Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 18: Thuốc độc - Kết luận




Cũng may, vài ngày sau, tuy sắc mặt của Quý thị vẫn chưa được tốt lắm, nhưng không bị say sóng quá nặng nữa, chỉ là luôn mệt mỏi, tinh thần cũng không được tốt mà thôi.

Còn muốn để bà khỏe hẳn, e là phải xuống thuyền, bằng không biết rõ mình đang ở trên thuyền, dù có lướt sóng vững vàng như đang đi trên đất bằng đi nữa, thì cũng luôn buồn nôn khó chịu theo bản năng, e là không làm được.

Để phân tán sự chú ý của Quý thị, Khúc Liễm gọi thêm mấy nha hoàn đến cùng nhau chơi bài.

Thoạt đầu chỉ có Khúc Liễm và mấy nha hoàn chơi, còn Quý thị không biết luật chơi thì ngồi cạnh xem, rồi khi Khúc Thấm sang thăm Quý thị, chẳng biết làm sao mà bị muội muội kéo vào cùng chơi, cuối cùng là Khúc Loan cũng vì đến thăm Quý thị mà bị kéo luôn vào sòng.

Thành ra, một nhà bốn người gặp nhau trên sòng bài, người thua sẽ phải uống nước ô mai (1) đặc không thêm gì cả.

Lúc đầu khi Khúc Liễm đưa ra hình phạt này, chỉ quy định người thua phải uống nước ô mai, mọi người không để ý, nước ô mai thực là đồ giải khát tốt, hè năm nào cũng uống, tuy giờ mới là cuối tháng ba, nhưng thời tiết cũng đã dần nóng lên, uống một chén nhỏ cũng không sao, còn không bằng nửa chén rượu. Nhưng khi Khúc Loan là người thua đầu tiên, Tần ma ma bưng một chén nhỏ nước ô mai lên, do vô ý, Khúc Loan định một hơi uống cạn như ngày thường thì chưa kịp nuốt xuống đã phải phun ra.

Khúc Loan trước giờ là đứa bé được giáo dục tốt, tuy tuổi không lớn, đi học được vài năm, đã hiểu được người trí thức cần phải chú trọng những gì, nên hôm nay trong lúc không chút đề phòng, có hành vi vô cùng khác biệt với hình tượng hàng ngày, đã làm Quý thị sững sờ.

Khúc Loan không chỉ phun cả nước ô mai trong miệng, mà cả khuôn mặt cũng cau lại như con chó không thèm ăn bánh bao (vâng, nguyên văn so sánh của tác giả đấy ạ!!! """o_o).

Khúc Liễm thấy thảm trạng của đệ đệ, vẻ mặt thê thảm đến không nỡ nhìn kia, dường như không đành lòng mà mở miệng.

Kiếp trước Khúc Thấm đã từng gặp qua chuyện này, cảm thấy muội muội thực đúng là người thích đùa, cũng chỉ có nó mới nghĩ ra được cái kiểu trêu người này thôi.

Thế nhưng, miễn thú vị là được.

Lần vào kinh này, làm cô nhớ lại chuyện vào kinh ở kiếp trước, nhưng kiếp trước vì cô không có ngã xuống nước rồi sinh bệnh, vẫn khỏe cho đến khi qua hôn lễ của Khúc Hàm, do đó ngoại tổ mẫu cũng không có phái Thượng ma ma đến phủ Thường châu thăm nom, bảo cô phải vào kinh sớm. Mãi đến mùa thu, Lạc gia mới cho người đến đón cô, vậy nên họ mới cùng nhà Khúc đại thái thái đi thuyền mà vào kinh.

Khi ấy, Quý thị cũng bị say sóng thế này, nôn rất nặng, sau cùng Khúc Liễm gọi mọi người đến đây cùng nhau chơi bài là để dời sự chú ý của Quý thị đi, bấy giờ nước ô mai cũng là một vũ khí lợi hại.

Nghĩ thế, ý cười không nén nổi tràn ra trên đuôi mắt khóe mày của Khúc Thấm, khuôn mặt bởi luôn tuân thủ khuôn phép lẽ nghi mà có vẻ đoan trang trở nên tươi đẹp như mẫu đơn nở rộ, tỏa ra khí phái rực rỡ của riêng cô.

Vì chuyện Khúc Loan vừa gặp phải, kế tiếp mọi người chơi bài đều cẩn thận hơn, thực chẳng ai muốn nếm cái vị chua đến ê cả răng của nước ô mai kia.

Quý thị là người bị thua thứ hai, cũng uống một chén nước ô mai đặc nhỏ, dù là bà bị say sóng nên buồn nôn, thích ăn mấy thứ có vị hơi chua, nhưng cũng chịu không nổi vị chua lét thế này.

Rồi sau đó Khúc Thấm cũng thua, cũng phải uống nước ô mai.

Đánh mấy bàn, tất cả mọi người có thắng có thua, còn ba người Khúc Loan, Khúc Thấm và Quý thị lần lượt đều phải uống nước ô mai, mấy nha hoàn bà tử đứng cạnh bưng nước ô mai xem mà cười to.

Chỉ có Khúc Liễm là toàn thắng không bại.

- Nhị tỷ sao mà cứ thắng hoài vậy?

Khúc Loan không khỏi nghi ngờ nhìn nhị tỷ nhà mình, cảm thấy hết sức không bình thường.

Quý thị cũng biết con gái nhỏ có phần quá lợi hại, vậy mà nãy giờ chưa từng thua lần nào.

