NPC Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 42: Chương 42: Diễn Biến.




Từ ngày đầu tiên kỳ phát tình kết thúc, Chu Mộ Thời không trở về nhà nữa.

Anh ở ngoài làm việc không ngừng nghỉ hai mươi bốn giờ, xử lý công việc chất đống trong lúc vắng mặt, buổi tối thì qua đêm trong phòng làm việc.

Anh tạm thời không muốn gặp Hạ Ngung lắm.

Dù kỳ phát tình là một việc hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng nó đã xảy ra, Chu Mộ Thời cũng không ngây thơ đến mức trốn tránh.

Trên thực tế, những trải nghiệm trong mấy ngày qua cũng không tệ lắm, không thể phủ nhận là Hạ Ngung không chỉ đạt tiêu chuẩn trong công việc, đồng thời còn là một bạn giường ưu tú.

Ngoại trừ thỉnh thoảng vì bản tính của alpha mà làm đến mức mất khống chế ra thì có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng ở trên giường, nói không hài lòng chắc chắn là nói dối.

Cũng chính là bởi vậy, Chu Mộ Thời hiếm khi từ bi, không đá văng cái tên mạo phạm cấp trên này sau kỳ phát tình, thậm chí còn cho phép đối phương tiếp tục ở lại trong nhà.

Nhưng anh không có dự định tiến thêm một bước giữ quan hệ xác thịt với người mình thuê, chuyện này đã vượt ra khỏi điều khoản hợp đồng.

Bản năng chiếm hữu của alpha là một nhân tố nguy hiểm không xác định, anh không muốn cho đối phương cơ hội được voi đòi tiên.

Chu Mộ Thời không có khả năng để người khác đánh dấu anh hoàn toàn, đây là giới hạn cuối cùng của anh.

Trong văn phòng rộng rãi có một chiếc giường lớn để nghỉ ngơi, nhưng mấy ngày nay anh vẫn ngủ không ngon.

Có lẽ là đã quen cảm giác nằm gối lên một người khác, lúc ngủ một mình anh cứ cảm thấy ngủ mơ, dễ tỉnh, cuối cùng anh thường dậy khi trời chưa sáng và pha một ly cà phê cho mình.

Tối hôm đó có một cuộc xã giao không từ chối được, có liên quan mật thiết tới dự thảo nghị quyết mà anh chuẩn bị tham gia, Chu Mộ Thời bàn bạc với đối phương trong quán rượu đến khuya mới có thể thống nhất ý kiến, trong lúc đó anh không thể tránh khỏi việc uống vài ly, khi trở lại trên xe đã là rạng sáng.

Tửu lượng của anh tàm tạm, không tới mức cực kỳ say, chỉ là đầu óc mụ mị, sau khi vào phòng làm việc anh rót cho mình ly nước, thuốc giải rượu mà trợ lý chuẩn bị cho anh ở trên bàn trước khi đi đã bị anh bất cẩn làm rớt xuống đất, không biết đã lăn đi đâu.

Chu Mộ Thời nheo mắt tìm một hồi, không tìm được thì từ bỏ, anh mở máy truyền tin ra lệnh trợ lý mới vừa đi không lâu quay về, rồi mới đỡ trán nhắm mắt dựa vào ghế sô pha để nghỉ ngơi.

Men say làm người ta buồn ngủ, chẳng bao lâu sau, bóng tối trước mắt càng ngày càng trĩu nặng, anh không nâng nổi mí mắt, rụt vào góc ghế sô pha, ngủ thiếp đi.

Cảm giác trong mơ cứ chìm nổi, không yên ổn, giống như bám lấy tấm ván đang vỡ nát trong biển, xung quanh có nhiều người muôn hình muôn vẻ đi qua đi lại, khung cảnh thay đổi nhanh như gió, qua thật lâu sau, mà cũng có thể chỉ là một lát, anh bị một người kéo ra khỏi giấc mơ.

