Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 39: Đánh gãy chân




Cố Thần là người nói được làm được. Cậu bảo cậu sẽ dùng giấy đăng ký kết hôn đập vào mặt đám anh em, thì đúng là lấy giấy đăng ký kết hôn đập vào mặt họ thật.

—— Dù không có điều kiện thì cũng phải biết tạo ra điều kiện.

Dù sao đi nữa thì cậu cũng có danh phận rồi nhé! ~

Tắt điện thoại rồi mà cậu vẫn chưa hả dạ, thế là lại lấy giấy đăng ký kết hôn ra ngắm nghía một hồi mới chịu cất đi.

Mai đem theo cho bọn họ xem mới được.

Hơn nữa đêm rồi mà bọn Trần Thuật phải chịu cảm giác đang ngủ ngon lại bị đánh thức, thế giới quan bị cưỡng chế thay đổi.

Hôm sau thức dậy lại lờ mờ khó hiểu.

Bây giờ giấy đăng ký kết hôn cũng nhận trước thời hạn được hả? Sao lại phản khoa học thế.

Mặc dù không biết chuyện gì nhưng bọn họ hiểu rõ anh em của mình, sau khi gặp Sở Dư, Cố Thần trở thành một người cuồng khoe bạn gái, cộng thêm kinh nghiệm mấy lần trước, bọn họ đều dự đoán được những chuyện Cố Thần sẽ làm.

Nếu thông minh thì cứ im lặng tắt điện thoại.

Thức ăn cho chó này quá nặng đô, vẫn nên tránh thì hơn.



Cố Thần không vui.

Giấy đăng ký kết hôn cất trong ngực nhưng lại không tìm được đứa nào cả, bọn họ chưa ai thấy giấy kết hôn của cậu mà.

Đặc biệt là Sở Đằng Phi, cậu ta cũng bị mấy người kia kéo đi mất, cậu còn chưa để cậu ta cảm nhận tình yêu thắm thiết của cậu và Sở Tiểu Dư, cậu ta còn chưa nhận sai rồi thừa nhận cậu và Sở Dư là cặp đôi trời sinh nữa.

Sở Tiểu Dư nhà cậu tốt như thế, lại còn thích cậu nhiều như vậy, sau này sẽ trở thành vợ cậu đó ~~

Danh chính ngôn thuận đó nha!

Được rồi, chàng trai suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy tìm Sở Tiểu Dư, nhưng lại bất thành.

Lúc cậu ra khỏi nhà thì có một chiếc xe quân đội ngừng lại, không biết vì sao ba mẹ Cố lại xin nghỉ phép quay về nhà một chuyến.

Ba mẹ Cố thường ở trong doanh trại rất ít khi về nhà, có thể nói ngoại trừ mấy ngày lễ ra thì hiếm khi nào gặp được họ.

Nhưng ông bà Cố rất yêu thương Cố Thần, cậu cũng không hề thiếu thốn tình thương nên không hề oán hận gì. Mặc dù bọn họ không thân thiết nhưng tình cảm vẫn rất tốt.

Hai người trở về nên Cố Thần không ra ngoài nữa.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm trưa, trò chuyện với nhau một chốc. Tóc mẹ Cố có hơi dài nên định đi cắt ngắn. Lâu rồi hai mẹ con không gặp nhau, thế là bà gọi Cố Thần đi cùng mình.

Đến nơi, Cố Thần bỗng nổi hứng muốn đổi kiểu tóc.

Cắt… cắt ngắn lên một centimet vậy.

Nhìn người trong gương có vẻ đẹp trai hẳn ra nên ngắm thêm một chút.

… Không biết Sở Tiểu Dư có thích không nữa?

Mẹ Cố cũng là người từng trải, vừa nhìn con trai mình liền biết ngay, bà hỏi dò, “Nghĩ gì thế con trai?”

“Không nghĩ gì…” Cố Thần ngẩn người, cậu định phủ nhận thì chợt nhớ ra, bây giờ Sở Dư đã trưởng thành, hai người bọn họ có thể ở bên nhau rồi.

Sau này bọ họ chắc chắn sẽ ở cùng nhau, cậu là chồng cô, ba mẹ hai bên có hài lòng hay không, có lẽ cô sẽ cảm thấy bất an, và cậu sẽ giải quyết mọi chuyện chứ không để cô phiền lòng.

Vì thế trước mắt cậu phải xử lý êm xuôi thái độ của mẹ Cố.

Có lẽ, cậu nên nói chuyện với ông Sở.

Cố Thần mở miệng, “Mẹ, con thích một người.”

Chàng trai nhướng mày, đắc ý lấy một tờ giấy được cất trong ngực ra, nghiêm túc nói, “Mẹ xem, bọn con đã kết hôn rồi.”

Mẹ Sở: …

CON NÓI CÁI GÌ??

***

Sau khi ba mẹ Cố quay lại quân đội, Cố Thần vui vẻ vuốt kiểu tóc mới của mình rồi đi tìm Sở Dư.



Nghe tiếng bước chân, Sở Dư ngẩng đầu mỉm cười, “Cậu đến rồi.”

Có câu nói thế nào nhỉ, “Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng, tựa đóa sen e ấp bên làn gió mát”, Cố Thần nhìn thấy mà trái tim cứ rộn ràng không thôi, làm gì còn nhớ đến Sở Đằng Phi hay Tôn Hạo Quảng là ai…

Khụ, có phải cô sắp khen cậu đẹp trai hay không…

Ngay lúc cậu đang định nói thì Sở Dư lôi một xấp đề thi ra, cười tít mắt, “Lại đây làm đề toán lý hóa đi.”

