Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 49




Vương Nhu Hoa cười đến toàn thân run rẩy, giật giật bím tóc đuôi ngựa của con trai rồi nói:
- Quá ngon! Dù sao con cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà, vi nương sẽ cố hết sức để kiếm ít tiền đi một chút, để coi con làm thế nào dùng mấy đứa nhóc ăn xin kiếm tiền đây!

Lúc mẹ con hai người đang đùa giỡn chuyện kiêm tiền, vừa lúc thấy được một đám học sinh vận thanh sam cổ tròn dạo bước từ Mã Hành Nhai tới đây. Một tên không biết là ai chỉ vào bảng hiệu Thất Ca thang bính điếm, một tên khác cầm quạt phẩy ra tròn xoe mà nói bằng giọng ngông nghênh:
- Thỉ nhục giả, trư nhục dã, thỉ nhục dã, tạng nhục dã, thử thú triêu củng ô nê, mộ cố tịnh dũng, như hà năng tác vi khẩu trung chi thực?
(Tạm dịch: người ăn thịt heo, heo ăn thịt người - giả đồng âm với dã. Phân như người, lòng như phân. Con vật này tắm trong bùn, làm sao ăn vào miệng cho được?)

- Các Uyên tiên sinh muốn giúp đỡ sinh kế cho dân chúng mới bỏ đi thân phận cao cả, hạ mình thưởng thức thịt heo, lại còn giới thiệu nó, đây là một cảnh giới đấy! Chúng ta chỉ cần học cảnh giới ấy của tiên sinh, còn thịt heo ta không ăn cũng được, dù có cho ta tiền cũng vậy.

Nói xong y còn rất đại độ quay sang Thiết Tâm Nguyên ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn qua bên này.

Đương nhiên là Thiết Tâm Nguyên sẽ cười hì hì chạy tới, hắn muốn biết bọn này đang tính làm gì.

Gã cầm đầu đám sĩ tử thấy Thiết Tâm Nguyên quần áo sạch sẽ, tướng mạo tuấn tú, mái tóc đuôi ngựa buộc tưng tưng trông vô cùng khả ái, vốn tay đang che mũi vội chỉ vào Thiết Tâm Nguyên, quay sang những sĩ tử khác hỏi:
- Các ngươi xem, đây chính là thương nhân! Con cái nhà thương nhân, chẳng biết chư vị học huynh có nhìn ra được gì không?

Thiết Tâm Nguyên cúi đầu nhìn quần áo của mình. Đúng mà, áo quần tinh tươm, tay cũng sạch sẽ, trên giầy cũng không có dính bùn nha.

Không kể đến Thiết Tâm Nguyên mà các sĩ tử khác cũng nghi hoặc không kém, một gã sĩ tử áo trăng chắp tay hỏi:
- Phồn Minh huynh, đứa nhỏ này hoạt bát khả ái, chẳng có gì không ổn cả!

Thằng hợm tên ‘Phồn Minh huynh’này thong thả phe phẩy chiếc quạt rồi đáp:
- Lời ấy của Trạch Lâm huynh sai rồi, thương nhân giảo hoạt chính là ở chỗ đó. Đứa nhỏ này nhìn thật là ngây thơ hoạt bát, nhưng trên thực tế là đầy một bụng gian xảo.

Vị ‘Trạch Lâm huynh’ kia đột nhiên chộp lấy Thiết Tâm Nguyên xoay một vòng, Thiết Tâm Nguyên liền nhe răng cười một nụ cười hết sức ngây thơ với y.

Không thu hoạch được gì gã ‘Trạch Lâm huynh’ vội lắc đầu tỏ vẻ không biết ý của gã Phồn Minh là như thế nào.

Sau khi cả nhóm người đổ dồn ánh mắt vào vị tên Phồn Minh thì gã mới xếp quạt giắt vào sau gáy, nắm lấy đôi bàn tay sạch sẽ của Thiết Tâm Nguyên chìa ra cho mọi người xem rồi hỏi:
- Các vị nhìn kỹ chưa? Chẳng lẽ các vị không cảm thấy đứa bé này quá ư là sạch sẽ sao?

Gã Trạch Lâm huynh lắc đầu đáp:
- Đứa nhỏ này sạch sẽ không nói lên cha mẹ thằng nhóc chăm chỉ, yêu thương săn sóc nó thì còn nói cái chi nữa?

