Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 35




Sau khi Hạ Duyên Bình cái người gian xảo này tới nhà họ Lâm, mỗi ngày đều ra ra vào vào vào nhà người ta, nghiễm nhiên tự cho mình là con rể họ Lâm, sau khi Lâm Giản đi học, tất cả mọi cộng việc nặng nhọc trong nhà, anh đều xung phong nhận hết, dĩ nhiên, anh phát hiện ra một vấn đề nan giải nhất đang phải đối mặt chính là mình giống như gả cho Lâm Đồng Chi.

Trong sở Lâm Đồng Chi vừa cải chế xong, đay chính là thời kỳ công tác hoàng kim, sao cô có thể nguyện ý nhanh chóng lập gia đình? Đó là lí do mà cho dù ba mẹ, Hạ Duyên Bình và đám Trầm Mặc khuyên thế nào đi chăng nữa, cô cũng không chịu hé miệng. Bởi vì trong khoảng thời gian này, bất kể là công việc hay trong cuộc sống, cô ngày càng gặp nhiều thử thách, cho nên cảm xúc về sự kiện của nhà họ Cố cũng dần phai mờ, dường như đến mức không còn thấy dấu vết.

Sau đó đến cuối tháng chín, trong sở có một vị khách không mời mà tới.

Buổi xế chiều hôm ấy, cô đang ở trong căn phòng lớn với hai thực tập sinh làm công tác đánh giá tư pháp mới tới, cô chỉ dạy rất cẩn thận, thái độ cũng rất hòa nhã, nhưng từ trong giọng nói đã sinh ra chút uy quyền. Cô dạy họ được một lúc, sau đó cô phát hiện ánh mắt cô gái vốn đang khiêm tốn học hỏi nhìn ra cửa nhiều lần. Lâm Đồng Chi hơi tức giận, cũng ngẩng đầu nhìn sang, không khỏi “a” một tiếng lùi lại vài bước.

Ở cửa là một chàng trai anh tuấn đang nhìn cô cười,d.d*l.q.d người kia một thân trang phục tiêu chuẩn của người tài giỏi trong thành phố, nhưng rõ ràng vẻ mặt vẫn còn nét ngang bướng không chịu thuần phục, điều đó làm cho khuôn mặt anh ta có thêm vài phần quyến rũ đến kỳ lạ.

Nhất thời trong lòng Lâm Đồng Chi dâng lên niềm vui sướng khi gặp lại bạn cũ, lại ẩn thêm chút kiêu ngạo, việc mình từng thích người đàn ông này xem ra cũng không phải chuyện mất mặt, cô cười nghênh đón, “Trở về lúc nào vậy? Đến phòng làm việc của mình ngồi một lát đi.”

Anh mỉm cười gật đầu, đi theo cô vào căn phòng nhỏ bên trong, nhìn qua bàn làm việc, trong hộc tủ đầy những bộ tài liệu xếp ngăn nắp, bất giác cười nói, “Đúng là rất tốt đó.”

Lâm Đồng Chi cũng cười, “Kiếm đủ cơm ăn thôi, đừng cười d.d*l.q.d nhạo mình. Đúng rồi, sao cậu lại trở về? Về dịp quốc khánh à?”

Rốt cuộc Cố Duy Bình thu lại nụ cười trên mặt, “Chuyện trong nhà, Duy Hân đã nói cho mình biết, mình trở về thăm mẹ một chút.”

Cô vội hỏi, “Hiện tại bác gái đã tốt chưa?”

Anh gật đầu một cái, đưa ra đề nghị, “Chúng ta ra ngoài một chút đi, dù sao cũng phải ăn cơm tối.”

Từ trước đến nay Lâm Đồng Chi đều rất nghe lời, cô đứng dậy theo anh, “Cậu muốn đi nơi nào?”

Cố Duy Bình cười lớn, “Cậu ở nơi này lại hỏi người vừa mới trở về như mình muốn tới đâu ăn cơm?” Thấy dáng vẻ của cô, anh không nhịn được đưa ra quyết định, “Đi đến sông Châu đi.”

