rực rỡ.

Bên trong chốc chốc lại có tiếng cười vọng ra, có vẻ rất náo nhiệt.

Có người làm ra ngoài đón, sau khi lấy giày, người đó chạy vào phòng khách cung kính báo: "Thưa ông, cậu cả đã về!"

Trong lúc ấy, hai người đã đi vào trong.

Ông Hoắc ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, vẫn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, khí thế không giận cũng đủ uy nghiêm không hề thuyên giảm. Nhưng lúc khuôn mặt ông ta đang vượng nụ cười, trông sắc mặt rất hồng hào. Có điều vừa nghe xong câu báo quay lại, biểu cảm ấy lập tức thay đổi.

Nhất là khi quét mắt nhìn thấy cảnh họ nắm tay, toàn bộ nụ cười của ông biến mất.

Ánh mắt sắc lẹm đó phóng qua, Lâm Uyển Bạch thở trong run rẩy, vô thức muốn buông tay.

Nhưng Hoắc Trường Uyên không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn.

"Trường Uyên, anh về rồi ạ!"

Vẫn là một giọng nữ dịu dàng phá tan cục diện trầm mặc.

Lâm Uyển Bạch nhìn qua, thấy Lục Tịnh Tuyết ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo len cao cổ đầy phong cách. Có vẻ như cô ta đã ra viện, nhưng sắc mặt rõ ràng vẫn còn chút tiều tụy, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp xuất chúng.

Bên cạnh Lục Tịnh Tuyết còn có một quý phu nhân. Hai người họ tướng mạo từa tựa nhau, có lẽ là mẹ con.

Người đó đang quan sát cô, ánh mắt sắc lẹm có vài phần thảng thốt.

"Trường Uyên, con còn biết hôm nay là ngày gì không, đây lại là đâu!" Hoắc Chấn đặt cốc nước xuống,. Có vẻ vì còn mẹ con nhà họ Lục ở đây nên ông ta tạm thời kiềm chế cơn giận dữ: "Con bé Tịnh Tuyết và em dâu Lục đều là người nhà, ai cho phép con đưa những người không liên quan vào nhà! Quản gia, quản gia đâu? Sao lại tùy tiện để người ngoài vào đây!"

Lâm Uyển Bạch từ từ cúi đầu xuống, không biết nên giấu mặt vào đâu.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày trầm giọng: "Uyển Uyển không phải người ngoài."

Giọng anh không to lắm nhưng đủ để rơi vào trái tim từng người một.

Mỗi người ngồi ở ghế ngoài họ ra ai nấy đều khựng lại trong cảm xúc.

"Bác trai, hôm nay là sinh nhật của bác, không được giận dữ! Hơn nữa nếu là bạn của Trường Uyên thì có thêm người tới chúc mừng bác cũng náo nhiệt mà!" Lục Tịnh Tuyết lúc này bạo dạn xen vào, chỉ vài câu đã hóa giải được bầu không khí.

Khi nghiêng đầu nhìn người mẹ ngồi bên, cô ta nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

"Không sao!" Nguyễn Chính Mai có vẻ lúc ấy mới hoàn hồn, cũng tươi cười lên tiếng: "Hoắc đại ca, Tịnh Tuyết nói đúng lắm, có thêm người chúc mừng anh cũng náo nhiệt mà! Ai đến nhà cũng đều là khách, chúng ta không cần phải đuổi họ đi, làm bầu không khí đang yên ổn trở nên không vui!"

Nói tới đây, bà ta quay sang nhìn cô: "Không biết cô đây quý danh thế nào?"

"Cháu họ Lâm..." Lâm Uyển Bạch trả lời.

"Họ Lâm?" Nguyễn Chính Mai nhíu mày, giọng có đôi chút bất ngờ.

Lâm Uyển Bạch nhìn xuống bàn tay của họ, Hoắc Trường Uyên vẫn nắm rất chặt, có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh không hề thuyên giảm. Ngoài việc tự dặn mình không được e sợ, cô cũng tự động đứng thẳng lưng lên một chút.

Nếu cô muốn ở bên cạnh anh thì phải cùng anh đối mặt.

Hít sâu một hơi, Lâm Uyển Bạch tiến lên trước một bước.

"Bác... Thưa Chủ tịch Hoắc!"

Nghĩ tới sự không vui trước đó của Hoắc Chấn, cô cũng vội chữa lại, mang theo chút cung kính: "Rất xin lỗi vì đã tùy tiện đến nhà quấy rầy như vậy! Biết hôm nay là sinh nhật bác, thế nên cháu..."

"Đã biết là tùy tiện, thì không nên đến!" Hoắc Chấn thẳng thừng ngắt lời lạnh lùng.

Lâm Uyển Bạch cắn môi, nhanh chóng cụp mắt xuống, không muốn bất kỳ ai nhìn thấy nỗi đau trong mắt cô.

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị hắt hủi và ghét bỏ, nhưng cô vẫn thấy rất buồn.

"Hoắc đại ca, anh cũng thật là, sao lại xa cách vậy chứ!" Nguyễn Chính Mai tinh mắt nhìn thấy thứ trong tay cô, bèn cười nói: "Em thấy cô Lâm còn mang theo quà, anh cũng xem thử đi, nói thế nào cũng là tấm lòng của người ta!"

Lâm Uyển Bạch nghe xong, bèn rút ra chiếc hộp đã được bọc đẹp đẽ, cẩn thận đặt lên mặt bàn: "Chủ tịch Hoắc, đây là món quà sinh nhật dành tặng bác, hy vọng bác sẽ thích..."

Hoắc Chấn vẫn hừ một tiếng, rất khinh thường.

