Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 17: Trên đường Hoàng Tuyền.




Gặng hỏi mãi cuối cùng Hạ mới nói ra mọi chuyện:

Thì ra là vậy? Con đó chỉ toàn gây rắc rối! Thay mặt con bé bác xin lỗi cháu!

Anh ta cứ hằm hằm cái mặt:

Thôi nào con trai, con nên bỏ qua những việc nhỏ nhặt đi chứ? Con là đàn ông mà!

Hứ! Anh ta mà là đàn ông sao?

Cô!

Con bớt lời đi!

Hai người cứ như vậy? Không ai chịu nhường ai, bữa tối hôm nay là một bữa tối khó chịu nhất với cả hai người. Lúc ra về trong lúc hai bà mẹ đang nói chuyện vui vẻ thì hai người vẫn cau có, khó chịu:

Thôi mình về đây! Cảm ơn cậu vì bữa tối rất ngon!

Con cảm ơn bác vì bữa tối( Lâm lễ phép cúi đầu)

Con chào bác ạ?( Hạ cúi chào)

Cộc, một tiếng nghe rõ:

Ui ra đau quá! Cô làm cái gì vậy?

Anh làm cái gì vậy, làm đầu tôi muốn bể ra rồi!

Cô còn nói nữa chính cô cộc vào tôi!

Anh! Chính anh cộc vào tôi mà lại đổ cho tôi, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng không à, người đâu như anh vậy?

Cô nói ai vừa ăn cướp vừa la làng( Anh ta bực tức khuôn mặt toát lên rõ)

Tôi nói anh đây! Vừa ăn cắp vừa la làng đó thì sao nào( Hạ giơ tay chỉ thẳng vào mặt anh ta, dường như mọi nỗi bực tức dồn nén từ chiều, trong bữa tối đều được cô xả ra hết)

Hai người cứ đứng đôi co mặc cho hai bà mẹ ngăn cản thế nào đi nữa!

Cô! Tôi chưa từng thấy người con gái nào như cô!

Như tôi thì sao?

Vừa xấu người, vừa xấu tính, tôi tin chắc rằng gã nào lấy phải cô sẽ khổ cả đời đó!

Anh! Anh nói gì, anh nói lại xem!( Hạ tức tối vô cùng trước lời nói của anh ta)

Tôi nói là ai lấy cô sẽ khổ cả đời, khổ cả đời nghe rõ chưa hả con vịt xấu xí!( Anh ta nói thẳng vào mặt hạ không hề giữ ý)

Anh!( Hạ định vung tay đánh anh ta, nhưng anh đã đỡ được)

Sao! Bây giờ cô lại còn muốn đánh tôi hả! Đúng là đồ vịt xấu lại còn bà chằn nữa!

Hạ vung mạnh cánh tay còn lại định đánh anh ta, nhưng anh ta rất nhanh anh ta nhanh chóng bắt được, bị túm cả hai tay hạ vẫn cố giẫy giụa:

Buông ra! Buông ra!( Hạ dựt mạnh một cái ngã nhào ra đất, khụy gối)

Ui ra đau quá!

Anh ta không thèm nhìn, quay mặt đi!

Con! Con có sao không? ( hai bà mẹ vội vàng đỡ hạ dậy)

Cái thằng này tính kì cục không à? Sao lại đẩy em như vậy?

Con không sao chứ?

Dạ không! Con không sao!

Mau xin lỗi đi còn đứng đó nữa!

Lúc đầu anh ta cũng không định xin lỗi, nhưng bị mẹ la nhiều quá nên đành phải xin lỗi cho qua loa, rồi bước vội lên xe:

Con không sao chứ?

Dạ không!

Cái thằng này thật là! Thôi bác thay nó xin lỗi con, con đừng trách nó!

Dạ không đâu!

Thôi cậu về đi kẻo thằng bé đợi!

Ừm! Mình về đây.

Sau khi bà ta lên xe chiếc xe phóng vụt qua, nhanh như gió còn lại phía sau chỉ là làn bụi dày!

Vào thôi!

Vâng!

Có đau không!

Đau chứ sao không, ngã như vậy mà không đau được sao? Cũng tại cái gã chết bằm đó cứ lần nào gặp là sui sẻo không à! Con chắc chắn đó là chuyên mang sui sẻo!

Người chuyên mang sui sẻo! Cái con bé này thiệt là đã hai lần làm đổ cafe lên áo người ta rồi lại còn gây chuyện nữa!

Mẹ này! Sao mẹ lại bênh anh ta, con mới là con của mẹ chứ?

Không nói nhiều nữa, vào nhà đi! Nhanh vào mẹ rửa vết thương cho không thì lại nhiễm trùng đấy!

Vâng! Mà cũng tại cái váy này, không phải hôm nay con mặc đó thì lúc đó con đã cho anh vài cái đạp cho bõ tức rồi!

Thôi nào! Cô là con gái đó, ăn nói vậy mà nghe được, người ta nghe được lại chửi tôi rằng không biết dạy con thì nhục lắm, vào nhà đi nhanh!

Vâng!

Sau khi lên phòng và được mẹ rửa vết xước cẩn thận, Hạ mới được yên tĩnh khi được ở một mình trong phòng, cô suy nghĩ miên man, vu vơ một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ kết thúc một ngày cực kì đen đủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.