Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 5: Vui quá hoá buồn.




Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Sương bước ra khỏi doanh thì Tần Lan đem về tin tức đã tẩy trừ xong toàn bộ đám mã tặc.

Lê Sương gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới chàng trai thần bí gặp được ở trong thạch trại, Lê Sương thấy không an tâm khi hắn ta lại biết rố hành tung của mình. Nàng cẩn thận suy xét kỹ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, chợt nhớ tới vết thẹo đỏ rực từ nơi ngực kéo dài tới tận khóe mắt màu đỏ tươi của hắn. Và hình như nàng đã từng nhìn thấy vết thẹo tương tự như vậy ở đâu rồi. Nàng chống cằm suy nghĩ một hồi, bỗng ánh mắt sáng bừng lên: "Tiểu binh tên Tấn An ở đâu?" Nàng hỏi La Đằng, "Hiện giờ nó đang ở chỗ nào?" La Đằng bị nàng hỏi bất ngờ, mặt mày mờ mịt, "Cái thằng ranh thối đó có lẽ đang tập luyện cùng các tiểu binh khác, đột nhiên chiếu tướng hỏi nó làm gì?" Lê Sương suy nghĩ một chút lại nói: "Dẫn ta đi xem thử."

La Đằng dẫn Lê Sương đi tới nơi huấn luyện tân binh, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Tấn An đang hòa lẫn cùng các đứa bé lớn hơn nó một chút tập những bài huấn luyện tăng thể lực, hiện tại bọn chúng đang tập chạy vòng quanh sân huấn luyện, cũng không biết đã chạy bao nhiêu vòng, mấy đứa bé chạy phía trước đã mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi, thế nhưng Tấn An mặt vẫn không đổi sắc, tim không đập mạnh bình thản chạy theo phía sau, mấy đứa bé kia đều mặc áo dày tay dài, chỉ có Tấn An mặc một tầng áo đơn, nó cũng không chảy nhiều mồ hôi, quần áo cũng còn sạch sẽ.

Nếu không phải người có nội lực mạnh thì sẽ không làm được như vậy.

"Này... Tấn An!" La Đằng cao giọng gọi, sau đó vẫy vẫy tay với nó, "Qua đây, chiếu tướng muốn gặp mi đó." Kỳ thực cũng chằng cần La Đằng gọi, trước khi hắn gọi thì ánh mắt Tấn An cũng đã nhìn về phía bên này. Ánh mắt ấy cứ dõi theo nàng, đợi đến khi La Đằng lên tiếng gọi, Tấn An lập tức chạy tới đứng ngay trước mặt Lê Sương, ánh mắt nó lúc này đã không còn... liếc ngang nhìn dọc gì nữa. Nhìn thấy ánh mắt của nó như thế, Lê Sương cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ngồi xổm người xuống nhìn thằng vào mắt Tấn An, hỏi, "Phải chăng trông tỷ rất giống mẹ nhóc?" Tấn An sửng sốt, lắc đầu.

"Vậy sao lần nào nhóc cũng nhìn tỷ chằm chằm như thế?"

Tấn An suy nghĩ một hồi, đáp: "Bởi vì tỷ rất là đặc biệt."

Hình như đây đã là lần thứ hai Tấn An nói với nàng như vậy, Lê Sương thầm lý giải những lời nói ấy thành: do nàng đã cứu nó từ chốn đồng không mông quạnh Về đây, cho nên đứa bé này mới đem lòng cảm kích và nhận định nàng.

Lê Sương Xoa Xoa đầu Tấn An.

Được nàng xoa đầu, lại giống như chuyện vô cùng thoải mái và thích thú, Tấn An hơi híp mắt lại, nó rất thích nàng chạm Vào người nó.

Nhưng Lê Sương chỉ xoa nhẹ nó một chút rồi thu tay lại ngay, nó dối mắt nhìn theo tay của Lê Sương, môi mấp máy, như muốn kìm chế sự vọng động muốn được tiếp xúc với nàng. Lê Sương hỏi nó, "Trên ngực của nhóc có một vết thẹo màu đỏ đúng không? Cái hôm mang nhóc về đây, tỷ đã nhìn thấy."

Tấn An cũng không giấu giếm, gật đầu, "Tỷ muốn xem?"

"U." Sau dó Lê SUGng doing một chút lại hỏi, "Không thể Xem sao?"

"Tỷ có thể xem bất cứ chỗ nào trên cơ thể ta."

Lê Sương nghe vậy, Cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, nhất thời nghẹn lời, nhưng may là La Đằng đứng bên cạnh quát to, "Cái thằng nhóc thối này, mới tý tuổi đầu đã biết ve vãn ong bướm! Ai cho ngươi ăn nói như thế với chiếu tướng?"

