Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 26: 26: Lần Đầu Mọc Đuôi Không Có Nhiều Kinh Nghiệm Kiểm Soát






Sau khi hắn ngồi xuống, đương nhiên là những người ở cách nơi này, kể cả xa lẫn không xa đều lập tức đứng dậy rồi đi lại đây ngồi xuống

Lúc Thân Đồ Diệm đi ngang qua bên cạnh Lạc Tử Dạ, Lạc Tử Dạ khinh bỉ nhìn hắn: “Ta thấy người phô trương và ngông cuồng như vậy còn tưởng rằng ngươi có tài cán gì, ai ngờ ngươi vừa thấy Phượng Vô Trù liền ôm bắp đùi của người ta, còn đổ hết trách nhiệm bị sờ cho gia nữa!” Gương mặt Thân Đồ Diệm co quắp

Hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ rồi lại nhìn chằm chằm Phượng Vô Trù, tiếp đó hắn nói: “Đời này ông đây chưa từng phục ai, Phượng Vô Trù chính là người duy nhất! Mười một3năm trước, ông đây vẫn còn là một vương tử Đại Mạc không biết làm việc đàng hoàng, nếu không phải gặp được hắn...”

Thân Đồ Diệm nói đến đây, trong con người của hắn xuất hiện một tia kính ngưỡng

Lạc Tử Dạ nghe hiểu ý hắn: “Cho nên khi còn bé ngươi chỉ là một thằng nhóc khốn kiếp chỉ biết chơi bùn và bắn đạn, bỗng nhiên có một ngày người nhìn thấy một vị anh hùng, người đó đã khơi dậy sự kính trọng trong lòng ngươi, thể là người quyết chí trở thành một vị anh hùng như người đó

Vậy nên Phượng Vô Trù xem như là thần tượng mà người kinh phục, sùng bái từ tận đáy lòng, đúng không?” Thân Đồ Diệm nhấn mạnh rằng: “Khi ấy bản vương đã1tám chín tuổi, còn chơi bùn gì nữa? Đạn là cái gì? Chuyện bản vương kính phục hắn từ tận đáy lòng thì không sai! Hắn chính là anh hùng trong mắt ta! Năm đó Thân Đồ Diệm ta là kẻ vô dụng bị cả bộ tộc coi thường, cho dù làm thế nào cũng không học bắn tên được, thế nhưng lần đầu tiên ông đây bắn trúng diều hâu là nhờ Phượng Vô Trù dậy đấy!”

Ánh mắt hắn lấp lánh ánh sáng khi nói đến đây, điều này làm cho Lạc Tử Dạ nhìn thấy ba chữ lớn trên gương mặt hắn: Fan não tàn! Thân Đồ Diệm nói xong liền thu hồi ánh sáng trong đôi mắt mình, hắn nhìn Lạc Tử Dạ rồi cảm thán cười một tiếng: “Cho nên nếu6không gặp phải nghĩa lớn của nước nhà, không gặp phải tình cảnh bất đắc dĩ thì Thân Đồ Diệm vĩnh viễn sẽ không rút kiểm với Phượng Vô Trù

Hắn vĩnh viễn là huynh trưởng trong lòng ta, cho dù hắn chưa từng thừa nhận!”

Chẳng qua hắn chỉ kính ngưỡng một mình Phượng Vô Trù chứ không phải cả Thiên Diệu

Hắn cũng biết chắc chắn sẽ có một ngày Phượng Vô Trù sẽ rời khỏi Thiên Diệu, Thân Đồ Diệm hắn cũng không thể vĩnh viễn ở lại Chuẩn Cách Nhĩ

Vì thế nên hôm nay hắn mới tới đây để xem thử Lạc Tử Dạ có xứng đáng trở thành đối thủ của Thần Đồ Diệm hắn hay không! Chẳng qua hắn chưa nói ra câu này thôi.

“Được rồi...” Thật ra Lạc Tử Dạ có4thể hiểu được.

Đó là khi một người đang ở trong thời điểm không có bất kỳ mục tiêu nào cho cuộc đời chợt nhìn thấy một tia sáng chỉ đường, cuối cùng mới trở thành chính mình ở hiện tại

Thần tượng như vậy mới có sự tồn tại sáng ngang với thần trong lòng hắn

Nàng hiểu hành vi ôm bắp đùi Phượng Vô Trù rồi gọi huynh trưởng của Thần Đồ Diệm, đặc biệt là khi nãy nàng còn nghe thấy Diễm Liệt nói rằng Phượng Vô Trù có ơn cứu mạng với Thân Đồ Diệm nữa

Nàng chỉ cảm thấy buồn bực, tại sao tên Phượng Vô Trù ngông cuồng như thể lại chỉ dạy Thân Đồ Diệm bắn cung? Tiếp đó, Lạc Tử Dạ nhìn Thân Đồ Diệm: “Ngươi thật sự không cạo râu3mép của mình à?”

Nàng vừa dứt lời liền cảm thấy một tầm mắt cực kỳ áp lực đặt trên người mình

Nàng run rẩy cả người, không cần suy nghĩ cũng biết Phượng Vô Trù đã nghe thấy lời nàng vừa nói, hơn nữa đối phương còn vô cùng không vui vì nàng muốn biết tướng mạo của Thần Đô Diệm.

Nàng cười khan ha ha vài tiếng, không dám hỏi nữa, lập tức ngồi xuống vị trí của mình

Nàng vừa mới ngồi xuống là vị công chúa Thân Đồ kia mở miệng nói ngay: “Bản công chúa thấy Thái tử nói chuyện phiếm với huynh trưởng hòa thuận như vậy, nói vậy chắc là hai vị đang tiếc nuối vì gặp nhau quá trễ chăng?”

Thân Đồ Diệm lập tức cất giọng cười to: “Không sai! Thái tử Thiên Diệu quả thật là một người thú vị!”

Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, lập tức cảm thấy ánh mắt của Phượng Vô Trù đang đặt trên người mình, hắn đang chờ nàng trả lời

Trong đôi mắt ma quỷ của hắn xuất hiện một tín hiệu nguy hiểm, giống như nàng trả lời không tốt thì nàng sẽ lập tức xong đời!

Nàng nhìn Phượng Vô Trù rồi lại liếc Thân Đồ Diệm, cười ha hả, đang tính nói chuyện thì vị Công chúa kia lại nói thêm một câu, giống như không chịu buông tha cho nàng vậy: “Thái tử Thiên Diệu cũng nói mình là một người đồng tính, hiện tại huynh trưởng cũng không có mối hôn nhân nào..

Nhắc tới mới nhớ, vương huynh của ta còn là chàng trai đẹp nhất Đại Mạc đấy, nếu vương huynh của ta sánh đối với Thái tử thì Thái tử cũng sẽ không thiệt thòi đâu

Nói đến đây thì bản công chúa quả thật có phần coi trọng hai người, dù sao ban nãy khi Thái tử sư huynh trưởng thì Thái tử có vẻ rất thỏa mãn, Vương huynh cũng không có ác cảm gì!” Nàng ta nói đến đây liền che miệng cười

Sau đó ánh mắt của Phượng Vô Trù trở nên lạnh hơn, tâm trạng của Lạc Tử Dạ cũng rất tệ

Người có đầu óc đều biết rằng cô gái này đang dùng kể khiêu khích chia rẽ, cố gắng làm cho mâu thuẫn giữa nàng và Phượng Vô Trù trở nên mãnh liệt hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.