Lâm Đồng Chi chỉ nghe nói qua sông Châu mới được khai phá thành địa điểm nghỉ ngơi ăn cá, cô còn chưa tới đó đâu. Chủ chiều theo khách, dĩ nhiên là cô gật đầu đáp ứng, “Được rồi, vậy thì đi sông Châu.”

Mãi cho đến khi lên taxi, đột nhiên cô nghĩ, sông Châu, cái tên này dường như đã nghe qua ở nơi nào đó. Nhưng khả năng suy nghĩ của cô từ xưa tới nay không tốt, suy nghĩ một chút không nghĩ ra thì để đó.

Hai người tới cái bàn nhỏ gần bờ sông, Cố Duy Bình tùy ý gọi mấy món ăn, rồi đặt toàn bộ sự chú ý lên người Lâm Đồng Chi, d.d.*l.q.d ánh mắt chăm chú nhìn cô, “Mẹ mình tốt hơn nhiều rồi, đúng rồi, quên mất còn chưa cảm ơn cậu.”

Lâm Đồng Chi bị nhìn như vậy thì đỏ mặt, lúc mở miệng đã trở nên giống thời học sinh hay xấu hổ, “Gì chứ, không phải là chuyện nên làm sao? Người nào mà không có lúc khó khăn? Cậu không cần trịnh trọng như vậy.”

Cố Duy Bình lắc đầu cười một tiếng, “Cậu đó, vẫn không thay đổi gì hết. Người ta khen cậu một câu, phản ứng của cậu còn nghiêm trọng hơn lúc bị mắng.”

Lâm Đồng Chi cười ngượng ngùng, đây chính là điểm không tốt của bạn học, tính tình mình thế nào cậu ấy đều biết rõ.

Cố Duy Bình nhìn cô một hồi lâu, rốt cục hỏi, “Còn cậu? Bây giờ đang tìm bạn trai sao?”

Lâm Đồng Chi nghe anh nhắc tới việc riêng tư của mình, vẻ mặt càng trở nên ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu một cái.

Trong lòng Cố Duy Bình thở dài nhưng trên mặt vẫn là nụ cười xấu xa, “Gọi ra đây đi, để mình giúp cậu đánh giá một chút.”

Lâm Đồng Chi lắc đầu một cái, cũng không tiếp lời nữa.

Thức ăn được đưa lên, quả nhiên mùi vị thật tươi, Lâm Đồng Chi vui vẻ gọi hai chai bia, còn gọi thêm hai cái ly, rót đầy một ly cho anh, bản thân mình cũng muốn bồi anh một chút.

Chiều tà trên sông còn sót lại, ánh nắng lẻ loi, có thể cảm nhận được làn gió hiu hiu, đúng là cảm nhận khác hẳn khi ở thành phố chặt hẹp. Hai người nói chuyện ít dần đi, miệng chầm chậm uống rượu, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh.

Cuối cùng Cố Duy Bình cũng mở miệng, nhưng là với giọng nói nghiêm túc thận trọng, “Lâm Đồng Chi, d.d*l.q.d lần đó mình nói trở lại đón cậu, không phải là thuận miệng nói bậy.”

Lâm Đồng Chi gật đầu một cái, giọng nói cũng thay đổi thận trọng theo, “Mình biết.”

Có lẽ là do cô trả lời đúng quá nhanh, anh nhìn cô một cái, không khỏi hoài nghi, “Thật là cậu biết chứ?”

Lâm Đồng Chi cắn môi dưới teo thói quen, nhìn về phía dòng sông, phong cảnh vẫn đẹp như thế, cách đó không xa có một đám người yêu thích bơi lội đang tranh tài, thỉnh thoảng nghe được giọng nói vui vẻ của họ, rõ ràng là cách xa như vậy nhưng lại giống như đang ở ngay trước mắt.

