Nữ Bang Chủ

Chương 05: Cậu lọt xuống hố rồi sao?




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Nhân viên công tác quảng trường thiên phạt của liên minh cùng toàn bộ người tu luyện xem lễ, đều cho rằng Trần Hạo sẽ yêu cầu liên minh giảm xuống bội số thiên phạt mở rộng. Nhưng làm bọn họ khó hiểu là Trần Hạo ngạo nghễ mà đứng ở thời khắc đạo kiếp vân thứ hai càng khủng bố dần dần ngưng tụ thành đánh xuống mà hắn vẫn chưa ra bất cứ chỉ lệnh nào, lại còn ngẩng đầu nhìn trời, không chút sợ hãi, cũng chưa ngưng tụ bất cứ tuyệt học công kích nào, cứng rắn thừa nhận thiên phạt oanh kích.

Răng rắc!

Ầm ầm... Oành đùng đùng...

Xẹt xẹt xẹt...

“Sao lại thế này?”

Giờ khắc này, trong đầu Trần Hạo cùng mọi người ở đây, cùng xuất hiện cái nghi hoặc này. Khác nhau là vấn đề nghi hoặc khác nhau.

Mọi người khó hiểu là đạo thiên phạt thứ nhất Trần Hạo cũng phải dựa vào thần thông tuyệt học phá vỡ, bây giờ lại ngạnh kháng đạo thứ hai so với đạo thứ nhất càng khủng bố hơn. Cái này không hợp lý. Nói chính xác là ngay cả đạo thứ nhất cũng không thể ngạnh kháng, đạo thứ hai ngạnh kháng có thể nháy mắt hóa thành tro bụi. Nhưng hiển nhiên chưa xuất hiện tình huống bọn họ tưởng tượng.

Mà Trần Hạo nghi hoặc lại là mình khi nào cường đại đến loại cảnh giới này. Rõ ràng thiên phạt rất khủng bố, có thể đối với bản thân có hiệu quả rèn luyện thật tốt nhưng đối với linh hồn, ý chí, tâm cảnh, đều không có bất cứ hiệu quả gì. Ngay cả thân thể, Trần Hạo cũng chưa cảm giác được một chút tính khiêu chiến, cái này thực không khoa học. Ít nhất, Trần Hạo là bị làm hôn mê, đây chính là thiên phạt bởi người tu luyện nghịch thiên mà ra, mà dẫn động thiên phạt. Không thể không có hiệu quả.

Nhưng sự thật chính là như thế.

“Ài..., phá đi!”

Xẹt! Xẹt xẹt! Xẹt xẹt xẹt!

Oành... Oành đùng đùng...

Kiếm quang huy hoàng lần nữa xuất hiện, khác với lần trước, kiếm quang của Trần Hạo vô hình trung yếu bớt ảo diệu ẩn chứa trong đó, càng nháy mắt vung kiếm trăm đạo, mới đem đạo kiếp vân thứ hai phá vỡ.

Bản thân Trần Hạo không hiểu, tất cả người ở đây kể cả Long Ðình cùng Long Dực càng không hiểu Trần Hạo là xảy ra chuyện gì. Nếu nói không thể thừa nhận đạo thiên phạt thứ nhất, vậy đạo thứ hai khẳng định là trực tiếp cường công, không có lý do gì lựa chọn ngạnh kháng trước loại phương thức tự sát này, Trần Hạo thì không những chọn, còn có thể không có gì, hắn tiếp tục đem kiếp vân phá vỡ.

Hai đạo đầu là như thế.

Ðạo thứ ba, đạo thứ tư, theo uy lực của kiếp vân thì thiên phạt càng ngày càng mạnh, Trần Hạo vẫn như cũ, ngạnh kháng một lát, sau đó liền thúc giục kiếm quang, thi triển tuyệt học liên miên không dứt, một hơi đem kiếp vân phá hủy.

Ðạo thứ năm, đạo thứ sáu, đến đạo thiên phạt thứ chín chấm dứt, đều không trì hoãn thời gian quá dài, cũng vẫn duy trì phương thức làm cho mọi người khó hiểu.

“Mẹ...”

Mỗi người, mỗi một lần ở thời điểm vượt qua thiên phạt, được năng lượng kiếp vân bù đắp ngược, vô luận thân thể hay linh hồn hay tâm cảnh hay ý chí hay cảm ngộ đối với thiên đạo pháp tắc, đều có tăng lên về chất, hơn nữa tâm linh sẽ vô cùng sảng khoái, đều sẽ có hưng phấn sau khi thoát thai hoán cốt, nhưng lần này Trần Hạo buồn bực vô cùng.

