Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 12: Công ty Đông Doanh.




Edit: Vi Vi
Beta: Tiểu Tuyền

Cảm giác vượt trội của Cesar rất chính xác, anh cũng làm rất đúng, sau khi được ăn đồ có năng lượng cao chỉ nửa tiếng thì cô đã tỉnh.

Từ từ bò dậy, trong cái nhìn chăm chú của Cesar cô mặc quần áo trong chăn rồi xuống giường lảo đảo đi vào phòng vệ sinh.

Hiện tại cô đã không có hơi sức nào để giấu giếm mình là loài người rồi, đầu óc mơ mơ màng màng nên cũng không nhìn sắc mặt của đại thống soái Cesar.

Anh hơi im lặng, người cứ đi lướt qua anh, đảo mắt sắp mở cửa đi ra ngoài. Cả quá trình đều không để ý đến anh, Cesar nhíu mày không hiểu tại sao mình bị bơ như thế?

Trong lòng rất không vui, anh nhanh chân đuổi theo, thấy người máy phía trước đi đứng không yên, không phải là đụng vào tường thì là suýt ngã xuống.

Thật vất vả đi vào —— cửa phòng vệ sinh đã đóng lại, Cesar đứng ở ngoài cửa mà thấy rất lạ, rõ ràng trong phòng có, nếu muốn tẩy rửa sao còn phải chạy xa như thế.

Đợi thật lâu, mới nhìn thấy người ở bên trong đi ra. Cô vẫn mơ mơ màng màng, vừa ra đã đụng phải Cesar.

Cô che đầu, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại đứng ở đây?” Đỏ mặt, sau khi giải quyết vấn đề sinh lý rồi rửa mặt chải đầu xong thì cô rốt cục nhớ ra chuyện tối hôm qua.

Cô xấu hổ, cô bất lực, cô cảm thấy nhìn thấy Cesar rồi thì không biết mình muốn nói cái gì.

Cesar sờ đầu cô, vừa rồi mình quả thật chỉ đang lo lắng. Bây giờ nhìn cô bình an đi ra ngoài mới yên lòng, sau đó nói: “Sau này trong phòng có phòng giặt rửa, cô không cần chạy xa như vậy, như thế nào...... Có phải có linh kiện nào trong cơ thể gặp vấn đề không?”

Hả......?

Ngày hôm qua đã như vậy rồi mà anh còn chưa phát hiện mình là loài người, không phải người máy hả? Nghĩ thoáng qua là hiểu, hành vi hôm qua của anh có thể chứng minh người này chưa từng chạm vào nữ người máy chứ đừng nói đến phụ nữ, cho nên anh không thấy phụ nữ và nữ người máy có gì khác nhau.

Hiện tại cô cũng không có sức lực gì để giải thích, chỉ muốn đi nghỉ tiếp. Nhưng buổi tối cô còn phải nấu cơm, đây là công việc của cô.

Vì thế cô chỉ có thể xin phép: “Tôi xin lỗi, buổi tối tôi không thể đi nấu cơm cho ngài rồi.”

“Gọi Cesar, gọi ta là Cesar.” Cesar không thích cô gọi mình là ngài, cứ cảm thấy xa lạ.

“Cesar......” Hân Hân đỏ mặt.

“Ngoan, trở về đi thôi!” Cesar lo lắng cho cô, thấy cô rốt cục khá hơn thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy thần thái của cô hoàn toàn khác trước, dáng vẻ e thẹn đáng yêu kia khiến toàn thân anh lại nóng lên, đã không kịp đợi cô tự đi, chủ động ôm cô về phòng.

Hân Hân sợ gần chết, bởi vì cô cảm thấy không thể chịu nổi anh hành hạ nữa. Nên chống người anh, nhíu mày nói: “Tối nay tôi muốn trở về nạp điện, được chứ?”

“Thế sau nửa đêm đến đây? Tôi chờ cô.” Cesa vô cùng thất vọng.

Hân Hân cảm thấy nạp điện quả nhiên là cái cớ rất tốt, vì thế không thể nói mình là loài người ngay.

Nhưng sau nửa đêm, cô mới sẽ không tới đâu!

Rốt cục được thả về phòng mình, nơi đó không có giường chỉ có chỗ ngồi. Hiện tại cô đau khắp người, nằm trên mặt đất thì càng cảm thấy không thoải mái, thế nên mãi lâu cũng chưa ngủ được.

Càng không ngủ được thì càng suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, cô dùng sức vỗ mặt mình nhỏ giọng nói: “Mi nghĩ bừa gì đấy, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể để cho anh chạm vào nữa.....”

Tiếc là người đàn ông biết vị kia đã sớm không nhịn nổi, không thể nằm nổi trên giường, nhưng chờ mãi cô không thấy đến lúc này mới cảm thấy chuyện này đàn ông nên chủ động thì hơn.