Lâm Đồng Chi từ từ mở miệng, “Cố Duy Bình không phải là loại người nói hai lời.” Cô đúng là vốn đang hiểu lầm anh gạt cô, nhưng điều đó thật sự khác hẳn với tính tình kiêu ngạo của anh, sau cô lại tới thăm d.d*l.q.d mẹ anh thì đã hiểu tất cả mọi chuyện. Là do điều kiện kinh tế nhà anh thay đổi làm anh không cách nào thực hiện được lời hứa của mình.

Vốn dĩ là anh phải vui vẻ vì cô hiểu anh như vậy, nhưng vận mệnh đùa cợt, nhưng lời cô nói ra lúc này lại làm không khí giữa hai người dưới ánh mặt trời chiều rôi vào tình huống bất đắc dĩ.

Anh uống xong một ly bia, dùng sức gật đầu, “Trước kia mình vẫn cho rằng cậu là một cô gái yếu đuối như một cây cỏ...” Anh nói nửa câu, còn nửa câu cuối theo bia nuốt vào trong bụng, “Nhưng là thơ xưa đã nói, gió mạnh mới biết cỏ cứng.”

Anh lấy một cái phong bì ra, “Hiện tại mình tự mở một công ty, mọi thứ hoạt động bình thường, điều kiện kinh tế trong nhà cũng tốt hơn rất nhiều, cảm ơn tấm lòng của cậu, số tiền này cậu lấy lại đi.”

Lâm Đồng Chi ngẩn người ra, muốn khuyên anh mấy câu nhưng lời anh nói ra lại làm cô không có cách nào từ chối, “Cố Duy Bình mình từ lúc nào có thể dùng tiền của phụ nữ.” Anh cười “ha ha” một tiếng, khôi phục lại khí phách cao ngất thời niên thiếu, “Dĩ nhiên, nếu cậu là vợ mình thì chuyện đó lại không giống nhau.” Anh nhẹ nhàng vòng vo nói giỡn một câu.

Lâm Đồng Chi ra vẻ tức giận, “phi” một tiếng, nhưng tính ra vẫn là đùa giỡn, những năm tháng đã qua lâu vậy không hẹn mà gặp cùng hiện lên trước mặt hai người, dường như là tìm được chung một giấc mộng, cả hai người đều rầu rĩ, lại buồn phiền như cũ, không thể thoát ra được.

Đầu óc căng thẳng của Lâm Đồng Chi phá lệ xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên cô nghĩ ra nơi đã từng nghe qua từ “sông Châu”, “Hà châu trọng đổ diện, phương thị hảo phu thê.” Trong lòng cô nhảy “bịch” một tiếng nặng d.d*l.q.d nề, chẳng lẽ lựa chọn cuối cùng vẫn là sai lầm sao? Chẳng lẽ số mệnh nhất định phải trêu đùa cô như vậy?

Trên khuôn mặt cô không dám lộ ra một chút do dự, nhưng trong lòng lại giống như đang đánh trống, tiết tấu “thùng thùng” nhảy loạn không dứt. Lúc này, Cố Duy Bình bất ngở mở miệng, “Lâm Đồng Chi, hiện tại mình muốn cậu đi theo mình một lần nữa, cậu có đồng ý hay không?”

Cô không có lên tiếng, vẫn cúi đầu, tất cả đều đã không kịp nữa rồi, coi như là sai lầm thì cũng không kịp nữa. Bởi vì người cô yêu, đã không còn là anh nữa.

Hai giọt nước mắt trong suốt của cô từ từ chảy ra, vì tình yêu si mê suốt bao năm tháng của mình đã trôi qua, làm anh coi nhẹ không biết quý trọng, để bây giờ anh phải hối hận...

Đột nhiên, một đôi tay ướt nhẹp quàng qua bả vai, cô sợ hãi muốn kêu lên theo bản năng nhưng cảm nhận được mùi hương quen thuộc của người sau lưng thì yên tĩnh lại.

Người nọ cười hì hì, “Thế nào? Nước nấu cá khiến em cay như vậy sao?”