Anh mở nửa mắt, khuôn mặt Hạ Ngung xuất hiện trong tầm mắt mông lung.

Thật ra là mặt Ngu Uyên mới đúng, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Mộ Thời nghĩ đến Hạ Ngung đầu tiên khi thấy khuôn mặt này, chứ không phải là người chồng xa lạ dù ở chung mấy năm.

Người trước mặt quỳ một gối bên ghế sô pha, cúi đầu nhìn anh chăm chú, màu xanh nơi đáy mắt đậm như mực, dùng giọng nói dịu dàng khẽ nói gì đó.

Chu Mộ Thời không nghe rõ, giọng nói trong mơ luôn luôn mơ hồ, anh chỉ nghĩ, sao lại mơ thấy người này.

Mùi hương tin tức tố quen thuộc lan ra trong không khí, Chu Mộ Thời hít một hơi, bờ môi giật giật nhưng không phát ra âm thanh.

Hạ Ngung nhìn ánh mắt mê mang trong vô ý thức của anh, khẽ cười một tiếng và đưa tay sờ môi dưới, cúi người hôn anh.

Đầu lưỡi đảo từ khóe môi qua hạt đậu trên môi, đụng chạm nhẹ nhàng lại lưu luyến, ngậm lấy cánh môi Chu Mộ Thời mút một lát, xoa cằm cạy mở răng anh. (Kiểu môi hạt đậu là hình dáng môi gợi cảm với viền môi hơi cong đi kèm điểm mấu nhấn nhẹ hơi nhô ra như hạt đậu ở giữa môi trên)

Chu Mộ Thời ngửa người tựa vào ghế sô pha, không hề phản kháng mà đắm chìm trong bầu không khí đầy tin tức tố, thẳng đến khi môi đối phương rời đi, anh mới hơi nâng mắt lên.

Đôi môi bị mở ra hơi ửng hồng, còn chưa kịp khép lại, một ngón tay dài đã luồn vào không cho anh khép miệng lại.

Hạ Ngung nghiêng người ngồi trên tay ghế sô pha và bao phủ anh, lấy một viên thuốc ra từ bình thuốc giải rượu, lần theo khe hở bờ môi bỏ vào trong miệng anh.

"Ngoan, uống nó."

Vỏ bọc viên thuốc tan ra trong miệng, để lộ phần trong đắng ngắt, Chu Mộ Thời nhíu mày, nghiêng đầu dùng đầu lưỡi phun nó ra.

Anh nghe thấy Hạ Ngung bất đắc dĩ cười một tiếng, một lát sau, cằm Chu Mộ Thời bị hắn nhẹ nhàng ép mở ra, đối phương nhét viên thuốc vào lần nữa, tiếp theo hắn lại dùng chiêu cũ, cầm ly nước uống và ngậm nước, chặn môi của anh để rót vào.

Chu Mộ Thời không hề đề phòng mà sặc một tiếng, bị hắn giữ đầu lại ép nuốt xuống, chất lỏng dư thừa chảy ra theo khe hở bờ môi dán sát của hai người, uốn lượn chảy qua cằm và cổ, làm người anh ướt đẫm.

Cái hôn với mục đích đàng hoàng nhanh chóng thay đổi, Chu Mộ Thời nửa dựa vào lồng ngực người bên cạnh, tiếng trao đổi nước bọt vang lên lép nhép, nụ hôn càng ngày càng sâu, gần như tham lam mà quấn lấy đầu lưỡi đối phương để hút lấy dòng tin tức tố, Hạ Ngung thấy anh sắp không thở nổi, nâng gáy anh và lui ra, còn chưa ngồi dậy, hắn đã bị Chu Mộ Thời ôm cổ ghì xuống, bóp cằm và thô bạo chặn môi hắn lại.

Trong giấc mơ của anh, anh có đặc quyền làm bất cứ thứ gì mình muốn.

