Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 11: 11: Cậu Cần Tôi Bảo Vệ Cậu




Edit + Beta: SSNNA_anh12

Ngữ khí của hắn mang theo nhiều phần ý tứ trêu chọc, làm Lạc Yên khó được có chút túng quẫn, nhưng là nghĩ đến hắn muốn khảo nghiệm Hàn Lạc Thần, lại nhịn không được tò mò hỏi: “Ngươi muốn khảo nghiệm như thế nào a?”

Tạ Phỉ Nhiên phẩy cây quạt, cao thâm khó đoán mà mở miệng: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Lạc Yên nhịn không được ném cho hắn cái ánh mắt khinh thường, để làm gì sao? Cứ thần thần bí bí, cái gì mà thiên cơ không thể tiết lộ, hắn là sợ nàng mật báo cho Hàn Lạc Thần đi?

Tạ Phỉ Nhiên nhìn đến biểu tình của nàng, nhịn không được cười cười, nói: “Sắc trời đã tối, ngươi cùng ta đi vào trước thôi.”

Lạc Yên xem hắn như vậy cũng biết kêu hắn bỏ qua cho Hàn Lạc Thần là không có khả năng, cũng không hề nói cái gì, chỉ đi theo phía sau hắn rời đi, nghĩ chờ đến khi tới Thiên Đô phủ, nàng thế nào cũng phải ở trước mặt tức phụ tương lai của hắn nói hắn không thể!

Không sai, Tạ Phỉ Nhiên thoạt nhìn phóng đãng không kềm chế được nhưng lại yêu thích một nữ tử. Nàng (là nữ tử kia) cũng có thể coi là người Thiên Đô phủ, mấy thế hệ trong nhà đều là tâm phúc của Tạ gia.

Lan Trăn, là tên của nữ hài tử kia. Lạc Yên đã gặp qua nàng vài lần, quả thật rất giống một đóa lan xinh đẹp. Nàng hiện giờ chính là ám vệ của Thiên Đô phủ.

(Nhưng rất nhanh sẽ được thăng cấp^-^)

Lạc Yên đi theo Tạ Phỉ Nhiên, qua con đường nhỏ ở khúc chiết rừng phong, chỉ chốc lát sau, bọn họ liền đến một chỗ huyền nhai biên. Tạ Phỉ Nhiên ấn một cái trên tảng đá, vách núi đối diện liền phá vỡ như một cái mồm to, một cầu treo bằng dây cáp kéo dài lại đây, đây là con đường đi vào Thiên Đô phủ.

Dù đã thấy vài lần, Lạc Yên vẫn rất bội phục cấu tạo kỳ diệu này.

Hai người đang muốn đi lên cầu treo bằng dây cáp, huyền nhai bên kia liền xuất hiện một bạch y nữ tử, nàng lặng yên mà đến, chỉ vài giây hô hấp, nàng đã đi qua chỗ Lạc Yên bên này.

Người đó là Lan Trăn, là nữ tử mà Tạ Phỉ Nhiên ái mộ.

“Trăn Nhi.” Nhìn đến nàng, Tạ Phỉ Nhiên liền lộ ra gương mặt tươi cười vui sướng, tiến lên một bước, bỏ qua Lạc Yên, nâng tay Lan Trăn lên: “Ngươi là tới đón ta sao?”

Lạc Yên: “……” Nàng đây là trở thành kẻ dư thừa rồi?!

Lan Trăn nhàn nhạt mà liếc Tạ Phỉ Nhiên một cái, rút tay mình về, nói: “Không phải.”

Nàng đi đến trước mặt Lạc Yên, lộ ra một tia cười nhàn nhạn, mỉm cười nói: “Lạc Yên tiểu thư, phu nhân biết tiểu thư tới Thiên Đô phủ, bảo riêng Lan Trăn ra nghênh đón ngươi.”

Tạ Phỉ Nhiên lập tức bày ra biểu tình bị vứt bỏ.

Lạc Yên nén cười, nhìn hắn một cái: “Được Trăn tỷ tỷ ra đón chào, Lạc Yên thật là không khỏi hân hoan.”

Tạ Phỉ Nhiên cố ý hừ vài tiếng, giống như để hấp dẫn lực chú ý của Lan Trăn, nhưng là Lan Trăn vẫn đang cùng Lạc Yên nói chuyện, dường như là không có hắn. Lạc Yên nhịn đến thiếu chút nữa cười phá lên.

Nhớ tới hắn còn nhốt Hàn Lạc Thần ở rừng phong, tính bênh vực người của Lạc Yên lại nổi dậy, cố ý ôm lấy tay của Lan Trăn, nói: “Trăn tỷ tỷ, ta vừa nhìn thấy đã thích ngươi, về sau ta có thể tới tìm ngươi chơi sao?”

Lan Trăn còn chưa nói lời nói, Tạ Phỉ Nhiên trừng mắt lên: “Trăn Nhi rất bận, ngươi không có việc gì đừng tới làm phiền nàng.”

Lạc Yên trộm hướng hắn lè lưỡi, ngay sau đó liền quay lại biểu tình kinh ngạc: “A? Phỉ Nhiên đại ca, ngươi sao lại như vậy nha? Ngươi có phải hay không đều đem mọi sự tình trong cốc cho Trăn tỷ tỷ giải quyết?”

Tạ Phỉ Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Ta khi nào đem mọi việc trong cốc giao cho Trăn Nhi?”

“Vậy thế tại sao Trăn tỷ tỷ lại rất bận a?”

Tạ Phỉ Nhiên: “……”

Lan Trăn nhịn không được bật cười. Lúc vừa mới bắt đầu nàng đã nhìn ra là Lạc Yên cố ý chèn ép Tạ Phỉ Nhiên, cho nên mới không nói chuyện, hiện tại nhìn đến khuôn mặt lặng thinh của công tử luôn biết ăn biết nói, nàng liền không khỏi bật cười.

Tạ Phỉ Nhiên nguyên bản còn buồn bực, nhưng khi nhìn thấy Lan Trăn cười, hắn liền ngây ngốc mà bật cười: “Trăn Nhi, ngươi cười lên trông thật là đẹp mắt……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.