Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 244: Nhược Thủy diệt thế




Edit: LenNiNi

Beta: Thuỷ Lưu Ly

Chung Hi Bạch liếc nhìn phong cách trang trí theo kiểu hiện đại xung quanh, cũng đã biết thời đại nhiệm vụ này của mình.

Trong đầu, một nhóm chữ viết đen như mực hiện lên trên mặt thiên thư, chính là nội dung tiểu thuyết của thế giới này.

Khi nhân viên thi hành nhiệm vụ thu văn, sẽ không trực tiếp tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ vốn có, bởi mỗi một người trong thế giới nhiệm vụ điều là thật, khi nhân viên thu văn đến thế giới nhiệm vụ này, sẽ trở thành một thành viên ở đây, nếu đón nhận một mớ trí nhớ và tình cảm khổng lồ vốn không thuộc về mình, như vậy rất có thể khiến trí nhớ của bản thân hỗn loạn.

Nhẹ có thể sẽ bị tình cảm của nguyên chủ chi phối hành động, đây là đại kỵ của người thi hành nhiệm vụ.

Nghiêm trọng có thể bị nguyên chủ đồng hoá, trở thành nhân cách thứ hai, loại tình huống như thế chỉ cần hơi bất cẩn, cũng sẽ vĩnh viễn bị giữ lại thế giới này, theo sinh mạng của nguyên chủ mà hoàn toàn kết thúc sinh mạng vốn nên vĩnh hằng của mình.

Cho nên để đảm bảo an toàn cho nhân viên thu văn, nội dung thế giới này sẽ lấy cách thức khác bày ra trước mắt nhân viên thu văn, còn làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, đó chính là chuyện của nhân viên thu văn bọn họ.

Dẫu sao, thứ bên trên muốn, là kết quả.

Cách Chung Hi Bạch hiểu rõ thế giới nhiệm vụ, là lợi dụng quyển thiên thư này, nói quyển thiên thư này là thần khí cũng không quá đáng, đồng thời, nó cũng là hệ thống buộc định với linh hồn của Chung Hi Bạch.

Giờ phút này, Chung Hi Bạch đã xem xong chuyện xưa vốn có và nhân thiết* của thế giới này.

(*có thể hiểu là tính cách, cá tính, sở thích sở ghét gì gì được tác giả đặt ra cho mỗi nhân vật xuyên suốt toàn bộ tác phẩm)

Nhân vật chính thế giới này từ lúc vừa bắt đầu đã cong, lúc học đại học thầm mến nam thần chung phòng, công pháo hôi*, một mực nhẫn nhục chịu đựng vì công pháo hôi giặt giũ quần áo, quét dọn nấu cơm các loại, cứ như vậy mà qua ba năm.

(* pháo hôi = nhân vật hi sinh)

Mãi đến đại học năm tư, nhân vật chính thừa dịp công pháo hôi ngủ hôn trộm hắn. Cũng chính vào lúc này công pháo hôi vốn không hề ngủ nên phát hiện tâm tư của gã, vì vậy công pháo hôi muợn lý do thực tập, quyết định dọn ra ngoài thuê phòng ở, thái độ đối với nhân vật chính thụ cũng dần dần lạnh nhạt, phai nhạt dần.  

Nhân vật chính thụ dần cảm nhận rõ ràng thái độ của công pháo hôi với gã, một mặt gã đau lòng một mặt lại thường xuyên đi tìm công pháo hôi, có mấy lần thậm chí còn chạy đến công ty công pháo hôi để tìm hắn. Cho dù công pháo hôi không để ý đến gã, gã cũng kiên trì bền bỉ mỗi ngày vừa gửi tin nhắn thăm lạnh hỏi ấm, hơn nữa còn không ngừng an ủi mình chỉ cần kiên trì, thì sẽ có ngày công pháo hôi động lòng.

Cho đến một ngày, nhân vật chính thụ len lén trộm được chìa khoá, cầm chìa khoá nhà công pháo hôi, trước khi công pháo hôi tan làm mua thức ăn đến nhà công pháo hôi. Còn công pháo hôi, sau khi tan làm trở về, thấy nhân vật chính thụ bận rộn trong bếp rốt cuộc không nhịn được, ngả bài, cũng không bất chấp mặt mũi, tỏ rõ với nhân vật chính thụ hắn không thích nam giới, hi vọng sau này nhân vật chính thụ đừng đến tìm hắn nữa.