"Thôi bỏ đi, bỏ đi!" Lê Sương vội vã xua tay. Vốn cảm thấy nhìn ngực một đứa bé thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hiện giờ nó nói như vậy ngược lại làm cho Lê Sương thấy ngượng ngùng. Nàng dẫn Tấn An vào trong doanh lính, sau đó bảo nó tự cởi áo ra. 

Lê Sương bảo Tấn An xoay một vòng, trên ngực trái của nó có một vết thẹo đỏ rực, ngoài ra da thịt chỗ khác đều non nớt chằng khác nào một đứa trẻ, quả thực còn non nớt múp míp hơn cả Lê Đình quanh năm sống an nhàn trong kinh thành.

Hơn nữa, trên người nó không còn vết thương nào nữa, Lê Sương bất giác nghĩ tới cảnh tượng hôm nhặt nó mang về, quần áo nó tả tơi, lại còn ướt đẫm máu tươi, hiện tại xem ra máu trên người của nó lúc đó đều là máu của người khác, bằng không vết thương chảy nhiều máu như vậy không có khả năng sẽ lành chỉ trong một thời gian ngắn như thế, hơn nữa còn không lưu lại một vết thẹo nào.

Nàng xoay Tấn An một vòng, cuối cùng ánh mắt Lê Sương vẫn dừng lại ở Vết thẹo màu đỏ ngay trái tim nó, nàng đưa tay lên sờ, lúc đầu ngón tay nàng chạm vào ấn ký màu đỏ ấy, nàng cảm thấy người Tấn An run lên.

Lê Sương thu tay về, hỏi: "Đau sao?"

Tấn An lắc đầu. Nó không đau, chằng qua nó cảm thấy trên đầu ngón tay của Lê Sương như có năng lượng, chỉ cần nàng chạm nhẹ vào, cũng làm nó vui sướng đến mức run rẩy. Nó thấy Lê Sương lại giơ tay lên, đầu ngón tay nàng lại lần nữa chu du quanh ấn ký nơi trái tim nó.

Tấn An rũ mắt xuống, mắt mềm dịu đi, nó thích Lê Sương chạm vào người nó.

Trên đầu ngón tay của nàng như là có một luồng sáng, có thể xua đuổi hết thảy khói mù trong cối lòng nó và những lạnh lẽo làm cho nó thấy đau đớn.

Thế nhưng Lê Sương không thể nhìn thấu nội tâm của Tấn An, nàng chỉ sờ lên ấn ký trên ngực nó một hồi, không phát hiện ra điều bất thường nào nữa, nàng lại hỏi, "Nhóc còn nhớ vì sao mình có vết thẹo này không?"

Tấn An không giấu được nỗi mất mát trong lòng khi ngón tay nàng rời đi, nhưng nó vẫn không quên trả lời Lê Sương, "Không nhớ."

Trong đầu nó trống rỗng, không nhớ được bất cứ điều gì, kể cả tên, lai lịch, và quá khứ, ngay cả nguyên nhân Vì sao nó lại biến thành thế này. Khoảng thời gian gần nhất còn sót lại trong đầu nó chính là cái đêm rét mướt trong rừng rậm, nó chạy như điên như dại, trên người ướt đẫm máu tươi, miệng đầy máu tanh, cả người lạnh lẽo.

Quả nhiên là thế. Lê Sương trầm tư trong chốc lát, thầm nghĩ, nếu như đứa bé này không nói dối, vậy nó mất đi ký ức là thật, mà ấn ký trên ngực của nó lại giống y như ấn ký trên người chàng trai thần bí đeo mặt nạ đen ngày hôm qua. Nếu muốn biết thân phận của người kia xem ra chỉ có thể tự mình tra xét.

Lê Sương để Tấn An mặc lại quần áo, rồi bảo nó tự đi về chỗ huấn luyện, nàng xoay người định đi ra khỏi doanh trướng thì góc áo bị Tấn An níu lại.

Lê Sương quay đầu lại nhìn nó: "Làm sao vậy?"

"Tỷ có thể cho ta theo tỷ không?"

Lời đề nghị quá đột ngột, Lê Sương suy nghĩ chốc lát: "Nhóc còn nhỏ, cần phải đi theo đội trưởng học tốt các bài tập huấn luyện Cơ bản trước đã."

"Ta sẽ làm tốt." Nó nhìn Lê Sương, trong ánh mắt ấy bình lặng không chút tạp trần, lúc này lại nhiễm lên nỗi khát cầu, thậm chí còn toát ra nỗi đau thương, "Ta có thể bảo vệ tỷ."

