Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 27




Vương Nhu Hoa cười nói:
- Chúng ta bắt đầu nấu thịt đi, tôi không tin mùi thịt không kéo khách đến!

Phụ nhân kế bên liếc mắt khinh thường mấy cái cửa hàng mì gọi là Ngũ Ca, Lục Cữu gì gì đó, nói:
- Thiết nương, khách nhân ở đây không ít, làm vậy là tiện nghi cho người khác đấy!

Vương Nhu Hoa chỉ cười:
- Tối nay chỗ ngày phải có đến hơn chục vạn người, tiểu điếm của chúng ta đáp ứng không nổi đâu, cứ chia cho bọn họ chút canh. Chúng ta chỉ cần không thua những tiệm lớn lâu đời là được.

Thiết Tâm Nguyên lại bị mẹ dùng dây lưng buộc vào trong bồn tắm. Hắn không ngừng quan sát cái lều bằng rơm này. Lều rơm cũng không lớn, chỉ hơn mười bộ, cột gỗ thô to cắm trên mặt đất, mấy dây rơm bện cột chặt vách tường và trần nhà lại, rồi lại cột chặt hết vào cột gỗ, ít nhiều cũng mang khí phái tao nhã.

Mẹ hắn vốn cũng không phải đến xem đám kỹ nữ ca múa trên hồ mà nàng muốn mượn dịp tiết Đoan Ngộ này để phát dương quang đại tiếng tăm Thất Ca thang bính điếm, đây chính là cơ hội khó tìm.

Hơn nửa năm lăn lộn, bây giờ nàng bán thịt còn kiếm được nhiều tiền hơn bán mì nước. Hơn nữa thịt cũng dễ làm hơn, chỉ cần nhờ hàng thịt chặt thịt heo giúp, sau đó mình chỉ việc cầm về nhà nấu là xong, không phải cực khổ như nấu mì nước.

Hai phụ nhân ra sức bưng cái nồi khổng lồ lên bếp rồi nhóm lửa, chỉ trong phút chốc nồi nước thịt để nguội đã bắt đầu bốc hơi nóng lên, cùng lúc đó, mùi thơm hương liệu thơm phức cũng lan ra khắp nơi.

Trên hồ đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng từ đâu lại vọng đến tiếng hoan hô ầm vang. Tất cả điều này đều không có chút ảnh hưởng gì đến hai người trong tiệm.

Hai phụ nhân vẫn bận rộn lau mồ hôi trên mặt, bên cạnh đã chất đầy mấy khay mì sợi được cắt đều nhau, cả hai vẫn đang tiếp tục đặt thêm mì sợi lên khay.

Mẹ hắn mặc một bộ trang phục lộng lẫy, dùng một cái móc bạc nhỏ treo tay áo lên, lộ ra cánh tay bận rộn khuấy nước dùng. Còn Thiết Tâm Nguyên thì vẫn đang nằm trong bồn tắm, thờ ơ ngẩng đầu ngắm sao trời.

Chỉ cần mẹ hắn ngó sang thì hắn sẽ nhắm mắt giả bộ ngủ. Bất quá rất nhanh hắn liền không nằm ngủ được nữa, vì Đồng Bản nương đã dẫn con tới nhét vào trong bồn tắm mà Thiết Tâm Nguyên đang nằm, không thèm để ý hai bà nương trong tiệm trêu chọc, vội vãi rời đi.

- Xem ra bên hồ bắt đầu múa cá chép, Đồng bản nương sợ là đi nắm tay trai trẻ rồi.

- Thì chắc tại tay của chồng bà ấy nắm không thoải mái…

Đứa nhỏ không muốn nghe người khác nói xấu mẹ mình, nhưng cái bụng luôn khống chế đầu óc của nó.

Nó đang muốn nói gì đó thì đầu óc lại bị mùi thịt dắt đi. Nó nuốt nước miếng, hỏi:
- Ta có thể ăn thịt không?

Hắn vừa hỏi xong, liền nghe một giọng nói nhỏ vang lên:
- Không được ăn, những miếng thịt đó đều để bán lấy tiền.

Câu này của đứa nhỏ rất hợp ý của Thiết Tâm Nguyên, chỉ thấy hắn leo ra khỏi bồn tắm, đến bên cạnh một cái chậu đồng to cầm một cái xương đùi heo bự lên. Thịt phía trên gần như đã bị hai bà thím róc sạch, bất quá vẫn còn dính lại một chút.

Dưới ánh mắt mong mỏi của đứa nhỏ, Thiết Tâm Nguyên liền đưa cục xương đùi cho nó, nó lặp tức như hổ như sói gặm cục xương.

Ăn một hồi lâu, thấy Thiết Tâm Nguyên vẫn nhìn nhìn, nó hơi lúng túng, lưu luyến đưa cục xương dính đầy nước miếng cho Thiết Tâm Nguyên.

Thiết Tâm Nguyên thấy thế lắc lắc đầu, đứa nhỏ lại tiếp tục cúi đầu gặm xương.

Lúc này, hơn mười hán tử cười lớn đi vào cửa hàng Thiết gia, tất cả đều cởi trần, lộ ra cả mảng lông ngực đen. Bọn họ mới vào cửa hàng liền hô lớn:
- Thiết nương, mau mang mấy tô mì nước đến đây. Không cần ngưng tay, cứ làm đi, hôm nay ta phải khao mấy hán tử Tây Thủy Môn một chầu thật ngon mới được.

Hắn vừa nói vừa vỗ một nén bạc sáng lóa lên bàn.

- Ô! Ở đâu có đấy?

Vương Nhu Hoa cầm thỏi bạc đưa lên ngọn đèn dầu săm soi, yêu thích không buông.

Trần Thạch vẫn im lặng đi cuối cười nói:
- Đây là do đội trưởng dẫn huynh đệ liều mạng một phen mới được thưởng đó, coi như tiện nghi cho cô.

Vương Nhu Hoa hơi động cổ tay một chút, nén bạc liền rơi tọt vào tay áo nàng. Sau đó nàng liền bốc một khối thịt lớn trên khay ra, dùng dao chặt thành từng cục to rồi đổ lên dĩa bưng ra bàn, lại mang thêm một chén nước chấm tương dấm tỏi bằm ra, cười nói:

- Ra ngoài mệt mỏi cả ngày rồi, trước tiên lót bụng trước đã. Không phải ta hẹp hòi mà trước khi ăn cơm không thích hợp ăn nhiều thịt đâu. Chờ mọi người ăn no rồi ăn thêm thịt cũng không muộn.

Lão đại Mã Kim Đao cười to:
- Lời lẽ đàn bà, là hán tử thì phải ăn miếng to uống chén lớn, mì của cô có mỹ vị đến mấy cũng chỉ là thứ làm no bụng thôi.

- Đừng có nhiều lời, mau bưng thêm thịt rượu lên đi…

Vương Nhu Hoa cười cười, cũng không cãi cọ nữa. Nàng không ngừng động tay, trên mâm gỗ liền xuất hiện một núi thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.