Nữ Bang Chủ

Chương 37: Đi




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Một khi Trần Tuyết phát tác, một mình nàng chịu đựng thống khổ dục hỏa đốt người, đốt thần, đều là rất khảo nghiệm người ta, càng không cần nói là Long Ðình còn kích phát ra tinh huyết khí tức của Trần Hạo đến dẫn dụ.

“Ha ha ha... Tiểu Tuyết, ta đây là tốt cho ngươi... Ðừng dùng loại ánh mắt này nhìn người ta nha...”

“Có mùng một sẽ có mười lăm! Chờ thời điểm phát tác, xem ta đối với ngươi như thế nào!” Trần Tuyết trừng mắt nhìn Long Ðình không còn cách nào khác nói, nói xong liền nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến sắp đến.

...

Niết Bàn Ðan cũng không phải là Long Ðình chuyên dụng, tuy đối tượng sử dụng tương tự là Trần Hạo, dựa theo ý kiến của Long Đình, ảnh hưởng cũng không lớn. Bởi vì nàng và Trần Tuyết thời gian là chênh lệch, thời gian chậm bốn viên đan dược, tin tưởng Trần Tuyết có thể kiên trì đến thời điểm nàng hoàn thành Niết Bàn Ðàn trước, thời điểm đó, chỉ cần cho Trần Hạo liên tục nuốt Niết Bàn Ðan ẩn chứa tinh huyết của Trần Tuyết, ở thời điểm Trần Tuyết không thể kiên trì nữa, âm dương giao hòa là được, đối với Trần Tuyết là rèn luyện không thiếu chút nào, nhưng đối với Trần Hạo thì rèn luyện xa xa không có khả năng mãnh liệt như Long Ðình và Trần Hạo làm lần đầu tiên. Cái này không chỉ là vấn đề trên thời gian, mà là sau khi trải qua một lần, loại rèn luyện này đối với Trần Hạo hiệu quả sẽ rất yếu, nói chính xác là Trần Hạo chỉ biến thành thuốc giải, thật sự rèn luyện chỉ có Trần Tuyết.

Nhưng có một điểm khẳng định, đó là thông qua loại thuốc này, Trần Tuyết đối với Trần Hạo sẽ càng thêm quyết chí thề không rời.

...

Không qua bao lâu sau, Trần Tuyết phát tác, làm Long Ðình có chút kinh ngạc là Trần Tuyết bày ra định lực vượt xa nàng tưởng tượng, cứng rắn, ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không có, liền chống chịu qua lần đầu tiên phát tác cơ bản sau khi đan dược vào cơ thể. Phải biết rằng, nàng chính là đem khí tức tinh huyết của Trần Hạo thúc giục đến đến cực hạn, hơn nữa tới gần bên cạnh Trần Tuyết. Chỉ thiếu chưa ôm vào lòng, nhưng lại chưa nhìn thấy mong đợi nàng muốn.

“Lợi hại lợi hại... Tiểu Tuyết, ý chí ngươi rất kiên định, ta xấu hổ không bằng...”

“Dược lực thật lợi hại...” Đầy người Trần Tuyết đổ mồ hôi đầm đìa. Sau khi mở to mắt, không để ý tới Long Ðình, lẩm bẩm, tâm thần lại đắm chìm trong sự tăng lên kinh người do Nhất Dương Niết Bàn Ðan sau lần đầu tiên rửa tội mang đến.

“Ðó là tự nhiên. Ðây là bí pháp viễn cổ pháp bảo ẩn chứa. Há có thể không lợi hại?” Long Ðình nói: “Ha ha... Ta còn chờ ngươi phi lễ ta... Cũng tiện để cho ta xem xem bộ dáng ngươi cởi sạch...”

“Nằm mơ đi! Muốn tìm về cân bằng, ngươi là không có hy vọng...” Trần Tuyết càng ngày càng phát hiện đối với Long Đình nữ nhân tính toán chi li này không còn gì để nói, rõ ràng là canh cánh trong lòng mình từng thấy bộ dáng nàng cởi sạch. Chẳng qua, càng là như thế, nàng và Long Đình quan hệ càng hòa hợp.