Cho nên anh đẩy cửa phòng nạp điện của Hân Hân ra, xem ra người đã nạp điện rồi, tuy nhiên nằm trên mặt đất trợn tròn mắt trông có vẻ căng thẳng và sợ hãi.

Anh đi tới bá đạo ôm lấy người, nói: “Sau này muốn nạp điện thì nạp trong phòng tôi.”

“Không được, cho dù tôi đã nạp điện nhưng không thể làm tiếp chuyện đó nữa. Hôm qua...... quá.....quá thế kia rồi, rất hại, cho nên......” Tối nay có thể nghỉ ngơi không?

Nhưng rõ ràng đại thống soái Cesar không muốn, anh ôm người trở về rồi đi thẳng tới giường, sau đó anh nằm sau cô. Vốn tưởng anh bá đạo như thế thì sẽ mạnh mẽ đẩy ngã cô, nhưng anh chỉ ôm cô không nhúc nhích, chỉ mập mờ nhẹ nhàng hôn cổ cô.

Hân Hân thử ghé lên trước, sau đó đối phương cũng dịch sát lại đây, cho đến khi đuổi cô tới mép giường cô mới run rẩy khóe miệng nói: “Cesar, anh có thể đừng như thế không?”

“Được.” Cesar ở phía sau cười hì hì, thật ra anh cũng sợ chen người máy nhỏ rớt xuống dưới. Nhưng cứ ôm cô trong lòng thế này cũng thỏa mãn, vốn tưởng rằng mình khó ngủ, nhưng không ngờ thế mà lại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Hân Hân khỏe hơn, cô bắt đầu làm bữa sáng cho anh.

Bởi vì đã coi anh là chồng mình, làm cô vợ nhỏ cô lại bổ sung thêm tìm cảm vào thức ăn. Hơn nữa làm luôn cả phần của mình, bưng tới cùng hưởng với anh.

Cảm giác như vậy rất tốt, thời đại này đã không có chuyện vợ chồng rồi, hơn nữa cho dù là một nam một nữ cũng không thể có giây phút hạnh phúc thế này.

Hân Hân biết đây là cảm giác thế nào, cho nên cô thỏa mãn. Nhưng Cesar ở đối diện thì hoàn toàn không biết cảm giác như vậy là cái gì, chẳng qua anh cảm thấy vui vẻ, vui vẻ đến mức anh muốn thời gian dừng lại.

Nhưng cuối cùng vẫn bị phá hoại, bởi Calvin trở về.

Anh ta nhìn hai người kia ở chung ngọt ngào thì vừa ước ao vừa không nói gì, đại thống soái rốt cuộc là làm sao, sao lại biến thành thế này?

“Đại thống soái, dường như ngài đã ngừng làm việc hai ngày.” Đây là vì một người máy mà mê muội sao? Nhưng mà cũng lạ thật, sao người máy này lại khác với trước nhỉ?

Trước kia thoạt nhìn chính là cô gái nhỏ la lị, bây giờ nhìn lại thì thần thái thêm phần biếng nhác và quyến rũ, lẽ nào chương trình người máy bầu bạn mà cô bị tẩy đi đã khôi phục rồi.

Cho dù khôi phục cũng khó nhìn thấy nữ người máy có vẻ mặt như thế, thật hết sức hấp dẫn người, không, là hết sức hấp dẫn đàn ông.

Anh ta híp mắt, mình cũng hơi bị rung rinh rồi, huống chi là đại thống soái mới nếm thử mùi vị này, cả người hôm nay trông đã hoàn toàn khác rồi, đâu còn là đại thống soái thông minh siêu quần, chiến lực hơn người nữa?

Đại thống soái Cesar trợn mắt nhìn Calvin một cái nói: “Thế gọi các cậu tới làm gì, tí việc đấy mà cũng làm không xong thì dứt khoát rời quân đội về với người máy đi!”

“Đại thống soái, ngài bây giờ chính là như thế.” Về nhà ôm người máy căn bản không để ý tới công việc.

“Xuy, các cậu đã ôm bao nhiêu lần, cũng phải để tôi thư giãn chứ.” Cesar mặt không đỏ tim không nhảy nói.

Nhưng Hân Hân người ta là một cô gái, hơn nữa còn là một lính mới vừa trở thành phụ nữ, mặt cô bất tri bất giác ửng đỏ, nghiêng đầu đi không nhìn bọn họ.

Đối thoại giữa đàn ông với đàn ông quả nhiên đủ sắc đủ bạo lực, cô không chen miệng vào được chỉ có thể vờ như không nghe thấy. Nhưng Cesar hiện tại đã học cách đùa giỡn một phụ nữ, nên ôm lấy cô để cô đối mắt với mình cười hỏi: “Làm sao, xấu hổ? Có thể khiến tôi thích chứng minh giá trị của cô, không cần xấu hổ không cần tránh. Người máy mặc dù rất nhiều, nhưng cô mới là người để tôi mê muội.”

