Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 119: An Dương – Kiếp Trước




Editor: Quỳnh Nguyễn

Vừa nghe đến cái số tiền này, Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân ngồi bên cạnh đều đã thay đổi sắc mặt. Sáu triệu, này số tiền này cũng quá lớn.

Minh Nhất Kỳ không dám nhìn những thứ tư liệu này, chỉ nghiêm mặt không nói lời nào.

"Anh nói cho em, trong vòng 24 giờ để cho khoản tiền này trở về vị trí cũ, hơn nữa nhanh chóng đưa khoản tiền đến mỗi một hộ gia đình, nếu không nghe lời anh không bảo vệ em." Minh Ý nói xong đứng dậy, "Ba, mẹ, nếu là hai người muốn tiếp tục giúp nó liền giúp đỡ đi, không cần quên sau cùng đưa cơm vào trong tù cho nó."

"A Nhất." Minh Văn Hiên có chút dọa u mê, lập tức giữ chặt con trai, "Đây chính là em trai ruột con, con nhất định phải giúp giúp nó."

" Hiện tại con là giúp nó." Minh Ý nói, "Ăn vào tiền bạc, phun ra có khả năng có khả năng giải quyết tốt hậu quả, nếu không ai cũng không giúp được nó."

Minh Nhất Kỳ nghiêm mặt, ngồi không hề nhúc nhích.

Minh Ý nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, lập tức đi ra ngoài.

Cùng ngày không ít phóng viên liền dưới lầu, vụ án Tân Huệ Viên ảnh hưởng quá lớn, quan toà tại bản án đều nói, sẽ đề nghị nghành liên quan điều tra, mà Hoàn Vũ là thương nhân khai phá, tự nhiên càng khiến người chú ý.

Lúc giữa trưa Minh Chí Côn đến công ty đi gặp Minh Ý, Minh Ý đang ở cùng Tây Tử, Tạ Tạ, Tạ Tam họp, Minh Chí Côn tiến vào liền đen mặt.

"Ông nội, làm sao vậy?" Minh Ý để cho cấp dưới ra ngoài, mình chiêu đãi lão gia tử.

"Làm sao vậy? Hiện tại Hoàn Vũ nháo chuyện lớn như vậy, cháu còn hỏi ông như thế nào?" Minh Chí Côn tức mặt biến thành màu đen, "A Nhất, nháo tiếp xuống như vậy Minh gia chúng ta muốn xong đời."

"Ông nội, chuyện này cháu đã cấp cho Nhất Kỳ phương án xử lý, chỉ cần anh phun ra sáu triệu kia, chuyện gì đều sẽ không có." Minh Ý nói.

Một búng máu ngăn ở cổ họng Minh Chí Côn, đã nói: "Trong lúc này cháu để cho Nhất Kỳ bày ra sáu triệu như thế nào?"

Minh Ý nhìn ông nội, chậm rãi mở miệng: "Ông nội, sáu triệu kia là khoản bồi thường công ty hứa hẹn cho tất cả hộ gia đình phá bỏ và dời đi nơi khác, anh không giao ra tới cháu không có biện pháp giao đãi cùng bên ngoài. Giờ khắc này người muốn chất vấn nên là muốn đi hỏi Nhất Kỳ, anh cho người nào sáu triệu kia vậy?"

Minh Chí Côn đương nhiên biết đạo lý này, ông nhìn cháu trai, nghĩ nghĩ đã nói: "Không phải cháu không biết, anh là người hay tiêu tiền, làm sao còn lấy được ra sáu triệu. Ông hỏi qua anh rồi. Anh còn có thể lấy ra ba triệu tới, còn lại cháu có biện pháp giải quyết, đúng không?"

"Không quá nửa năm thời gian, anh liền tiêu hết ba triệu?" Minh Ý nhướng mày, "Vậy ông muốn hỏi anh tiêu ba triệu kia đến chỗ nào vậy? Ông nội, chẳng lẽ ông cho rằng Hoàn Vũ là kho bạc của Nhất Kỳ, tùy ý lấy ra sao?"

"Nhưng là hiện tại anh lấy không được, lại có biện pháp nào a? Anh là em trai cháu, cháu không thể không giúp anh." Minh Chí Côn nói.

Minh Ý trầm mặc vài giây đã nói: "Cháu tra xét tình hình tài vụ A Kỳ, anh muốn làm mấy cái công ty ở bên ngoài, đều là công ty dưới Hoàn Vũ, dùng đều là tiền bạc công ty. Quan trọng nhất là, vài năm nay anh đi theo người ngoạn chơi Ngọc Thạch ở bên ngoài, thiệt thòi không ít tiền bạc. Để cho anh giao những cái công ty này ra đây, do Hoàn Vũ khống chế cổ phần, cổ quyền chảy trở về, miễn cưỡng đầy đủ ba triệu, cháu bổ sung lỗ thủng này cho anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.