Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 123




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Anh muốn nói gì?" Mậu Hinh có dự cảm không tốt, cảnh giác nhìn chằm chằm Minh Nhất Kỳ.

"Anh muốn nói gì?" Minh Nhất Kỳ ý cười càng sâu, từng bước một tiêu sái tới trước mặt Mậu Hinh, khuôn mặt này anh quá mức quen thuộc. Xinh đẹp như thế, lúc này cô còn mặc đồng phục kiểm sát trưởng, tây trang màu đen, bao bọc thân thể linh lung của cô cực kỳ rõ ràng, ngực phải còn có một viên ngôi sao ngũ giác, đồng phục lộ ra khí tức cấm dục nồng đậm.

Anh tiến đến trên gò má cô: "Em cũng biết, anh đã từng thích em."

"Này với tôi mà nói cũng thật không phải một tin tức tốt." Mậu Hinh đứng không nhúc nhích, đối diện ánh mắt cùng anh.

"Anh từng muốn đạt được em, nhưng mà anh chỉ nghĩ tới một sự kiện, anh liền cũng không có biện pháp đi đụng chạm em, em biết tại sao không?" Đôi mắt Minh Nhất Kỳ phiếm ánh sáng, Mậu Hinh gần ngay trước mắt, anh cảm nhận được nội tâm mình nhảy động kịch liệt.

"Bởi vì... Bởi vì anh đã từng tận mắt thấy, mẹ em lăn một chỗ cùng ba anh." Giọng Minh Nhất Kỳ mang theo nồng đậm lạnh lẽo phun ra trong môi anh.

"Anh nói bậy!" Mậu Hinh lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, đây là chuyện cô tuyệt không có thể chịu được, thần kinh của cô cũng buộc chặt, "Điều đó không có khả năng, tuyệt đố đối không thể."

"Không thể nào sao? Nếu không thì em nghĩ rằng ba vì sao sẽ đáp ứng thu dưỡng em a?" Minh Nhất Kỳ nói, "Ngay tại buổi tối đầu tiên các em tới, mẹ anh không ở nhà, mẹ em lăn ở một chỗ cùng ba anh, mà anh liền nhìn ở ngoài cửa."

"Không có khả năng, không có khả năng." Trong đầu Mậu Hinh trống rỗng, đây là chuyện cô sợ hãi nhất, cô không nghĩ muốn lại nghe được có người nói với cô. Cô lắc đầu, "Không có khả năng."

"Ha ha ha!" Minh Nhất Kỳ nghĩ, nếu có một ngày anh nói cho Mậu Hinh, sẽ là cái tình hình gì. Từ cái kia lúc bắt đầu, anh mà bắt đầu hận cha, hận Mậu Hinh.

Ngay từ đầu Nhất Hạ không phải liền chán ghét Mậu Hinh, là anh không ngừng giáo huấn em gái, Mậu Hinh đến Minh gia sẽ đoạt đi địa vị công chúa cô ở Minh gia, Mậu Hinh là kẻ địch của cô. Chính là như thế này, Nhất Hạ mới chán ghét cô, sau đó hành hạ cô.

"Chính em nhớ một chút liền liền biết anh nói có phải thật sự hay không? Nếu không thì em nghĩ vì sao ba anh phí tâm tư muốn cứu em như thế? Thiên hạ không cơm trưa vô ích, không phải sao?" Minh Nhất Kỳ nói.

"Không có khả năng, anh gạt tôi, gạt tôi." Thật là đáng sợ, trong cảm nhận của cô mẹ là một người phụ nữ tốt đẹp, tình cảm bà và cha cũng rất sâu, làm sao bà có thể phản bội cha!

"Em có thể tiếp tục lừa mình dối người." Minh Nhất Kỳ vẫn ha ha cười, "Cho nên buổi tối sinh nhật Nhất Hạ ấy, trong đầu anh nghĩ ra kế hoạch đặc biệt có ý tứ kia, chính là đưa em trên giường cha anh. Ngẫm lại xem, mẹ em dưới suối vàng thật sự biết, bà vì cho em ở lại Minh gia ủy thân cho cha anh, sau cùng em lại thành người phụ nữ thafnanh, bà là cái dạng tâm tình gì?"

Mậu Hinh tức toàn thân phát run, đưa tay liền cho Minh Nhất Kỳ một bạt tai: "Anh ngậm miệng!" Minh Nhất Kỳ là ác ma, anh là ác ma lớn nhất trên đời này.

"Đêm đó phát sinh mỗi một sự kiện anh đều đã xem ở trong mắt, em muốn biết chi tiết sao? Em thật sự không biết Tiểu Sâm là đứa nhỏ ai sao? Em vẫn đều đã tại lừa mình dối người." Minh Nhất Kỳ một chút không cần bị cô đánh, anh liền chờ mong xem đến phản ứng của cô.

" Tôi sẽ không tin tưởng anh, tuyệt không!" Mậu Hinh cắn răng nói.

"Kỳ thật em vẫn đều biết, em một mực thôi miên lừa gạt mình, cho nên em muốn đem bản nhật kí cầm lại tới, bởi vì bản nhật kí trừ bỏ nhớ kỹ em chạy đến phòng Minh Ý như thế nào, thầm mến anh như thế nào, còn nhớ chính em cũng nhìn đến mẹ em cùng ba anh cùng một chỗ, khó hiểu của em, hoang mang của em, thống khổ của em, còn có em tận lực thôi miên bản thân tới quên đi." Minh Nhất Kỳ đặt bản nhật kí đến trên bàn, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.