Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 29: Tứ Phương.




Đừng động vào tôi, đồ sở khanh, Hạ hét lớn:

Em cứ hét đi, vì càng hét lớn thì việc này sẽ càng nhiều người biết, chuyện này mà đồn ra ngoài thì chẳng hay ho gì đâu:

Anh! Anh đang đe dọa tôi sao?

Ừm nếu em nghĩ vậy?

Anh! Anh thật là đáng ghét, sao anh dám làm vậy với tôi chứ?

Hạ khóc lóc, Lâm không vì sự khóc lóc này của Hạ mà cảm thấy có lỗi, anh ta vẫn ngồi trên ghế sofa hút thuốc phì phào:

Sao nào! Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, có đáng gì đâu!

Anh!

Hạ lao ra ngoài định rời đi, nhưng Lâm lại kéo tay lại:

Anh buông tôi ra, anh muốn làm gì tôi!

Hạ cố dựt ra, nhưng Lâm càng kéo mạnh:

Rốt cuộc anh muốn gì?

Hạ nhìn vào mắt anh hét lên:

Thỏa thuận, chúng ta thỏa thuận đi!

Thỏa thuận gì?( Hạ ngây người)

Một năm! Đó là thời hạn chúng ta ở bên nhau! Chúng ta sẽ kết hôn theo ý của hai bên gia đình, và cuộc hôn nhân này sẽ duy trì trong một năm, rồi sẽ đường ai nấy đi, ok!

Có thật là anh sẽ buông tha tôi một năm sau phải không?

Đúng! Nếu như em hợp tác ăn ý với tôi!

Còn nếu không thì sao?

Thì chắc chắn tôi sẽ khiến em sống không bằng chết!

Hứ tại sao tôi phải thỏa thuận với anh chứ?

Hạ nói cứng vì chẳng có lí do gì khiến cô phải làm vậy, Lâm cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này, anh vẫn ngồi hút thuốc, chân gác lên bàn, dáng vẻ rất ngông cuồng, bất cần nhưng chính cái dáng vẻ này làm cô luôn ghét anh:

Ok! Vậy thì cảm ơn em yêu đã cho anh một đêm thăng hoa, tôi cũng nói cho em biết là tôi rất thích kiểu chơi một đêm, sáng sớm là đường ai nấy đi, vậy thôi em về đi, em có thể về!

Anh!( Hạ giận điện lên trước câu nói của Lâm, anh ta định phủ trắng việc làm với Hạ hôm qua sao)

Sao nào? Có gì cần nói sao? Tôi khuyên em tốt nhất lên ngoan ngoãn đồng ý thỏa thuận không thì chẳng tốt đẹp gì đâu!

Tôi!

Hạ ấp úng chưa bao giờ bị dồn vào thế bí như vậy:

Được! Tôi đồng ý thỏa thuận, nhưng anh cũng phải giữ lời!

Ok! Tốt! Ngoan lắm cưng ạ, như vậy sẽ tốt cho cả hai.

Lâm chuyển giọng sang cưng nịnh khiến Hạ nổi da gà, choàng tay lên vai Hạ kéo cô ra khỏi phòng.

Một tháng sau đám cưới diễn ra diễn ra rất nhanh chóng.

Nhà Hạ

Trong lúc mọi người đang tấp nập chuẩn bị, trang điểm cho Hạ thành một cô dâu xinh đẹp nhất. Hạ cảm thấy không thoải mái lắm bới chiếc váy cưới khá bó, không được đi lại, cảm thấy bức bối khó chịu lắm, rồi chưa hết khi những đồ trang sức nặng lề, vòng vèo, hoa tai đủ loại được đeo lên người Hạ, khuôn mặt lại đang được đang những chuyên viên chát lên nhưng lớp phấn dày. Ngồi im lên ghế không nói chuyện với ai, cũng chẳng có ai để nói chuyện cả. Đang ngồi một mình trong phòng, chợt chị Thủy khẽ đẩy cửa vào:

Chị vào được không?

Khá bất ngờ, nhưng Hạ cũng không thể nói không:

Vâng!

Oa! Tuyệt quá! Công chúa nhỏ của chị hôm nay thật xinh đẹp( Chị Thủy vẫn giọng nhẹ nhàng, cưng chiều từ trước tới giờ vẫn vậy)

Hạ không nói câu gì, chỉ im lặng, thấy vậy chị Thủy liền ngồi xuống phía dưới, khẽ xoay người Hạ lại, nhìn Hạ bằng đôi mắt trìu mến, nhẹ nhàng:

Em sao vậy? Vẫn giận chị sao?

Không!

Thôi nào! Nói cho chị nghe đi!( Chị thủy vẫn nhẹ nhàng)

Thôi vậy! Nếu em không muốn thì thôi, dù sao cũng phải giữ tâm trạng tốt, thật tốt vì hôm nay là ngày cưới của em mà!

Chị Thủy thở dài, khuôn mặt trầm tư, đứng dậy định rời đi, Hạ vội nắm lấy tay chị:

Chị! Em có chuyện muốn hỏi chị, nhưng... chị phải nói thật với em!( Hạ ngập ngừng)

Sao vậy? Sao hôm nay lại ấp úng như vậy chứ, chẳng giống em chút nào( Chị Thủy chọc)

Chị! Chị có hạnh phúc không?

Chị Thủy hơi bất ngờ trước câu hỏi của Hạ:

Có! Sao em lại hỏi vậy?

Thật chứ?

Thật( Câu trả lời sau một chút do dự)

Chị nói dối!

Hạ gạt tay Chị Thủy ra, và đứng dậy:

Sao.. tại sao chị lại có thể nói dối trắng trợn như vậy chứ?

Em... em sao vậy?

Hạ quay mặt nhìn thẳng vào chị Thủy:

Chị nói chị hạnh phúc, hạnh phúc mà chị lại làm chuyện đó sau lưng anh rể, hơn nữa còn ở trong chính ngôi nhà mình nữa, em... em không thể tin được chị có thể làm vậy?

Em...( Thủy trở lên cứng miệng)

Chị nói cho em nghe đi, tại sao chị lại sống như vậy? Tại sao phải sống như vậy chứ?

Câu nói đay nghiến của Hạ khiến Thủy đau nhói, Thủy không lên tiếng trả lời, vẫn tỏ ra bình thường, Hạ nắm chặt hai vai chị lay:

Chị nói gì chứ? Chị nói đi!

Chị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.