Trái lại Khúc Thấm lại rất bình tĩnh, kiếp trước đánh bài với muội muội đã thua không ít lần, hơn nữa muội muội còn có chỗ đang khen đó là đánh bài rất ít khi thua, mặc kệ nó bắt được bài tệ thế nào, cũng sẽ không là người cuối cùng. Nếu không phải nó có khả năng tính nhẩm cao siêu, thì nhất định là vận may quá tốt.

Khúc Liễm thản nhiên nhìn họ, cười hì hì nói:

- Đó là bởi vì tỷ may mắn thôi!

Khúc Loan không phục, đòi chơi tiếp hết bàn này đến bàn khác.

Đánh từ bình minh đến khi ngoài trời tối đen, sau khi nghe nha hoàn bẩm giờ, Quý thị cả kinh, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, lo việc nghỉ ngơi của mấy đứa tre bị ảnh hưởng, vội bỏ bài trong tay xuống, nói:

- Được rồi, cũng đã muộn, các con nên đi nghỉ đi thôi.

Sau khi nghe xong, ba tỷ đệ ngoan ngoãn mà vâng lời.

Thường ngày họ đều là người biết tự kiềm chế, không ham chơi bất kham, nếu không vì thân thể Quý thị không khỏe, phải dời sự chú ý của Quý thị đi, thì cũng sẽ không đánh bài lâu như vậy, giờ thấy sắc mặt Quý thị không quá khó chịu như mấy hôm trước nữa, có lẽ hiệu quả của biện pháp này không tồi.

Rồi mọi người đều an giấc.

Mấy ngày tiếp theo cũng vậy, ban ngày Khúc Liễm đều đến phòng Quý thị chăm sóc cho bà, không cùng bà đánh bài, thì hai mẹ con cùng thêu thùa, hoặc nói chút chuyện thường ngày, hiện tượng Quý thị say sóng cũng tốt hơn nhiều. Khúc Thấm cũng theo sang, tuy thời gian không lâu bằng Khúc Liễm, nhưng cũng rất quan tâm Quý thị, khiến Quý thị vô cùng cảm động.

Ngược lại Khúc Loan không cùng đánh bài từ sáng đến tối như hôm đó nữa, mà là sau khi đến thăm Quý thị, thấy thân thể bà không còn khó chịu nữa, thì về khoang thuyền của mình mà bắt đầu đọc sách, khi mệt mỏi, thì đứng trên boong thuyền ngắm cảnh, hoặc buông câu, tạm nghỉ ngơi chốc lát.

Cuộc sống trên thuyền cũng hơi nhàm chán, may là người một nhà ở bên nhau, tuy Khúc Loan và Quý thị chưa từng đi xa nhà, nhưng trên đường có Từ Sơn lo liệu, bọn họ thường đưa Khúc Thấm vào kinh, nên đương nhiên là có kinh nghiệm, mọi việc trên đường đều quản lý ngăn nắp, mỗi lần cập bến bổ sung nước và lương thực, còn có thể đi dạo trong thành mua một ít món ăn vặt đặc sắc của địa phương đó, đi đường cũng không hề gấp gáp, có phần tiêu dao (nghĩa là không bị ràng buộc).

Thuyền đi được bảy tám ngày, khi tới phủ Thanh châu, Khúc Loan muốn cùng quản sự đi mua đồ dùng sinh hoạt xuống thuyền, vào dạo thành Thanh châu.

Quý thị và Khúc Liễm đều hơi lo lắng, Khúc Liễm nếu ở hiện đại thì đệ đệ chỉ là một học sinh tiểu học thôi, lại phải đảm đương vị trí trụ cột trong gia đình, thật sự lo lắng cho nó.

Khúc Thấm nghĩ sơ, bèn đồng ý, cười nói với Từ Sơn:

- Giao thiếu gia cho thúc đấy, thúc nhớ phải trông nom nó cho tốt nhé, đừng có để nó xảy ra chuyện gì.

Rồi lại nói với Khúc Loan:

- Đọc vạn quyển sách không bằng đi nghing dặm đường, đệ nghĩ rất đúng, dù sao cũng không nên suốt ngày giam mình trong phòng đọc sách rồi trở thành một con mọt sách cổ hủ được, nếu muốn đi dạo, vậy nhớ phải tuân theo sự sắp xếp của Từ quản sự, không được tự ý đi loạn nha!

Khúc Loan nở nụ cười với tỷ tỷ:

- Mọi người cứ yên tâm đi, con sẽ nghe theo bố trí của Từ quản sự, không chạy loạn đâu.

Thấy Khúc Thấm đồng ý, Quý thị cũng không dám phản đối, chỉ có thể thôi.

Khúc Liễm thấy xấu hổ, nàng luôn quên mất sự khác biệt về thời đại, đệ đệ trong mắt tỷ tỷ là nam nhân duy nhất trong nhà, sau này sẽ chống đỡ tam phòng của họ, nên vô thức đối xử với nó như người lớn, dành cho nó sự tôn trọng, rất xem trọng ý kiến của nó, không vì tuổi nó còn nhỏ mà tự ý quyết định việc nó làm.

Xem ra trong việc giáo dục đệ đệ, nàng vẫn nên nghe theo vị tỷ tỷ không biết đã sống được bao nhiêu năm ở kiếp trước rồi trọng sinh này đi.

Khúc Loan đi rất lâu, ai ngờ lúc về còn dẫn theo cả mấy người nữa về.

Lúc thấy thiếu niên cẩm y như ngọc được đệ đệ mời lên thuyền kia, cả người Khúc Liễm cảm thấy không xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.