Lời tâm tình này sao mà nói thuận miệng thế, chẳng để ý gì cả, bên cạnh còn có một người đang đứng đấy! Hân Hân xấu hổ đến muốn chui xuống đất rồi, giậm chân nói: “Không để ý tới anh.” Sau đó đứng lên chạy ra ngoài.

Cesar: “......” Sao lại không để ý đến anh rồi, chẳng lẽ mình nói sai cái gì?

Calvin: hai vị này đang đùa giỡn thủ đoạn sao, sao cảm thấy tình huống này có chút không tự nhiên, mà đại thống soái căn bản không biết mình làm sai chỗ nào mới chọc người ta chạy mất, quan trọng là nữ người máy ở đây nghe thấy đàn ông ca ngợi xong thì thường cảm ơn cơ mà, chương trình rối loạn hay sao mà chạy mất chứ?

Thật sự hoàn toàn không tìm ra Logic, đại thống soái sao ngài lại để ý loại người máy này chứ, đây không phải là tự tìm tội sao?

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, đây là một loại khiêu chiến, dĩ nhiên cậu không cách nào hiểu bản đại thống soái.” Cesar đứng lên, mình đuổi theo hay là không đuổi theo, nếu như đuổi theo dường như rất mất mặt đàn ông. Thế nhưng vì sợ người máy đau lòng mà đuổi theo cô, nhưng không đuổi theo lại hơi lo lắng.

Tại sao lại chạy đi chứ, vì sao dáng vẻ cô chạy đi lại đáng yêu như thế chứ?

Đầu óc anh hơi loạn, mà Calvin nói: “Người máy của ngài có phải hơi cao ngạo không, đúng là từ này, hơi xưa, nhưng tôi cảm thấy hợp tình hình nhất......”

“Thật dài dòng.” Cesar cuối cùng bị tim mình dẫn dắt đi ra ngoài, chạy thẳng tới phòng Hân Hân. Anh cảm thấy hẳn nên thu lại cái phòng nhỏ này rồi, tránh cho cô đi vào mà không chịu ra.

Nhưng lần này chộp hụt, người lại không có ở bên trong.

Anh phải tìm cả phủ thống soái, cuối cùng phát hiện cô lại ở trong phòng bếp.

Vốn dĩ anh không bước vào phòng bếp, nhưng bởi vì vội vã gặp cô mà đã đi vào. Kết quả thấy cô trông không hề buồn bực mà thoải mái ngâm nga âm nhạc chẳng biết của thời đại nào, đồng thời còn chuyên tâm thái thức ăn, thoạt nhìn là đang chuẩn bị làm thức ăn gì đó.

Rõ ràng bọn họ vừa ăn xong bữa sáng không lâu, đã bắt đầu chuẩn bị sớm thế?

“Làm cái gì?”

“Súp thịt bò củ cải..... hả, sao anh lại ở đây?” Hân Hân suýt thì cho cả cây cải củ vào trong nồi, dường như đây là lần đầu tiên anh tới đây đi?

Cesar ở đối diện nhìn cô, cúi đầu nói: “Hử? Súp?”

“À, hình như tôi chưa ninh súp cho anh bao giờ, ăn rất ngon......” Rất bổ, trước kia đều là mẹ nấu cho cô ăn. Nhưng cô cảm thấy mình cần bổ sung năng lực, cho nên nhất định phải ninh súp để ăn. Quan trọng nhất đương nhiên không phải mình mà là Cesar rồi, cô có thể bắt đầu với anh chính là bắt được dạ dày của đàn ông, hiện tại quan hệ của hai người coi như là vợ chồng son, dù sao cũng phải giữ vững hình tượng người vợ dịu dàng của mình, cho nên mới ninh súp này.

Nhưng ninh súp cần thời gian, nên cô phải chuẩn bị sớm.

Cô thái cải củ thành miếng, rồi cắt thịt bò, làm xong tất cả thì chế biến. Lúc này Cesar mới phát hiện người máy của mình nấu cho mình ăn với vẻ rất đẹp, mình còn nhìn thấy tia dịu dàng trong mắt cô.

Còn có từ dịu dàng để hình dung biểu cảm của người máy ư, anh cứ luôn cảm thấy cô có đủ mọi biểu cảm. Những biểu cảm này khiến anh say mê, khiến anh cảm thấy có thể hôn cô. Vì thế đi tới cạnh cô, cúi đầu thâm tình hôn.

“Ưm, Cesar đừng quấy, cẩn thận bỏng tay.” Đây chính là khác biệt giữa loài người và người máy, người máy sẽ không nhắc nhở anh cẩn thận. Trong lòng Cesar rất ấm áp, cảm thấy mình đuổi theo là đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.