Nhân vật chính thụ không chịu nỗi đả kích lập tức chạy đến Gay bar mua say, cũng ở trong này nhân vật chính thụ gặp được nhân vật chính công, bị nhân vật chính công mang đến khánh sạn làm chuyện không thể miêu tả. Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, nhân vật chính thụ phát hiện mình làm chuyện không thể miêu ta với người lạ, tất nhiên chạy trối chết, nhưng gã không ngờ đến khi gã đến công ty gã xin vào nhận việc, lại gặp mặt nhân vật chính công lần nữa.   

Nhân vật chính thụ tất nhiên nhớ người đàn ông này chính là người cướp đêm đầu tiên của gã, mà nhân vật chính công tất nhiên cũng khó quên mùi vị tiêu hồn của nhân vật chính thụ. Dưới sự cố ý chung sống của nhân vật chính công, hai người cứ như thế mà thầm nảy sinh tình cảm, nhưng lại không đâm rách tầng giấy kia, cho nên hai người cũng không thật sự ở chung một chỗ.

Cho đến hôm chủ nhật gã gặp lại công pháo hôi trên đường, thấy hắn đi cùng một người đàn ông, còn cầm hoa hồng, trong lòng nhận định hai người kia ở bên nhau, nhân vật chính thụ đau lòng muốn chết, lúc này nhờ nhân vật chính công ở bên cạnh an ủi, hai người mới xác định quan hệ.   

Nhân vật chính công đã hoá thân thành trung khuyển tất nhiên sinh lòng ghen tuông đối với công pháo hôi – đối tượng mối tình đầu thầm mến của nhân vật chính thụ. Trùng hợp lúc này công ty công pháo hôi muốn hợp tác với công ty nhân vật chính công, vì vậy nhân vật chính công lập tức bày mưu chờ công pháo hôi chui vào tròng. Mà trước đó tiền đồ của công pháo hôi đã sớm khiến nhiều người ghen tỵ đỏ mắt, sau vì chuyện này mà bị bọn họ hùa theo châm chọc, cuối cùng bị lãnh đạo công ty sa thải.

Sau chuyện này dù ý chí công pháo hôi vốn hơi sa sút, nhưng vẫn rất nhanh tỉnh táo lại tìm việc làm, ai ngờ khắp nơi đụng tường, mà nguyên nhân là do hắn đắc tội tam thiếu Mạc gia, cho nên tuy chỉ nhận chút tiếng gió nhưng các công ty lại không hy vọng mình chọc tới quái vật lớn là Mạc gia ở giới chính trị và thương trường này, cho nên mới cố ý dặn dò bộ phận nhân sự, hễ có người cùng tên với công pháo hôi thì nhất định không được nhận vào.

Trong lúc vô tình công pháo hôi biết được kẻ thao túng phía sau là ai, công pháo hôi quyết định đến tìm nhân vật chính công, làm rõ chuyện này. Hắn còn trẻ, có năng lực cũng rất có hoài bão, cho nên hắn không muốn đời mình bị hủy vào lúc này, hắn dứt khoát đến hỏi xem chính mình đã đắc tội vị đại nhân vật này chỗ nào.

Nhưng không ngờ ở công ty nhân vật chính công lại gặp được nhân vật chính thụ. Mà nhân vật chính thụ sau khi thấy hắn lại tức cảnh sinh tình, trước mặt nhân vật chính công nhớ tới phần tình cảm thầm mến không có kết quả kia của mình, tuy đúng lúc được nhân vật chính công dỗ dành an ủi mang về nhà, nhưng khi ở trên giường lại hung hăng muốn nhân vật chính thụ.

Không nghi ngờ chút nào, công pháo hôi không gặp được nhân vật chính công, cũng bị ép ảm đạm rời khỏi tòa thành thị này trở về quê cũ. Có điều chẳng biết vì sao chuyện hắn là đồng tính luyến ái lại truyền tới quê nhà, tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ thị, bất kể hắn đi tới chỗ nào cũng bị người chỉ chỏ, ngay cả cha mẹ hắn cũng nhìn hắn cau mày không nói, ngay cả một câu cũng không muốn nhiều lời với hắn.

Hắn cố gắng giải thích, nhưng trong mắt cha mẹ giải thích thành che giấu, mỗi lúc như vậy, cha của hắn sẽ luôn nghiêm mặt, còn mẹ của hắn thì thấp giọng than thở.

Tới lúc này Công pháo hôi mới biết, đã từng có một chàng trai tới nhà hắn, nói cho cha mẹ hắn bọn họ thật lòng yêu nhau, hy vọng cha mẹ hắn đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ. Mà chàng trai này là nhân vật chính thụ.

Lời đồn đãi hắn thật ra là đồng tính luyến ái bởi vì gã mới có thể lan truyền khắp nơi hắn sống.

Người khác nghĩ hắn như thế nào hắn không quan tâm, nhưng nhìn thấy cha mẹ mình một mực kính yêu cũng có bộ dáng này, công pháo hôi bùng phát lửa giận, lập tức mua vé xe mang hành lý đi tìm nhân vật chính thụ.

Lúc này nhân vật chính thụ đã cùng nhân vật chính công trải qua cuộc sống ngọt ngào thân mật hơn nữa không ngượng không ngược, vì thế sao Mạc Văn Hiên có thể để công pháo hôi xuất hiện trước mặt nhân vật chính thụ quấy rầy cuộc sống của bọn họ được, tất nhiên là dứt khoát tìm người đánh công pháo hôi một trận.

Công pháo hôi bị đánh thần trí không rõ, mờ mịt lảo đảo trên đường, lúc này nhà dột lại gặp mưa, cuối cùng bị tài xế say rượu đụng chết đầu đường.

Không sai, nhân vật Chung Hi Bạch phải đóng vai hiện giờ là công pháo hôi Phương Thuỵ Lương, mà nhiệm vụ của hắn, chính là phá hư tình cảm của hai nhân vật chính, hoàn toàn thay đổi hướng đi cuộc đời bọn họ mới thôi.

[Linh: tự dưng edit tới đây hiểu sipoi nhà thuỷ lưu ly và cái cmt siêu dài cuả bạn kia, thì ra nhiệm vụ của nhân vật trong truyện là chia rẽ người ta à? T>T]

[Ly: Tiện thụ kiểu không mặt mũi không da lại bạch liên bông tỏ vẻ ta vô tội nhứt vũ trụ thế này ta cũng muốn chia rẽ =.= ]

Căn nguyên thế giới này giống như một đường nhân duyên ở trên tay hai nhân vật chính, cho nên chỉ có thể chặt đứt căn nguyên, bọn họ mới có thể tiến hành thu văn.

[linh: à thì ra là oán niệm đọc giả không thích 2 nv chính đến với nhau nv phụ die tạo thành oán niệm nên nhờ hệ thống thu văn chia rẽ nv chính à?]

Lúc này âm thanh gõ cửa từ bên ngoài vang lên, Chung Hi Bạch đứng dậy khỏi salon, đi tới mở cửa.

Đứng ở bên ngoài chính là Tô Nhạc Niên.

Trên thiên thư có miêu tả, Tô Nhạc Niên có bề ngoài thanh thuần đáng yêu là một người thuần khiết, lương thiện, giờ phút này, người thuần khiết lương thiện kia đang dùng cặp mắt ưu buồn nhìn Chung Hi Bạch, giống như bị uất ức gì lớn lắm vậy.

Cũng nhờ bộ dáng này của Tô Nhạc Niên, khiến người ngoài không biết nội tình nhận định Chung Hi Bạch chính là một kẻ phụ tình người khác, thậm chí lúc Tô Nhạc Niên mượn rượu tiêu sầu còn có người khuyên Tô Nhạc Niên, nói Phương Thuỵ Lương không đáng để gã chờ đợi như vậy, trong đó bao gồm một ít đồng nghiệp của hắn và người trước kia từng ngủ chung phòng.

Nhắc tới chuyện này, Phương Thuỵ Lương cũng thật đủ vô tội, không nói đến chuyện từ đầu chí cuối Tô Nhạc Niên không có bày tỏ gì với hắn, mà hắn đổi cách uyển chuyển từ chối không thích gã, không hiểu sao lại trở thành cặn bã trong mắt mọi người, đây là loại đạo lý gì vậy hả?

Phương Thuỵ Lương tránh gã không gặp tất nhiên đã tỏ rõ thái độ của mình, Tô Nhạc Niên còn không thấy rõ, sống chết dây dưa tới lui.

Thời gian trước, hắn không so đo với những hành động quấy rầy của Tô Nhạc Niên thì thôi, ngược lại trong mắt người ngoài hành động của gã lại đại biểu cho thâm tình.

Sau này chẳng qua Tô Nhạc Niên chỉ liếc nhìn hắn trong đám người một cái, hắn lại ‘vinh dự’ ‘được’ trở thành đối tượng ghen tuông trả thù của người đàn ông của Tô Nhạc Niên, tiền đồ vốn tốt đẹp cũng vì vậy mà bị hủy sạch.

Ha hả, mặt bao lớn?

Chung Hi Bạch như cười như không nhìn bộ dạng này của Tô Nhạc Niên, không nói chuyện.

“Thụy Lương, sao anh đi công tác mà không nói cho em biết? Có phải anh muốn trốn tránh em không?” Tô Nhạc Niên âm thầm chỉ trích.

Chung Hi Bạch giễu cợt lên tiếng: “Nếu cậu đã biết thì còn hỏi làm gì?”

Tô Nhạc Niên giống như bị đả kích rất lớn, trong nháy mắt sắc mặt lập tức trắng bệch, gã tự giễu cười nói: “Quả nhiên là như vậy… Khó trách em đưa đồ cho anh, anh đều không nhận. Khó trách em gửi tin nhắn cho anh anh cũng không trả lời lại. Tại sao phải như thế, chúng ta không phải là bạn bè sao?”

“Sao cậu biết tôi đi công tác?” Chung Hi Bạch dời đề tài.

Tô Nhạc Niên sững sốt, hơi thấp đầu xuống, nhỏ giọng trả lời: “Là đồng nghiệp của anh nói cho em biết.”

“Đồng nghiệp? Xem ra lúc tôi không biết cậu đã làm không ít chuyện ha.” Chung Hi Bạch ý vị sâu xa nói.

“Bọn họ là người rất tốt.”

Chung Hi Bạch liếc nhìn Tô Nhạc Niên thật sâu, không khỏi cười khẽ một tiếng, cũng không biết là đang cười ai.

Tô Nhạc Niên nghe Chung Hi Bạch cười thành tiếng, đầu đã thấp càng cúi thấp hơn, trên người vậy mà còn quanh quẩn ưu thương nồng nặc, giống như ở nơi hắn không nhìn thấy đã tự mình rơi nước mắt vậy, rất là chọc người thương tiếc.

Chung Hi âm thầm cười xem thường, đưa tay ra, vỗ vỗ lên đầu Tô Nhạc Niên, sau đó ngón tay theo đường cong trên khuôn mặt gã trượt xuống dưới, nhẹ nâng cằm Tô Nhạc Niên lên, hài lòng thấy gã đỏ mặt, ánh mắt hốt hoảng, không thể ức chế mà toát ra chút say mê.

Chung Hi Bạch cúi người, nhẹ nhàng thổ khí bên tai Tô Nhạc Niên, “Chuyện cậu hôn tôi ngày đó, tôi đã biết.”

Lỗ tai đỏ bừng, Tô Nhạc Niên tròn mắt kinh hoảng nhìn Chung Hi Bạch, cuống cuồng nắm lấy tay Chung Hi Bạch, “Thụy Lương anh nghe em giải thích, mọi chuyện không phải như vậy…”

Chung Hi nhìn bàn tay nắm lấy tay mình của Tô Nhạc Niên, chỉ híp mắt cười yếu ớt, “Không phải như vậy là loại nào? Nếu như vậy lại là loại nào, chẳng lẽ là loại cậu hôn tôi?”

Tô Nhạc Niên nhất thời đỏ mặt không nói ra lời.

Ngón cái Chung Hi Bạch khẽ rơi xuống xoa mu bàn tay Tô Nhạc Niên, trong giọng nói mang theo mê hoặc quyến rũ lòng ngươi, “Cho nên cậu nói cho tôi biết, chúng ta như vậy còn có thể làm bạn bè sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.