Còn gã Phồn Minh thì tấm tắc, đắc ý đáp:
- Lời đó của Trạch Lâm huynh sai rồi, lòng dạ của thương nhân ta không nên lấy tâm thái người thường ra cân nhắc được. Ta và huynh khi còn bé sạch sẽ thì đó quả thật là do lòng yêu thương của song thân. Nhưng thương nhân không phải, cái Thất ca thang bính điếm này sỡ dĩ có thể danh chấn Đông Kinh, còn có thể khiến Các Uyên tiên sinh khen không dứt miệng chỉ sợ là chỉ dựa vào hai chữ ‘sạch sẽ’ này. Chư vị huynh đài thử nghĩ một chút xem, thịt heo là thịt bẩn, tuy nói sau khi qua tay đồ tể thì ta không thấy bẩn nhưng cũng không thể thay đổi bản chất nó là thịt bẩn được. Vì vậy nên cửa hàng này sẽ trang hoàng mặt tiền vô cùng sạch, cùng với nước trà trong lành, thức ăn mới mẻ, rượu thì thuần hương, cùng với đứa nhỏ tinh tươm nhũ mẫu sạch sẽ. Các Uyên tiên sinh miệng ăn thịt heo, uống rượu ngon, thưởng thức vài món ăn mới, nhìn vào mâm sáng bóng không một hạt bụi, thang bính lại hợp với khẩu vị của ngài. Thì các vị nói xem dưới hoàn cảnh này, Các Uyên tiên sinh uống đến say mèm, thì làm gì còn thể nhớ tới thịt heo là thứ thịt bẩn chứ. Vì vậy ‘thương nhân giảo hoạt’ trong lời của tại hạ chính là như vậy, ngay cả Các Uyên tiên sinh nhất thời còn bị trúng kế thì có thể thấy lòng dạ thương nhân là ghê tởm như thế nào.

Chúng thư sinh nghe thấy liền như bừng tỉnh, chắp tay khâm phục hắn liên hồi.

Còn Thiết Tâm Nguyên nhìn nhìn tên Phồn Minh đang dương dương đắc ý, rồi nhìn mấy gã thư sinh đang vỗ đùi đeng đéc thì bỗng dưng òa khóc, buồn rười rượi nói:
- Mẫu thân nói đây là bí mật bất truyền của nhà ta, nếu như bị mấy nhà khác biết thì ta không có cơm ăn, cũng không có tiền cho tiên sinh dạy học nữa.

Lý Phồn Minh khẽ vỗ đầu Thiết Tâm Nguyên một cái nói:
- Khóc cái gì, chẳng lẽ mấy lão gia bọn ta lại đi lan truyền cái mánh khóe gạt người này cho người ta hay sao? Kẻ sĩ ăn dê kẻ hèn ăn heo là chuyện thường, chỉ cần không lừa gạt kẻ sĩ như bọn ta thì ai đi nhiều chuyện chứ!

Còn Thiết Tâm Nguyên thì khóc oang oang chỉ trỏ người ta đang bu quanh, khóc lớn:
- Bọn họ đều nghe được cả rồi, ta sẽ không có gạo ăn, không được đi học rồi!

Lý Phồn Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, đoạn lấy một cái túi tiền đeo vào cổ Thiết Tâm Nguyên đáp:
- Người lớn như ta sao lại khiến cho nhà ngươi không có gạo ăn được. Này cầm lấy, là nửa lượng bạc đó!

Đám người bên cạnh cũng cảm thấy Phồn Minh vạch trần mánh khóe kiếm sống của người ta cũng là chuyện mà quân tử không nên làm, bèn rối rít dúi tiền cho Thiết Tâm Nguyên, thấy người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông cả đám bèn rối rít phất áo bỏ đi.

Còn Vương Nhu Hoa thì đang chống hai tay lên quầy nhìn con mình quậy phá, không nghĩ rằng chỉ trong chốc lát mà con mình đã cầm ba bốn cái túi tiền đi về, túi nào túi nấy căng phồng, coi bộ là cũng chẳng ít.
- Tiền cho mấy tiểu khất cái sau này đều lấy từ đây rồi!

Thiết Tâm Nguyên kín đáo đưa mấy cái túi tiền cho mẫu thân rồi nhìn mấy gã sĩ tử đang dần dần đi xa như có điều suy nghĩ.

Vương Nhu Hoa sau khi đếm xong tiền liền vui vẻ vỗ đầu con mình đang sững sờ, hỏi:
- Nghĩ gì thế con?

Thiết Tâm Nguyên trịnh trọng đáp:
- Hài nhi đần quá, kiếm tiền của bọn ngốc này mới dễ nhất nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.