“Bây giờ đến ngươi truyền thụ ta loại tuyệt học kia...”

“Được, ta nói cho ngươi phương pháp, ngươi chậm rãi nghiên cứu...” Trần Tuyết mỉm cười nói, nói xong liền ngưng tụ thành một đạo thần niệm, dung nhập đến mi tâm Long Đình.

Sau một lát.

Long Đình thét chói tai một tiếng, liền đánh về phía Trần Tuyết, ở trong tiếng cười to đắc ý của Trần Tuyết, hai người đánh thành một đoàn. Ðối mặt Long Đình thân thể biến thái, đại pháp đơn thuần là cấu vặn véo, Trần Tuyết không phải đối thủ của Long Ðình. Nhưng sau khi khí tức của Trần Tuyết chợt biến hóa thành nam nhân, Long Ðình lại ở trên tâm lý không thừa nhận được, bại lui đến một bên.

“Không chơi với ngươi, vào thế giới thứ hai đi xem một chút... Tiểu Tuyết, ngươi cho ta số thông tin của ngươi”

“Cho ngươi cũng vô dụng. Ta bây giờ tiến vào thế giới thứ hai, hoàn toàn cùng bên ngoài ngăn cách liên hệ.” Trần Tuyết nói.

“Vậy đổi cái thân phận tiến vào là được. Trần Hạo chính là làm như vậy... Ồ, sao cũng không có? Chẳng lẽ lại đổi mới rồi...” Long Ðình cùng lúc nói, đã tiến vào thế giới thứ hai, nhưng sau khi đem toàn bộ số thông tin Trần Hạo từng liên hệ nàng đều liên hệ một lần, lại không có bất cứ gì đáp lại.

Loại tình huống này ước chừng duy trì một tháng, vẫn như trước là không có bất cứ gì đáp lại.

...

Tê tê tê...

Chỗ phòng Trần Hạo, suốt một tháng thời gian, Trần Hạo vẫn duy trì tư thế của một tháng trước, vẫn chưa nhúc nhích, mắt mở to, nhưng con ngươi không có bất cứ tiêu cự gì, khí tức quanh thân càng tản ra kỳ dị, tâm thần dao động, cỗ tâm thần dao động này vô hình vô chất, nhưng ở trong toàn bộ phòng khơi dậy từng cơn gió mát.

Chỉ là tư thế khẽ động, nhưng giờ phút này, hắn lại cùng hắn một tháng trước tựa như hai người. Nếu luận khí tức bản thân hay bộ dáng, đều đã xảy ra biến hóa làm cho người ta khó có thể tin.

Khí tức không phải mạnh lên, mà là thay đổi. Tuy cũng không phải thay đổi trên căn bản, nhưng nếu không phải Trần Tuyết, Long Ðình người thật sự quen thuộc hắn, thì không thể thông qua khí tức mà nhận ra hắn được.

Tinh khí thần so với trạng thái một tháng trước no đủ, bây giờ kém cách xa vạn dặm. Nếu nói một tháng trước là hoa tươi nở rộ, bây giờ chính là điêu linh sau lá rụng, chỉ thiếu một trận gió, là có thể làm cho bay xuống, hóa thành bụi đất.

Bộ dáng biến hóa càng lớn. Ban đầu tóc đen nhánh, giờ phút này biến thành trắng bệch, ngay cả một đôi mày kiếm cùng chòm râu một tháng tự động sinh trưởng ra, bây giờ đều là trắng như tuyết.

Nếu không phải da thịt cùng khí tức sinh mệnh của hắn vẫn duy trì trẻ tuổi, chỉ sợ sẽ bị bất luận kẻ nào coi là lão giả. Đương nhiên, khí tức sinh mệnh trẻ tuổi thì trẻ tuổi, nhưng giờ phút này so với một tháng trước thì mỏng manh hơn rất nhiều, hơn nữa đang yếu bớt.