Chu Mộ Thời dùng tư thế chủ động, ép buộc alpha trước mặt, cuộc chạm gián giữa môi lưỡi giống như một cuộc chiến đơn phương, tin tức tố là chiến lợi phẩm cướp được, bị anh hấp thu vào trong máu.

Hồi lâu sau, anh hôn mệt mỏi mới vịn vai Hạ Ngung để thả lỏng, dựa vào hõm cổ hắn.

Hạ Ngung rút một tờ giấy ra, lau khô vệt nước trên cổ và mặt anh, bàn tay khô ráo chuyển từ đỉnh đầu Chu Mộ Thời đến sau gáy, vỗ nhẹ xung quanh vùng tuyến thể.

Chu Mộ Thời phát ra tiếng hừ lạnh mơ hồ dưới cái vỗ về, buồn ngủ nhắm mắt lại tựa vào vai hắn, rơi vào giấc mơ sâu hơn trong tin tức tố bao phủ dày đặc.

**

Sáng sớm hôm sau, Chu Mộ Thời mở mắt ra trên giường phòng nghỉ, cơn buồn ngủ biến mất sạch sẽ.

Đồng hồ chỉ tám giờ, hiếm khi anh thức trễ một lần, nhưng cơ thể cũng không khó chịu sau khi say rượu.

Anh đứng dậy, trên người còn mặc bộ đồ khi trở về từ cuộc xã giao ngày hôm qua, hiển nhiên là không được thay, chỉ cởi mấy nút áo. Anh cởi đồ ném vào sọt quần áo, vào phòng tắm rửa sạch hơi rượu, đi ra đổi áo sơ mi mới.

Đứng bên cạnh giường cài nút áo lại, Chu Mộ Thời cúi người, cầm gối đầu khẽ ngửi một chút.

Ngoại trừ mùi bột giặt thoang thoảng ra thì không có mùi hương dư thừa nào.

Đi ra khỏi phòng nghỉ, cửa chớp lật trong văn phòng vẫn đóng, có ánh nắng mơ hồ xuyên thấu qua khe hở chiếu vào bàn trà, ly thủy tinh ngã ngửa, rỗng tuếch.

Trợ lý gõ cửa và vào: "Chín giờ sáng tại phòng hội nghị có cuộc gặp nghị viên, bây giờ ngài có đi không?"

Chu Mộ Thời gật đầu, phủ thêm áo khoác và đi ra ngoài.

Một ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chín giờ tối, anh ra khỏi bữa tiệc của Bộ trưởng Bộ tài chính, ngồi vào ghế sau xe, khi đỉnh cao ốc văn phòng cao ngất xuất hiện trong tầm mắt, đột nhiên anh nói: "Không cần ngừng, trực tiếp về nhà đi."

Khi xe dừng dưới tòa nhà, trơi đang mưa phùn, trợ lý cầm dù thay anh, đưa anh vào thang máy.

Cửa mở, trong phòng tối tăm, không có ai.

Chu Mộ Thời tắm rửa đổi quần áo, sắp tới nửa đêm, anh rót một lý cà phê, khoác áo khoác đứng trước cửa sổ, nhìn những hạt mưa lẻ tẻ đan thành cái lưới trên bầu trời, đập vào cửa sổ thủy tinh phát ra tiếng lộp độp.

Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, cửa trước vang lên một tiếng và mở ra.

Trên khuỷu tay Hạ Ngung là áo khoác âu phục, khi thấy bóng lưng của anh, hắn kinh ngạc nói: "Em về rồi à?"

Chu Mộ Thời cụp mắt, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tôi nhớ anh không có lịch công việc vào buổi tối."

Hạ Ngung máng áo khoác lên giá đỡ mũ áo, đi tới gần sau lưng anh, giải thích: "Phỏng vấn xong tôi định về nhưng bị mấy nghị viên lần trước giữ lại, không tiện từ chối lắm."

