Nữ Chính Thất Sủng

Chương 17: Gặp thoáng qua




Đang lúc bọn người Lâm Lạc nói chuyện, năm người Lỗ Đông Quân cũng cùng Hoàng Kim Bàng Giải đánh cho khí thế ngất trời.

Tuy bọn hắn ở trên số lượng chiếm ưu thế, nhưng lại bị đầu hung vật kia toàn diện áp chế, trên người mỗi người đều là treo đầy thần huyết, bộ dáng tương đối thảm. Cũng bởi vậy, Lỗ Đông Quân nhịn không được hướng hai người Liễu gia rống lên.

- Hừ, vậy các ngươi như thế nào không trước tế ra thần khí!

Liễu Thanh Mạn lạnh lùng nói ra.

Trong mắt Lỗ Đông Quân lóe lên hàn mang, cũng không có phát tác đi ra nói:

- Mọi người cùng nhau dùng!

Hai tay của hắn kết xuất vài đạo pháp ấn, trong miệng nói lẩm bẩm, mạnh mẽ quát:

- Tế!

XÍU...UU!, một đạo hỏa diễm phóng lên trời, chính giữa trán của Lỗ Đông Quân bỗng nhiên rạn nứt, phảng phất sinh ra một con mắt dọc!

Hắn hóa chưởng thành trảo, mạnh mẽ tham tiến ở bên trong ót, theo hắn thống khổ tru lớn, hắn nhổ tay mà ra, một thanh trường kiếm toàn thân đốt lên hỏa diễm cũng tùy theo rút ra, thật giống như biểu diễn tạp kỹ .

Đường Điềm, Sư Ánh Tuyết lập tức nhìn mà hai mắt tỏa ánh sáng, đồng thời ba ba ba vỗ tay không ngừng, Đường Điềm cực kỳ keo kiệt thậm chí còn ném ra một khối Thần tinh khen thưởng, đương nhiên là hạ phẩm đấy!

Mà điều này cũng làm cho Lỗ Đông Quân tức giận đến trong nội tâm cháy bùng, thực cầm hắn là xiếc ảo thuật đầu đường hay sao? Hơn nữa, chỉ ném đi một khối hạ phẩm Thần tinh, cái này thật sự nhục nhã người!

Nếu không phải tình thế cực kỳ nghiêm trọng, hắn tuyệt đối sẽ trước bay vút qua một kiếm gọt sạch đầu hai người này! Nhưng hiện tại Lỗ Đông Quân cũng chỉ có tạm thời nhịn xuống, dù sao bọn hắn cũng trốn không thoát, trước giết đại địch nói sau!

- Viêm Long Kiếm!

Liễu Thanh Mạn cùng Liễu Bách Cương đồng thời kinh hô một tiếng.

- Chỉ là phó kiếm mà thôi!

Lỗ Đông Quân thò tay, "mắt dọc" khép kín, mà hắn tựa hồ cũng bị rút ra mất hơn phân nửa tinh lực, cả người lộ ra mỏi mệt chi sắc.

Viêm Long Kiếm chính là trấn tộc chi bảo của Lỗ gia, Thiên Thần Khí!

Bất quá, mặc dù Lỗ gia có qua lịch sử cực kỳ huy hoàng, nhưng thời trẻ qua mau, luôn luôn có thời điểm tàn lụi. Từ khi vị tổ tiên Thượng Thiên thần kia ở một lần ngoài ý muốn vẫn lạc, thanh thế của Lỗ gia tựu rớt xuống ngàn trượng, cũng may còn có Viêm Long Kiếm tọa trấn, nên không có bị người chiếm đoạt, diệt tộc.

Mấy chục triệu năm trôi qua, Lỗ gia cũng liên tiếp ra nhiều thiên tài, đáng tiếc chính là, không có một cái nào có thể tiến vào Thượng Thiên thần, đạt được Viêm Long Kiếm nhận chủ.

Bất quá, Viêm Long Kiếm y nguyên đối với Lỗ gia trung thành và tận tâm, cũng dùng đại năng lực rút ra Thiên Địa hỏa diễm pháp tắc, tạo thành ba phó kiếm, chính là cấp bậc Sơ Thần Khí đỉnh phong.

Người đạt được phó kiếm nhận chủ, có thể ở trình độ nhất định câu thông chủ kiếm, rút ra pháp tắc của Thượng Thiên thần trong đó, chẳng những có thể phát huy ra đại uy năng, càng có thể sớm tiếp xúc pháp tắc cấp bậc Thượng Thiên thần, là chí bảo của mỗi người Lỗ gia đều tha thiết ước mơ!

Muốn đạt được phó kiếm nhận chủ cũng đồng dạng không phải một chuyện dễ dàng, mỗi một thời đại Lỗ gia, người có thể nắm giữ phó kiếm đều là nhân vật có quyền hành tương lai của gia tộc, tiến vào Trung Nguyên Thần là tất nhiên.

Khó trách hai người Liễu gia chứng kiến Viêm Long phó kiếm sẽ phát ra kinh hô!