Hiện tại Trần Hạo chỉ có thể được xem như thiếu niên bề ngoài già nua, hắn càng ngày càng suy yếu.

“Xin lỗi... Xin lỗi...”

Giờ phút này, cửa chính phòng tu luyện sớm mở ra, thiếu nữ đã đổi tên Trần Tiểu Thanh yên lặng quỳ gối trước mặt Trần Hạo, trong miệng không ngừng nhắc tới ba chữ “Thực xin lỗi”. Ban đầu Trần Hạo bảo nàng ở phòng tu luyện chờ, chờ hắn nghĩ một chút, chờ hắn quyết định. Nhưng nàng ở dưới tâm tình thấp thỏm bất an, sau khi liên tục đợi vài ngày thời gian chưa có bất cứ động tĩnh gì, rốt cuộc nàng không chịu nổi giày vò trong lòng, muốn đi ra xem.

Nàng đi ra nhìn thấy một màn, làm cho nàng hoảng sợ.

Hầu như là liếc một cái liền có thể khẳng định, Trần Hạo đã tiến vào trong ma chướng.

Ma chướng là tình huống mọi người tu luyện, ở trên đường tu luyện đều gặp phải. Chẳng qua, ma chướng của mỗi người cũng không hẳn giống nhau, có thể nói ma chướng ngàn vạn, tựa như lúc trước Đạm Đài Liên từ Sí Diễm tinh đi ra lâm vào ảo cảnh thật giả, đó là một loại ma chướng. Nhưng chỉ cần là ma chướng, liền chỉ có tự mình nhảy ra, mọi ngoại lực đều vô dụng. Ngoại lực có thể cắt ngang, nhưng sau khi cắt ngang, hậu quả là gì thì không ai biết. Cho nên, chỉ cần đối phương còn khí tức sinh mệnh tồn tại, thì chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Trần Tiểu Thanh rất rõ ràng, nàng hèn mọn nhỏ bé không đáng kể, không phải là nguyên nhân căn bản làm cho Trần Hạo lâm vào ma chướng, nhưng có thể cảm giác được Trần Hạo lâm vào ma chướng, hoặc nhiều hoặc ít cùng nàng có liên quan, ít nhất là nàng được xem như ngòi nổ, làm Trần Hạo nghĩ tới cái gì, mới có thể lâm vào ma chướng như vậy.

Nếu không thì không có khả năng lâm vào ma chướng.

Huống chi Trần Hạo nói, hắn cần cân nhắc một chút, bảo nàng chờ.

Ban đầu nàng cho rằng, không cần bao lâu, Trần Hạo hẳn là có thể nhảy ra khỏi ma chướng, khôi phục bình thường.

Nhưng đợi một lần này là gần một tháng thời gian, nàng trơ mắt nhìn tóc, lông mi của Trần Hạo đen nhánh từng chút trắng đi, trơ mắt nhìn sinh mệnh khí tức của Trần Hạo càng ngày càng mỏng manh.

“Xin lỗi... Ta không nên miễn cưỡng ngươi, không nên lòng tham không đáy, cứ được một tấc lại muốn tiến một thước... Ngươi đã cứu ta, cho ta tự do... Ðã đủ rồi, đủ rồi...”

Mắt Trần Tiểu Thanh sớm sưng đỏ, dù nàng là Nhân Tiên cảnh, chưa thúc giục chân nguyên, cứ như vậy quỳ gối trước mặt Trần Hạo gần một tháng thời gian, thân thể nàng đã tê dại từ lâu. Nếu có thể lặp lại một tháng trước, nàng sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng Trần Hạo, tùy tùng bên cạnh hắn. Có lẽ, đối với Trần Hạo, nàng chỉ là một cái trói buộc. Nàng lại như muốn cưỡng cầu, muốn tham lam.

