Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 4: Dưới đèn gặp sông lớn (2)




Lệ Đình Tuyệt nghiêng đầu đi, tóc che đi hơn nửa gương mặt của anh, bờ môi diêm dúa nhếch lên, ánh mắt hiện lên tia tà khí.

Ngẩng đầu lên, thì bị đầu hắn vỗ thật mạnh xuống.

Việc của tôi cậu không cần lo, nhưng mà, cậu dẫn Angela chỉ vì trải nghiệm?

Nha đầu đó khóc thật thương tâm, hắn đau lòng rồi, mà tên đầu sỏ là hắn ta, mà còn ở đó nói mát, lúc nào cũng cực khổ, hắn không thể lý giải, cho nên không thể trải nghiệm được

Vâng, hôm nay hoàn toàn một mình tôi chăm nom, không phải công việc con người làm, mai tôi cần gọi điện thoại cho mẹ tôi, tôi nghịch từ nhỏ, khẳng định mẹ tôi chăm tôi rất cực. 

Lệ Đình Tuyệt sắc mặt tối dần, đưa tay đánh hắn một cái.

Tên nhóc này, cậu học diễn xuất lúc nào vậy? Đừng có mà diễn kịch khổ trước mặt tôi, không có ích gì đâu.

Tiếp theo đó truyền đếm tiếng kêu thảm của Lãnh Nhiên, tiếng kêu răng rắc của xương, truyền ra từ phòng luyện tập, ngay cả người làm ban đêm không dám nhìn vào.

Ngôn Ngọc đưa Mạc Thanh Yên i về, lại quay lại đây. Nhìn thấy hai người làm đang run cầm cập trong phòng khách, cũng nghe tiếng kêu thảm thiết. 

Chân mày nhăn lại, tên nhóc đó đáng bị đánh, cũng tại hắn làm cho người con gái của Tuyệt khóc, hắn ta muốn làm người nào khóc không cũng được nhưng không được làm cho cô gái của Tuyệt khóc. