Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 241: Diệt thế




Từ rất nhỏ Ngôn Dĩ Khoan đã biết mình có một người anh đầu óc có vấn đề, nhưng sự thật là anh trai rất thông minh, tuyệt đối không ngốc.

Nhưng lúc anh trai nói chuyện lại không được bình thường, lúc còn rất nhỏ mẹ mang anh trai đến gặp bác sĩ, đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng tất cả đều nói giống nhau.

Trước kia trong khu cư xá, anh trai bị Vương Tiểu Bàn cầm tay rồi đẩy ngã, tuy thân thể anh trai không có chuyện gì, nhưng mẹ vẫn quyết định dọn nhà.

Chuyển đến một khu cư xá mới, nhưng lúc anh trai muốn ra ngoài đều sẽ bị những người kia khi dễ.

Ngôn Dĩ Khoan lại không giống như vậy, có thể do nguyên nhân bình thường hắn không thích nói chuyện, nhìn người khác bằng ánh mắt hung dữ, cho nên nhóc béo trong cư xá cũng không dám gây sự với hắn nửa phần.

Nhưng bắt đầu từ sau khi đến trường, Ngôn Dĩ Khoan không thể luôn luôn đi theo anh trai được nữa, hắn biết rõ anh trai sẽ bị đám trẻ ngu xuẩn trong khu cư xá khi dễ, cho nên tan học hắn liền chạy nhanh về nhà, đi tìm anh trai.

Có một ngày hắn phát hiện bên người anh trai có nhiều hơn một cô bé, những người kia cũng không dám khi dễ anh trai nữa.

Cô bé kia tên là Lập Hạ, cái tên quả thật là rất quê mùa, cái tên ấy hình như là được lấy từ tên của một tờ lịch nói về thời tiết. (chính là lập hạ ấy, hay là lập đông, ….^^)

Ngôn Dĩ Khoan biết mẹ của mình thường xuyên đi dạo phố với mẹ của Trần Lập Hạ, hắn và mẹ cũng thường xuyên đi qua nhà họ Trần ăn cơm, lần đầu tiên, hắn nhìn thấy có người cho anh trai một đĩa rau.

Ngay cả mẹ cũng bị hù dọa một phen.

*****

Ngôn Dĩ Khoan nhìn thấy Trần Lập Hạ luôn luôn dính cùng một chỗ với anh trai, rõ ràng là cùng năm cấp, hết lần này tới lần khác, ngày nào cũng chạy tới lớp của Ngôn Dĩ Luật tìm Ngôn Dĩ Luật, một cô gái lại hoàn toàn không biết e lệ là gì.

Về sau tất cả mọi người đều biết Ngôn Dĩ Luật có một người bạn gái, chính là Trần Lập Hạ đang học năm nhất.

Bạn bè của Ngôn Dĩ Khoan đều tới hỏi qua hắn về Trần Lập Hạ.

Lời nói cũng rất đơn giản là, người anh kia của cậu lúc nói chuyện không được bình thường, thế nhưng lại có một bạn gái xinh đẹp như vậy, có phải là muốn bắt anh trai cậu làm cái ván cầu để làm quen với cậu hay không.

Quả thật cũng có rất nhiều nữ sinh mượn Ngôn Dĩ Luật để làm quen với Ngôn Dĩ Khoan, nhưng Trần Lập Hạ tuyệt đối không phải.

Hắn biết điều kiện của mình quả thật là có thể, thành tích tốt, tướng mạo tốt, vô luận là người lớn trong nhà hay là lão sư đối với hắn đều đánh giá rất cao.

Nhưng trong mắt Trần Lập Hạ hắn giống như cái gì cũng không phải.

Có lần trường học có hoạt động văn nghệ, hai người va chạm với nhau, Ngôn Dĩ Khoan nhịn không được hỏi cô, Trần Lập Hạ có phải cô rất chán ghét tôi hay không.

Không nghĩ tới Trần Lập Hạ rất thẳng thắn thành khẩn trả lời một chữ, phải.

Ngôn Dĩ Khoan hỏi vì cái gì.

Trần Lập Hạ nói, cậu có nhiều người cưng chiều mình như vậy, vì cái gì không thể chia một ít cho anh trai của mình.

Ngôn Dĩ Khoan vẫn biết.

Chính mình gần như là hào quang vạn trượng ở một thân, trong nhà có tụ hội, tham gia tiệc tùng, người lớn trong nhà cũng chỉ dẫn hắn đi, người khác hỏi cũng chỉ hỏi hắn.

Mà anh trai vĩnh viễn chỉ có thể ở nhà, chờ đợi ở bên trong cái phòng nhỏ đó.

Đúng vậy, người trong nhà bất công.

Cho nên lúc dọn nhà, căn phòng lớn nhất bên trái để cho hắn ở, hắn biết rõ, nhưng hắn không hỏi, cũng chưa từng tranh thủ giúp Ngôn Dĩ Luật một thứ gì.

Khi còn bé Ngôn Dĩ Luật đã từng giúp Ngôn Dĩ Khoan chạy trốn, phiêu đãng biến mất ở bên trong tuế nguyệt Trường Hà.

Trần Lập Hạ dùng sức bắt được hắn, sau đó chất vấn hắn như vậy.

Chỉ một câu của Lập Hạ lại khiến cho Ngôn Dĩ Khoan nửa đêm phải bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, từng mảnh vỡ vụn vụn vặt vặt được nhớ lại, Ngôn Dĩ Khoan chạy tới hỏi mẹ.

Hắn mới biết được, hóa ra não của Ngôn Dĩ Luật không phải trời sinh đã phát triển bất thường, mà là khi còn bé, đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Là do hắn lôi kéo anh trai chạy loạn, anh trai mới có thể bị đụng vào.

Ngôn Dĩ Khoan vẫn biết, chỉ là hắn vẫn luôn luôn trốn tránh, hắn vẫn luôn cảm thấy, mình thiếu nợ anh trai nhiều lắm.

Nhiều đến đâu, đời này chính hắn cũng không rõ.

Ngôn Dĩ Khoan bắt đầu để ý anh trai, giúp anh trai gửi file qua sở nghiên cứu, còn có cả thông tin cá nhân của anh trai cũng gửi ra sở nghiên cứu bên nước ngoài.

Hồi âm gửi lại cũng rất nhanh, nhưng Ngôn Dĩ Luật cự tuyệt, anh không muốn rời khỏi nhà mình.

Người trong nhà đều nghĩ có thể là do anh sợ chính mình không thích ứng được với hoàn cảnh mới.

Nhưng Ngôn Dĩ Khoan lại biết, anh trai muốn đợi người phụ nữ không nói một tiếng nào liền rời khỏi nơi này kia.

Ngôn Dĩ Khoan cũng chán ghét Trần Lập Hạ.

Cô đã trêu chọc anh trai, có lẽ nào lại nửa đường chạy trốn như vậy.

Nhưng có một ngày, Ngôn Dĩ Khoan thấy Trần Lập Hạ trở về.

Chân đi đôi giày cao gót, hắn thật hoài nghi cô không thể đứng vững trên đôi giày ấy, gương mặt trang điểm, đi tới gian phòng bên cạnh.

Trần Lập Hạ trở về rồi.

Ngôn Dĩ Khoan rất thích ngồi một mình uống rượu trong sân, vừa vặn thấy có người dùng đồ đạc nện vào cửa sổ nhà mình, hắn muốn đi lên ngăn cản, mới nhớ tới đó là gian phòng của Ngôn Dĩ Luật.

Sau đó, Trần Lập Hạ xuất hiện ở một cái cửa sổ khác, nửa người nằm sấp nhoài ra ngoài cửa sổ.

Mà chính cửa sổ nhà mình lại xuất hiện anh trai của hắn, Ngôn Dĩ Luật.

Ngôn Dĩ Khoan là người rất lý tính, rất ít nghĩ khi tới cái gọi là nhất định gì đó.

Hắn cầm lon bia lên, thời điểm nhìn thấy hai người kia ghé vào cửa sổ nói chuyện.

Hắn đột nhiên biết.

Người phụ nữ này, “nhất định” sẽ thuộc về anh trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.