Lâm Đồng Chi quay đầu lại, thấy toàn thân người nọ chỉ có một chiếc quần bơi, bọt nước theo bắp thịt của anh ta lăn xuống, cô vội nói, “Không phải anh nói hôm nay tiếp khách hộ à? Tại sao lại tới nơi này?”

Anh cười hì hì lên tiếng chào hỏi Cố Duy Bình rồi trả lời cô: “Là người tiếp khách hộ, khách hàng nói phải ra sông bơi lội. Bọn anh cùng họ tới đây tranh tài, đôi mắt của Tiểu Lý rất tốt, ngó qua bên này thấy có người trông giống em, anh liền tới đây xem một chút.”

Trái tim Lâm Đồng Chi bỗng nhiên yên ổn lại, có thể lão Thiên (cách gọi của “ông trời”) không thích mình, ngay cả lúc mình ở rất gần hạnh phúc cũng muốn đùa cợt mình, làm cho cô lo lắng hãi hùng, thật là không phúc hậu mà.

Nhưng bất luận là lão Thiên có thích người hay không, cho dù chịu khổ bao lâu, chỉ cần người ta kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng sẽ đợi được hạnh phúc, mà cuộc sống hạnh phúc của Lâm Đồng Chi, rốt cuộc cũng mở ra.

Hoàn chính văn

Tác giả có lời muốn nói: Viết xong đại kết cục, không có xem lại các chương trước, bởi vì đã là canh hai (1 giờ sáng) ~~~ có mấy câu nói, có thể sẽ nổi da gà một chút. Thứ nhất, tôi rất bội phục chính mình, chưa đến hai tháng viết được ra 11 vạn chữ (110000 chữ), cũng là do cái gậy VIP rất công hiệu, đuổi theo tôi làm tôi biến thành con thỏ vậy ~~~ Thứ hai, nhân phẩm của tôi bộc phát, cũng là do tôi còng lưng đổi lấy ~~~ tôi đây đã đau nhừ người hai ngày hai đêm ~~~ hơn nữa tôi cảm thấy văn mình viết cũng không tệ (hì hì, văn chương của mình rất tốt) ~~~ còn nữa, cảm ơn nhưng người bạn đã xem qua tác phẩm này, mọi người chính là động lực của tôi ~~~ Thứ ba, truyện của tôi trên cơ bản là dựa vào nguyên mẫu một nhân vật đã được sửa đổi, mục đích là viết về con đường đã qua của một cô gái trẻ, cho nên đối với vai nam chính không xử lý được hoàn mỹ, mặt khác, trong cuộc sống thực tế có một số tình tiết không như mong muốn, ví dụ như trước khi Lâm Đồng Chi kết hôn một ngày thì Cố Duy Bình xuất hiện, điều đó chẳng khác nào trò đùa, viết ra ngược lại không chân thực. Ngoài ra còn có ba của Lâm Đồng Chi dạy bảo người khác quả thật cũng biến mất. Có một số cô gái, các cô không giỏi giang như thế, số mệnh cũng không tốt như thế, cũng từng chần chừ oán trách, nhưng các cô ấy lương thiện, nhẫn nhịn, chăm chỉ tiến về phía trước, yếu đuối nhưng không mất đi sự kiên cường... Tôi vẫn cảm thấy những người như vậy có thể đại diện chính xác nhất cho hình tượng người phụ nữ. Đây chính là suy nghĩ của tôi trong truyện. Tôi choáng, từ nhỏ tôi đã không có năng lực với thứ gọi là quy nạp trong văn chương ~~~ vân vân, quên mất một chuyện, chính là về bạn học Cố Duy Bình đứng ngoài lần đó, quả thực là viết không cẩn thận, thêm nữa là kết cục cũng không quá hoàn hảo, tôi đã bỏ mất một số thứ, chờ sáng mai cái lưng đau của tôi tốt hơn thì sẽ cẩn thận sửa đổi một chút ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.