Bất quá, tuy Viêm Long phó kiếm uy lực cường đại, nhưng vì quá cường đại, đối với người chịu tải mà nói cũng là một đại gánh nặng, chỉ là tế ra cũng muốn hao tổn mất nửa cái mạng già, không phải đến vạn bất đắc dĩ là tuyệt không có khả năng sử dụng.

Mà bây giờ là đến thời điểm phải liều mạng!

Hai người Liễu gia liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều có loại kinh hãi, trước kia bọn hắn đã tính trước, nhưng tuyệt không nghĩ tới Lỗ Đông Quân vậy mà đã nhận được Viêm Long phó kiếm, chuyện hôm nay, có chút khó làm rồi!

XÍU...UU!! XÍU...UU!!

Bọn hắn cũng đồng thời tế ra một kiện thần khí, Liễu Thanh Mạn dùng là một cây thước màu xanh biếc, mà trong tay Liễu Bách Cương lại là một cây quạt nhỏ, bị một đại nam nhân cầm, thấy thế nào cũng không được tự nhiên!

Nhưng nhìn xem không được tự nhiên là một việc, uy lực thế nào lại là chuyện khác rồi!

Tâm Mộc Xích, Phong Huỳnh Phiến!

Hai kiện này đều là Sơ Thần Khí, cũng là nguyên nhân mà hai người Liễu gia không sợ Lỗ gia nhiều người, nhưng thật không ngờ Lỗ Đông Quân rõ ràng đã nhận được Viêm Long phó kiếm! Đồng dạng là Sơ Thần Khí, nhưng uy lực căn bản không thể giống nhau đáng nói!

Hai người Liễu Thanh Mạn hai mặt nhìn nhau, đều là khẽ gật đầu, hiển nhiên, dù cho giết chết Hoàng Kim Bàng Giải bọn hắn cũng không có khả năng tranh được qua ba người Lỗ gia, chẳng những muốn không đến chỗ tốt, ngay cả tính mệnh cũng bị thu hoạch đi!

Đã như vậy, vậy bọn họ còn đánh cái gì, tự nhiên là thừa cơ chuồn đi, miễn cho trước khi chết còn muốn thay người khác bán mạng!

Mà vấn đề bây giờ là, bọn hắn muốn chạy, nhưng Hoàng Kim Bàng Giải không cho ah

Hoàng Kim Bàng Giải vung vẩy lấy lợi kìm, đồng thời công kích tới năm người Liễu Thanh Mạn, mặc kệ cái nào cũng đừng nghĩ rời đi.

Phương nào cũng muốn làm nhân vật thợ săn!

- Nghiệt súc, trấn cho ta!

Lỗ Đông Quân khôi phục một chút, lập tức vung vẩy lấy Viêm Long phó kiếm công tới, ở bên trong hỏa diễm cuốn đãng, một mảnh Hỏa Long dài hẹp nho nhỏ từ trên thân kiếm bay ra, đại quy mô như lửa diễm chi vũ.

BOANG...! BOANG...!

Hoàng Kim Bàng Giải vũ động lấy kìm lớn hướng Hỏa Long kẹp tới, mỗi một lần kẹp qua, liền có vô số đạo Hỏa Long chịu khổ chém ngang lưng, lập tức chôn vùi.

Bất quá Viêm Long phó kiếm này cũng không phải Sơ Thần Khí bình thường, bởi vì là do Thiên Thần Khí phụ sinh, ở phương diện khác thậm chí có thể so sánh với Nguyên Thần Khí, để cho uy thế của Lỗ Đông Quân đại thịnh, vậy mà dùng lực lượng một người cùng con cua này đấu đến khó phân cao thấp.

- Thất ca, lại thêm chút sức!

Hai người Nhĩ Dương nhao nhao thay hắn khuyến khích, một bên triển khai công kích, cũng hữu ý vô ý mà phong tỏa lộ tuyến bỏ chạy của hai người Liễu gia.

Mỗi lần tế ra Viêm Long phó kiếm đều tạo thành tiêu hao rất lớn đối với Lỗ Đông Quân, bởi vậy hoặc là không tế ra, vừa tế ra là phải xài cho đúng tác dụng! Trấn áp Hoàng Kim Bàng Giải chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp phải diệt trừ đối lập rồi!

- Hai vị ý định xem cuộc vui đến lúc nào!

Khóe miệng của Lỗ Đạt Hiếu ngậm lấy một dáng tươi cười trào phúng, quét nhìn hai người Liễu gia.

Nhưng hai người Liễu gia lại không thể không ra tay, bởi vì Hoàng Kim Bàng Giải cũng sẽ không quản xem bọn hắn ở giữa nội chiến khỉ gió gì, chỉ biết đem bọn họ đối xử như nhau mà trở thành con mồi, ra "Kìm" tầm đó căn bản sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, để cho bọn hắn muốn chuồn đi cũng không có khả năng.

- Hắc!

Bọn hắn dịch động lấy thần khí trong tay hướng về Hoàng Kim Bàng Giải phát động công kích, một bên nhìn trộm cơ hội, tùy thời chuẩn bị bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.