Lê Sương nghe vậy bật cười. Vốn định từ chối, nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, trầm tư một lát, sau đó gật đầu, "Cũng được."

Nghe thấy hai chữ này, Tấn An vốn không ôm chút hy vọng nào liền bừng tỉnh, ánh mắt sáng ngời hỏi, "Tỷ đồng ý?"

"Ừ." Lê Sương gật đầu, "Quay về tỷ sẽ phân phó, từ hôm nay trở đi nhóc chính là một trong số các cận thân hộ vệ (*) của tỷ. Hôm nay nhóc quay lại thu dọn bọc hành lý, ngày mai bắt đầu chuyển đến trong doanh trướng thân vệ của tỷ, hơn nữa nhóc cũng không mấy thân thiện với các binh sĩ nhập ngũ trước ở Cùng trong doanh trướng, ở lại cũng chỉ lúng túng."

(*) cận thân hộ vệ: hộ vệ theo bên cạnh để bảo vệ chủ

Tấn An nghe vậy, mặt mày hớn hở, nó gật đầu, đây là lần đầu tiên nó thấy cối lòng vui vẻ khi phải rời khỏi Lê Sương. 

Nhìn Tấn An đi ra, Lê Sương trầm ngâm gọi Tần Lan, mười hai thân vệ (*) theo bên cạnh Lê Sương đều là người nàng mang từ phủ chiếu tướng ra đây, ai ai cũng tài nghệ cao siêu và rất trung thành tận tâm, Tần Lan cũng là một trong số đó. Hơn nữa hắn còn là đội trưởng đội cận thân hộ vệ. Chỉ là nhiều năm qua, hắn còn đảm nhiệm chức phó tướng, dần dần, cái chức danh trưởng đội thân vệ đã ít được nhắc tới từ lâu.

(*) thán vệ = cận thán hộ vệ: Nghe Lê Sương an bài, Tần Lan sửng sốt: "Đứa bé kia...."

Lê Sương biết chắc chắn Tần Lan sẽ có thành kiến, nàng nói thằng: "Ngày hôm trước ta và mười binh sĩ cùng xông vào thạch trại của mã tặc, lúc đang triển khai kế sách hành động thì người bên ngoài doanh không thể nào biết được hành tung của ta."

Ánh mắt Tần Lan nghiêm nghị, hỏi, "Chiếu tướng đang hoài nghi... đứa bé kia có liên quan đến người thần bí."

Lê Sương gật đầu: "Mặc dù hiện tại ta cũng không rõ người đó có ý đồ gì hay không, cũng chưa xác định chính xác có phải là Tấn An tiết lộ tin tức với chàng trai đeo mặt nạ thần bí kia hay không. Nhưng ấn ký trên ngực và thể chất đặc biệt không sợ lạnh của hai người họ cho thấy, hai người họ chắc chắn có liên quan gì đó với nhau."

"Trên ngực?"

Nghe Tần Lan lặp lại hai chữ này, Lê Sương mới giật mình nhận ra. Đúng rồi... hiện tại Sa mạc Tắc Bắc đang trong ngày giá rét, nàng làm sao lại nhìn thấy ngực của người ta? Nàng hắng giọng nói lảng sang chuyện khác: "Nói chung, trước mắt cứ đặt Tấn An nằm trong tầm mắt, còn hơn là cứ để nó mặc sức tự do, thân vệ trong doanh đều là những người có thân thủ tốt, không lo không khống chế được nó."

Tần Lan Chỉ biết âm thầm nắm chặt tay lắng nghe Lê Sương chuyển dời trọng tâm câu chuyện, sau đó cúi đầu xác nhận.

"Về phần cái khác..." Lê Sương suy nghĩ một hồi: "Vốn dĩ thấy không cần tra xét lai lịch một đứa bé, mà hiện nay xem ra, không tra không được."

Lê Sương nghĩ, nếu ấn ký màu đỏ rực và khả năng kháng lại giá rét này không chỉ xuất hiện trên một người thì có nghĩa là ở ngay tại Sa mạc Tắc Bắc này còn tồn tại một bộ tộc hoặc một bộ lạc mà nàng chưa biết, hơn nữa bọn họ còn nắm rõ tình hình trong doanh Trường Phong của nàng.

Lê Sương hạ lệnh, "Buổi chiều hôm nay trong doanh không có gì đặc biệt, cử ba binh sĩ theo tôi ra ngoài thăm dò xung quanh nơi tìm được Tấn An." Lê Sương nheo mắt nhìn về phía xa, "Tôi còn nhớ phía sau chỗ đó có một khu rừng, mấy đêm hôm trước cũng phát ra tiếng động khá to."