Cửa sổ thủy tinh phản chiếu rõ ràng alpha cao lớn ở sau lưng, sợi tóc hơi rối, rũ trên xương lông mày làm nổi bật đôi mắt sâu, cổ áo bị nước mưa làm ướt, dính sát hầu kết, có một mùi hương nồng đậm hòa cùng hơi nước truyền đến từ phía sau.

Hạ Ngung thấy anh cúi đầu mặt không cảm xúc, thái độ của hắn vừa thành khẩn vừa hối lỗi: "Xin lỗi, lần sau không được ngài đồng ý, tôi sẽ không tự ý hành động để ngài lo lắng nữa."

Chu Mộ Thời nhìn chằm chằm hầu kết rung động lúc nói chuyện của alpha trong cửa sổ thủy tinh, ngón tay vuốt ve qua lại trên ly cà phê lạnh ngắt, đốt ngón tay trắng ngần và đáy ly sứ tỏa ra sự bóng bẩy như được làm từ cùng chất liệu.

Đuôi lông mày anh khẽ nhướng, tỏ vẻ bất mãn với cách hiểu kỳ quái của đối phương: "Tôi không có lo lắng."

Hạ Ngung ôn hòa cười, đưa tay cầm ly cà phê đã nguội lạnh không hề đụng đến một miếng của anh, nói sang chuyện khác: "Buổi tối đừng nên uống thứ này."

Tay Chu Mộ Thời trống rỗng, tiếp theo cảm giác khô ráo ấm áp truyền đến, Hạ Ngung nắm chặt ngón tay lạnh buốt của anh, nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay.

Người phía sau người lặng lẽ tới gần một bước, cúi người nói chuyện bên tai anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ: "Muộn lắm rồi, ngài không ngủ sao?"

Chu Mộ Thời nghiêng đầu, tai xẹt qua môi đối phương, động tác của anh chợt dừng lại.

Hạ Ngung rủ mắt, nhìn chằm chằm đôi môi nhạt màu của anh, cà vạt của hắn đột nhiên bị kéo về phía trước.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực, Chu Mộ Thời nâng cằm, giọng điệu lại lạnh như băng, đóng băng sự mập mờ trong nháy mắt:

"Trên người anh là mùi gì?"

Một tay Hạ Ngung đặt trên khung cửa sổ, hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn Chu Mộ Thời, nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt vô tội: "Mùi gì?"

Trên cổ áo alpha có hơi ẩm từ nước mưa, mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngoài ra anh không ngửi được mùi tin tức tố quen thuộc, chỉ có mùi hương xa lạ hỗn tạp khiến anh không vui.

Không biết là mùi nước hoa của ai, chỉ có một chút thôi nhưng đã kích thích sự khó chịu và chán ghét trong lòng Chu Mộ Thời.

Người này bị kéo tới chỗ quái quỷ nào vậy?

Mặt anh trở nên lạnh lẽo, buông cà vạt trong tay ra, chống vai Hạ Ngung và đẩy hắn ra, xoay người trực tiếp đến phòng ngủ.

Trước khi mở cửa anh hơi dừng lại một chút, lạnh giọng nói: "Cút đi tắm rửa."

Cửa đóng lại phát ra một tiếng "ầm", ngăn lại ánh mắt của một người khác.

Chu Mộ Thời cởi áo khoác ném xuống đất, đi đến nhà vệ sinh, rửa tay hai lần mới trở về ngồi trên giường.

Hiếm khi anh cảm thấy ức chế, chuyện này rất bất thường.

Nơi nào đó sau gáy hơi nóng lên, anh đưa tay sờ sờ vị trí tuyến thể, nơi đó có một dấu hiệu, là tạm thời.

Đây là một khế ước ngắn ngủi mà mạnh mẽ, trong vòng một tháng kể từ lúc nó có tác dụng, anh thuộc về Hạ Ngung vô điều kiện.

Hạ Ngung cũng thuộc về anh.

Là món đồ cá nhân của anh, không được phép dính vết tích của người khác.

Đây là bản năng bài xích của omega.

Chỉ là bản năng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.