Đáng tiếc, giờ phút này nàng chỉ có thể chờ, chỉ có thể cầu nguyện Trần Hạo ở trước khi sinh mệnh khí tức hoàn toàn hao hết, nhảy ra khỏi ma chướng. Nếu một khắc cuối còn không được, như vậy nàng chỉ có thể mạo hiểm cắt ngang ma chướng của Trần Hạo, kết quả như thế nào thì chỉ có trời biết.

Ma chướng tự mình nhảy ra, đó là một lần tâm cảnh lột xác, một lần tăng lên. Nếu bị cắt ngang, thì chỉ chịu ảnh hưởng rất nhỏ, thậm chí không có ảnh hưởng, đơn giản là không thành công vượt qua ma chướng, nhưng trốn thoát ma chướng, tương lai có một ngày sẽ đối mặt lần nữa. Có điều là biến thành si ngốc, tỉnh táo là tỉnh táo trong ma chướng, không thể tự kiềm chế, đó là kẻ ngốc.

Nếu là như vậy, muốn khôi phục lại, sẽ muôn vàn khó khăn.

...

Trong nháy mắt là một tháng trôi qua.

Sinh mệnh khí tức của Trần Hạo càng thêm mỏng manh, tinh khí thần càng suy yếu đến trình độ người thường.

Tâm tình Trần Tiểu Thanh càng ngày càng trầm trọng, càng ngày càng hối hận, càng ngày càng lo lắng.

Thời gian dài quỳ xuống đất, cùng với khẩn trương chăm chú nhìn, hai mắt nàng đã biến thành đỏ như máu.

Nhưng ngay tại giờ phút này.

Xẹt!

Một tia sáng chợt từ mi tâm Trần Hạo tràn ra.

“A?” Nháy mắt nhìn đến lưu quang, Trần Tiểu Thanh phát ra tiếng kêu kinh hỉ, có động tĩnh, nghĩa là Trần Hạo đã muốn thức tỉnh, nói cách khác, Trần Hạo muốn thành công vượt qua ma chướng.

“A...”

Nhưng ngay sau đó, nàng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“Mẹ! Nếu chủ nhân có gì, lão tử liền phế ngươi!” Ðịa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong Y Đằng Thái, quanh thân phát ra lực lượng thân thể khủng bố cực điểm, ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thanh, hung thần ác sát nói. Giờ phút này, hắn so với thời điểm mới đạt được thân thể Quách Nộ, là không biết cường hãn hơn bao nhiêu lần. Tuy linh hồn Quách Nộ chưa bị phá hủy, nhưng linh hồn Y Đằng Thái đã hoàn toàn cùng thân thể hợp nhất, chỉ cần phá hủy linh hồn của Quách Nộ, liền là thật sự đại viên mãn dung hợp.

“Ngươi... Ngươi là ai?” Trần Tiểu Thanh quả thực không thể tin được mắt mình. Nếu không tận mắt thấy đối phương từ mi tâm Trần Hạo xuất hiện, chỉ sợ liền đem Y Đằng Thái coi là kẻ địch. Trần Hạo chỉ là Địa Tiên cảnh, nhưng lại có chứa được người sống ở không gian trong đầu. Đây chính là người sống thật sự, không phải nguyên thần.

“Ngươi quản lão tử là ai? Lão tử...”

Xẹt! Xẹt!

“Y huynh, quên đi, cùng phát với cô ta có ích lợi gì... Này, tiểu cô nương, ngươi nhanh đứng dậy, đến phòng tu luyện khôi phục tới trạng thái đỉnh phong...”

“Phải, nhanh đi nhanh đi...”

Trần Tiểu Thanh liền kinh ngạc nói không ra lời. Ði ra một người sống đã đủ kinh ngạc, sau đó lại đi ra hai kẻ tản ra khí tức viễn cổ thần thú. Nói chính xác là hai viễn cổ thần thú xuất hiện ở trước mặt nàng.