Lê Sương dẫn theo La Đằng cùng hai gã thân vệ khác, lúc đang định rời doanh Trường Phong thì thấy Tấn An ôm chăn và một vài thứ ít ỏi của nó lôi đến trước mặt Lê Sương.

"Tỷ phải ra khỏi doanh sao?" Ánh mắt nó nhìn nàng chăm chú.

Lê Sương vẫn chưa trả lời, La Đằng đang cưỡi trên lưng ngựa liền lên tiếng khiển trách nó: "Không biết luật quân sao? Chiếu tướng đi đâu cần phải báo cáo với thằng oắt thối nhà ngươi さ?"

Tấn An vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm Lê Sương, tận đến lúc Lê Sương lên tiếng nói với nó, "Đi tuần tra bên ngoài doanh thôi, đến tối tỷ mới quay về." lúc này nó mới giận dỗi thu hồi ánh mắt, buồn bã mất mát cúi đầu xuống.

Bên cạnh Lê Sương luôn là những binh sĩ cao to thô tục, hơn nữa nàng còn là tướng quân của bọn họ, bình thường bọn họ gặp mặt nhau đều là ra chỉ thị và thị uy, chưa từng có ai ỷ vào ai, cho dù Lê Đình thỉnh thoảng cũng tỏ ra làm nũng với nàng nhưng cũng không biết tạo ra dáng vẻ đáng thương thế này, Lê Sương nhìn thấy Tấn An buồn rầu thì lại mềm lòng thương xót, nàng sờ sờ đầu của nó. Ánh mắt u buồn của Tấn An liền nhu hòa đi nhiều, "Lo sắp xếp chỗ ở của nhóc trước đã."

Tấn An gật đầu, dõi mắt nhìn theo Lê Sương phóng người lên ngựa, tư thế oai hùng nhẹ nhàng, mặc dù không thích nàng rời đi, nhưng Tấn An vẫn đứng thất thần ngắm nhìn bóng nàng dần khuất.

Lê Sương luôn cưỡi ngựa dẫn đầu suốt chặng đường, tận đến nơi lúc trước phát hiện ra Tấn An. Trên mảnh đất hoang, một vệt máu lớn ngày trước giờ đã bị gió cát vùi lấp, chỉ chừa một chút vết máu đỏ thẫm chứng minh ngày đó Tấn An đã ngã xuống ngay chỗ này.

Lê Sương ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một khu rừng rậm hoang sơ, cây lá trong rừng điêu tàn tan tác, nhưng bởi vì rừng cây rậm rạp, nhìn sơ qua vẫn thấy âm u chằng chịt. Ngựa không thể đi vào trong rừng rậm được. Lê Sương lại hạ lệnh cột ngựa bên phía ngoài đám cỏ khô ven rừng, dẫn mấy người men theo các cành cây bị bẻ gãy lần mò tìm con đường nhỏ mà Tấn An đã thoát khỏi rừng cây ngày hôm đó.

Bình thường bản tính La Đằng tục tằng nhưng lại rất tinh tường trong việc truy tìm tung tích, họ lần theo dấu vết đi sâu vào trong rừng rậm, đôi chân mày của La Đằng càng ngày càng nhíu chặt hơn, tận đến khi nhìn thấy một mảnh hỗn độn ở sâu trong khu rừng, La Đằng nhìn đống thân cây bị đốn ngã ngổn ngang trước mặt, bùi ngùi nói, "Con mẹ nó kinh khủng thật, chiếu tướng... một đứa bé không thể tạo thành mớ hỗn độn như thế này được."

Nhìn thấy thân cây to lớn chu vi chừng mười trượng bị đốn ngã, tảng đá lớn bị đập nát vỡ vụn, dưới những cành cây gãy nát ngổn ngang này, ẩn hiện những mẫu đầu lâu xương trắng! Trong lúc Lê Sương dò xét cũng nhìn thấy xương cốt bị loài dã thú ăn còn sót lại, ngay lúc này lại nghe thân vệ phía sau lên tiếng gọi, "Chiếu tướng! Chỗ này còn có một đường hầm."

Lê Sương đi về phía thân vệ vừa chỉ, nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống hầm đạo bị tảng đá và cành cây che lấp. Dưới đó tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thế nhưng mùi hôi thối của tử khí từ dưới đó bốc lên xộc vào mũi chỉ muốn ói mửa,

Những vết máu loang lỗ vấy trên cầu thang hòa lẫn vào mùi tử khí càng làm da đầu thêm tê dai. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.