"Hoắc đại ca, nếu anh không ngại thì để em mở giúp anh!" Nguyễn Chính Mai sau khi được mặc nhận đã mở hộp ra, kinh ngạc nói: "Là nghiên mực! Anh Hoắc, anh mau xem này, nghiên này do Triệu Khánh sản xuất, hơn nữa quan sát từ màu đá đến loại đá có lẽ là đời Tống."

Hoắc Chân liếc nhìn, đuôi mắt lặng lẽ nhướng lên.

Nghiên mực trên tầng hôm trước bị người làm mẻ một góc trong lúc thu dọn, cái này vừa hay có thể bù vào?

Nhưng tuy nghĩ vậy, ngoài mặt ông ta vẫn không bộc lộ ra.

Nguyễn Chính Mai vẫn đang cầm nghiên mực, hứng thú nghiên cứu: "Trên này còn có hình khắc nữa. Trước đây khi ông nội Tịnh Tuyết còn sống, em cũng từng giúp bố mua nghiên đài, nên hiểu biết một chút! Không biết cô Lâm đây làm nghề gì? Bỏ ra một số tiền lớn như vậy, chắc chắn nó không rẻ đâu, phải không?"

"À, cháu chỉ là nhân viên công sở thôi..." Lâm Uyển Bạch sững người thành thật trả lời.

Nguyễn Chính Mai nghe xong chỉ cười, không nói thêm nữa.

Quả nhiên, sự khinh thường trong mắt ông Hoắc càng đậm thêm, ông ta cố tình quay mặt sang Lục Tịnh Tuyết: "Nha đầu Tịnh Tuyết, con có chuẩn bị quà cho bác không vậy?"

"Đương nhiên là có rồi ạ, để con lấy cho bác!" Lục Tịnh Tuyết cười tươi, để lộ hai lúm đồng tiền.

Cô ta cũng lấy một chiếc hộp trong túi ra, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chấn.

"Là khăn tay?" Hoắc Chấn mở ra, không quá bất ngờ.

"Vâng." Lục Tịnh Tuyết cười nói: "Bác trai, bác xem kỹ hơn đi ạ!"

Hoắc Chấn theo lời cô ta nói, lại cúi đầu nhìn rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Thì ra còn điều đặc biệt khác, bên trên có chữ!"

Chiếc khăn tay có hoa văn chìm màu xanh đậm, có vẻ là một loại vải rất bình thường, không phải thương hiệu nổi tiếng gì, cũng không có điểm nào đặc biệt, nhưng mở ra, góc phải bên dưới có hai hàng chữ khải thêu thếp vàng, lần lượt là "Phúc như Đông Hải trường lưu thủy" và "Thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng".

"Chữ có hơi khó coi một chút, bác trai đừng cười chê nhé! Tự tay cháu thêu lên đấy, lúc ở bệnh viện chẳng phải bác đã cho cháu mượn khăn tay lau nước mắt sao. Thế nên cháu nghĩ, sinh nhật vừa hay có thể tặng bác một chiếc. Nhưng thời gian quá cấp bách, tìm người dạy ngay nên không thuần thục lắm!" Lục Tịnh Tuyết cười giải thích.

"Tới siêu thị mua là được rồi, sao còn phải tự tay thêu?" Hoắc Chấn bất ngờ, có vẻ không nghĩ đến.

"Như vậy mới càng thể hiện thành ý ạ!" Nụ cười của Lục Tịnh Tuyết càng đậm hơn.

Nguyễn Chính Mai nói hùa theo rất đúng lúc: "Còn phải nói, vì thêu cái khăn tay này, Tịnh Tuyết đã hai đêm rồi không ngủ, ngón tay bị đâm lỗ chỗ mấy vết đấy!"

"Trời ơi mẹ, mẹ nói cái này làm gì chứ!" Lục Tịnh Tuyệt lập tức giấu ngón tay dán băng urgo đi.

"Nha đầu Tịnh Tuyết thật là có lòng! Con cũng mới ra viện vài ngày mà đã không chịu nghỉ ngơi, một lúc muốn chuẩn bị quà cho bác!" Hoắc Chấn gật đầu, rất cảm động, khi liếc mắt sang bên cạnh, sắc mặt ông ta lạnh hẳn đi: "Khăn tay này tuy không đáng mấy đồng nhưng tấm lòng của nha đầu Tịnh Tuyết là vô giá. Không như người khác, chỉ là nhân viên công sở bình thường mà phóng tay mạnh như vậy, nói cho cùng vẫn là hám hư vinh!"

Câu nói cuối cùng của ông ta rõ ràng có ý ám chỉ.

Lâm Uyển Bạch bất giác lùi sau nửa bước.

Cô vốn nghĩ đến thân phận và địa vị của ông Hoắc, sợ ông sẽ khinh thường nên khi chọn quà mới chọn món có phần đắt giá hơn, nén nỗi đau tiêu nhiều tiền. Không ngờ tới cùng vẫn bị quy chụp là hám hư vinh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô hiểu quá rõ thành kiến sâu đậm của ông ta với mình, cho dù khăn tay là do cô tặng, ông Hoắc cũng sẽ chẳng có thái độ như thế, sẽ chỉ cảm thấy cô là một kẻ nghèo hèn mà thôi...

Dù có thể nào, cô hiểu rõ tâm ý của mình là được.

Bả vai chợt ấm lên, Hoắc Trường Uyên ôm chặt lấy cô.

Anh nhìn về phía bố mình, nói: "Nếu bố không thích, con có thể cầm về làm gạt tàn!"

~Hết chương 184~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.