Một Chu Tước và một Huyền Vũ.

Tuy hai thần thú đều đem thân thể thu nhỏ ngàn lần, nhưng khí tức viễn cổ thần thú nồng đậm của nó, lại không hàm hồ chút nào.

Huyền Vũ đúc lại kim thân, đó là một trong những thu hoạch của Trần Hạo ở Huyền Băng Vực.

Thân là nhân đan Hạo Vũ tinh Ðông Lưu thành đệ nhất gia tộc bồi dưỡng ra, kiến thức của Trần Tiểu Thanh cùng người tu luyện Vô Cực tinh so sánh, tuyệt đối là uyên bác, không thể không nhận ra là Viễn cổ thần thú.

Lúc này, Trần Tiểu Thanh cảm giác duy nhất chính là chủ nhân mới của mình, xa so với nàng tuởng tượng càng thêm yêu nghiệt, càng thêm cường đại, càng thêm thần bí.

Hai viễn cổ thần thú sau khi nhận chủ có thể ở không gian trong đầu Trần Hạo coi như bình thường, nhưng người sống không phải thần thú, dù là nhận chủ, cũng không thể tồn tại ở không gian trong đầu Trần Hạo.

“Còn thất thần làm gì? Nhanh chóng đi khôi phục!” Y Đằng Thái hung tợn nói.

“Xin lỗi...”

“Xin lỗi có tác dụng cái rắm? Bảo ngươi khôi phục! Khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, tùy thời chuẩn bị chủ nhân hy sinh!”

Tính cách Y Đằng Thái rõ ràng nóng nảy hơn nhiều, hơn nữa không để ý ngại cái gì. Chu Tước cùng Huyền Vũ thì tương đối khôn khéo hơn nhiều. Hai gia hỏa này sau khi đúc lại kim thân, truyền thừa ký ức đặc thù của viễn cổ thần thú cũng bắt đầu thức tỉnh. Tuy chúng nó không phải Viễn cổ thần thú ở thời đại Viễn cổ thật sự, nhiều nhất chỉ có thể xem như hậu duệ của Viễn cổ thần thú, nhưng loại truyền thừa ký ức này thức tỉnh, sẽ làm tâm trí hai gia hỏa này so với con người còn tinh minh hơn, giống như người già thành tinh. Chính bởi vì như thế, hai đứa chúng nó không đối với Phiếm Tiểu Thanh nói năng ác độc, lúc này lúc nọ, chẳng may đến lúc nào đó địa vị người ta tăng lên thì bọn chúng cũng đỡ mệt.

“Vâng...”

Trần Tiểu Thanh trong kinh ngạc tuy chưa làm rõ tình trạng, nhưng biết người tu luyện hung hăng này, ý tứ là mình trước hết khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, liền có khả năng giúp được chủ nhân, dù hắn nói là hy sinh, Trần Tiểu Thanh cũng không có gì do dự.

Tê...

Thúc giục chân nguyên quán thông hai chân quỳ thẳng không dậy đã hoàn toàn tê dại, Trần Tiểu Thanh liền bay vào phòng tu luyện.

Chợt Y Đằng Thái, Chu Tước, Huyền Vũ, một người hai thú liếc lẫn nhau một cái, đồng thời phát ra một đạo năng lượng mềm nhẹ, thoáng như đem toàn bộ không gian cắt một khối. Chưa kinh động Trần Hạo một chút, liền mang theo Trần Hạo đang giữ vững tư thế không thay đổi, bay vào phòng tu luyện.

Xẹt xẹt xẹt...

Trong phút chốc, từng tia sáng ở dưới một người hai thú phối hợp, bắt đầu quay chung quay bốn phía phòng tu luyện xoay tròn, từng viên tiên nguyên tinh, bổn nguyên tinh thạch, cùng với mạch khoáng trân quý sau khi chiết xuất chậm rãi ngưng tụ, cấu tạo thành phù văn phức tạp huyền ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.