Cố Thần nghỉ học hơn nửa năm nên cần ôn tập lại, làm đề là cách ôn lại kiến thức tốt nhất.

Cố Thần: …

“… Được.”

Hai người ngồi vào bàn, mỗi người làm một đề. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào rơi xuống tờ đề thi, vô cùng ấm áp.

Cố Thần ngồi cạnh cô, im lặng được một chút lại bắt đầu ngồi không yên.

Cậu ho một tiếng.

Sở Dư ngẩng đầu, dừng bút, “Có chuyện gì hả?”

“Đương nhiên là không.” Cố Thần cất cao giọng, nhưng lúc nói được một nửa thì vờ vô ý gẩy gẩy tóc mình.

Sở Dư nương theo ngón tay cậu mà nhìn sang, cô im lặng một chút rồi nói, “Tiểu Cố…”

“… Ơi.” Chàng trai thả tay xuống, căng thẳng nhìn phía trước, cằm thì hất lên.

… Định khen cậu hả?

—— Khen đi, cậu không kiêu ngạo đâu.

Coi như cô có mắt nhìn nên cậu sẽ không so đo lúc nãy cô không phát hiện…

Đúng lúc này, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên, “… Tóc cũng là protein có đúng không?”

Tâm trạng của cậu tụt dốc, giọng nói nghẹn lại ở cô, “… Đúng.”

“À.” Đôi mắt Sở Dư cong cong, “Có thể cho mình một sợi được không?”

Cơn giận chưa kịp dâng lên đã bị cản lại, Cố Thần đáp, “Đương nhiên rồi.” Cậu biết ngay mà, Sở Tiểu Dư đã thấy tóc cậu khác ngày thường mà.

Chàng trai nhìn về phía trước, mong đợi Sở Dư sẽ nói gì đó, nhưng chờ một hồi mà không nghe thấy giọng nói của cô, đổi lại là một mùi hương lạ, chàng trai vội quay lại, “Cậu đang…”

Vừa quay đầu liên thấy sợi tóc trên tay của cô đã cháy hết một nữa.

“Sở Tiểu Dư!!”

Cố Thần tức muốn bốc khói, cậu mới làm tóc đó! Đẹp trai muốn chết nhưng cô không phát hiện ra thì cũng thôi đi, bây giờ còn dám đốt nữa!

Tóc chồng có thể đốt à?

“Sao vậy?”

Sở Dư ngẩng đầu, trông thật ngoan ngoãn, thấy cậu đang nổi giận thì nâng mặt hôn lên cằm cậu một cái.

“Không… không có gì.”

Lửa giận ngút trời bỗng chốc bị dập tắt, cả người Cố Thần cứng ngắt, lắp ba lắp lắp, bỗng vò vò tóc mình.

“Cậu cứ tiếp tục đi.”

Chỉ không nhận ra thôi mà, ban đầu cậu cắt xong cũng không thấy rõ. Bây giờ cô đốt tóc cậu cũng là do thích cậu đó!

Sở Dư thích tóc cậu, ham muốn nho nhỏ ấy… Là người bạn đời đã được công nhận của cô thì việc này không thể chối từ, hơn nữa cậu cũng không phải không cho cô được ~

“Tiểu Cố thật tốt ~” Ý cười trong mắt Sở Dư ngày càng tươi, ngoan ngoãn đốt tóc tiếp.

—— Thí nghiệm đốt thử protein.

Mặt Cố Thần đỏ bừng, gương mặt bạnh ra, cậu sờ hai tai nóng hổi của mình, ánh mắt lơ đãng, nở nụ cười.

Cố Thần ra vẻ không quan tâm, khoát khoát tay, “Ây da, đàn ông Bắc Kinh mà! Ai thèm quan tâm dăm ba cái chuyện nhỏ xíu xiu này chứ!”

***

Đến khi khai giảng.

Tôn Hạo Quảng không thể trốn tránh được nữa.

Sau khi vào học, quả nhiên, cậu thấy nhị ca nhìn sang đây rồi móc đồ cất trong ngực ra.

—— Rốt cục vẫn không thoát khỏi ma trảo khoe khoang của nhị ca nhà mình.

Ý chính vẫn là Sở Dư tốt thế nào, thích cậu nhiều ra sao, bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, là một đôi trời sinh không thể chia lìa.

Tôn Hạo Quảng nhếch môi… lại còn mang theo bên mình nữa chứ.

Mấy ngày nay Cố Thần rất vui.

Như muốn bay lên trời vậy.

Lúc đi đường cứ sờ sờ tờ giấy trong túi.

Nhìn ai cậu cũng “bình tĩnh”, “lơ đãng” móc ra khoe.

Bọn Tôn Hạo Quảng mỗi lần nhìn thấy cậu liền đi đường vòng.



Cố Thần hí hững đến một ngày.

“Đi hả?” Ông Sở từ ngoài bước vào.

Cố Thần vội vàng lấy tay ra khỏi túi, “Ông Sở…”

Đúng lúc này, một tờ giấy rớt ra rồi rơi xuống chân ông Sở.

Mặt cậu biến sắc.

—— Chết rồi, cứu… cứu mạng!

“Đây là…” Ông Sở cúi xuống định nhặt lên giúp cậu, nhưng chỉ nói được nửa câu đã thấy nội dung bên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.