Tuy vách ngăn Nhân Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đi thông Địa Tiên cảnh ở thời điểm thiên phạt chấm dứt cũng nháy mắt tan vỡ, thành công bước vào Địa Tiên cảnh, Trần Hạo cảm giác được thực lực của mình có tăng lên kinh người, nhưng vẫn rất không thoải mái, rất khó chịu, bởi vì hắn tăng lên chỉ là cảnh giới chân nguyện. Phương diện khác không có bất cứ cảm giác gì, thiên phạt vừa rồi giống như là một hồi chiến đấu không đến nơi đến chốn, không hề ý nghĩa.

Xẹt!

Trần Hạo liền hóa thành một dải ánh sáng, buồn bực rời khỏi, không dừng lại một chút.

Giờ khắc này, người tu luyện toàn bộ ở quảng trường thiên phạt, thì bắt đầu ong ong nghị luận, đều đang nghi hoặc, khó hiểu loại tình huống này. Có thể nói, ở đây 99,9% người cùng Trần Hạo giống nhau, đều không hiểu sao lại thế, dù là nhân viên công tác trung tâm của liên minh cũng đều không hiểu. Bọn họ từng thấy vô số người dẫn động thiên phạt, còn chưa từng gặp người quỷ dị như thế làm người ta không hiểu.

Nhưng khi một cao thủ Đại La Kim Tiên kiến thức rộng rãi, ẩn nấp ở trung tâm quảng trường thiên phạt của liên minh xuất hiện, gỡ bỏ mọi người nghi hoặc trong lòng.

Đó là đại viên mãn.

Người tu luyện trẻ tuổi thần bí vừa rồi là người tu luyện ngàn vạn năm cũng khó gặp được một lần, ở trạng thái đại viên mãn dẫn động thiên phạt. Cái gọi là đại viên mãn chính là Nhân Tiên cảnh của Trần Hạo đã đến trạng thái đại viên mãn, dù không dẫn động thiên phạt nhưng trên cơ bản đã là cao thủ Địa Tiên cảnh, kém chỉ là một tầng giấy. Nhẹ nhàng đâm một cái là rách. Thiên phạt với hắn thì tác dụng duy nhất là giúp hắn đâm thủng tầng giấy đó. Ðối với bản thân hắn không có bất cứ hiệu quả rèn luyện gì. Bởi vì hắn thực đã đem bản thân rèn luyện đến cảnh giới Nhân Tiên cảnh đại viên mãn.

Ở tu luyện giới có thể làm được như vậy, trên cơ bản mọi thiên tài đứng đầu đều có thể làm được, nhưng không có ai ngu ngốc làm như vậy. Bởi vì đây hoàn toàn là lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, trên thực tế, chỉ cần có được 80% viên mãn là nên dẫn động thiên phạt, bởi vì trải qua thiên phạt liền có thể đem người đó rèn luyện đến đại viên mãn. Chẳng có ai sẽ lãng phí thời gian sau khi đem bản thân rèn luyện đến đại viên mãn mới dẫn động thiên phạt. Đó là có bệnh. Dù sao, trạng thái đại viên mãn hoàn toàn là lãng phí tác dụng của thiên phạt.

Ðại La Kim Tiên giải thích, nhanh chóng ở quảng trường thiên phạt lan tràn ra, Long Ðình cùng Long Dực đang vẻ mặt nhíu mày sau khi nghe được mới chợt hiểu ra.

Chợt hai người biến mất ở tại chỗ, vội vàng hướng Hạo Vũ thành quay về.

Theo sát sau Trần Hạo là Bách Lý Ngưng Băng đuổi theo mà ra, nàng lại chưa nghe được Ðại La Kim Tiên giải thích.

“A, hừ, một lần này, ta nhất định phải khiến ngươi quỳ gối trước mặt ta, xin ta! Cầu xin ta!”

Bách Lý Ngưng Băng thay đổi khí tức của mình, thu liễm đến mức tận cùng, bằng vào một tia khí tức phù văn tinh thuần đến mức tận cùng, huyền ảo cực hạn cũng mỏng manh đến mức tận cùng, xa xa tập trung Trần Hạo, theo đuôi ở phía sau hắn. Cố nén hận ý đọng lại ở sâu trong lòng, chờ đợi cơ hội. Nàng tin lần này nhất định có thể cho Trần Hạo một cái giáo huấn suốt đời khó quên, rửa sạch mối hận trong lòng.

Giết chết Trần Hạo thì quá tiện nghi hắn, dù người khác từng nghĩ hay không thì nàng chưa từng nghĩ tới. Trần Hạo làm nhục nàng thì không phải chết là có thể trả được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.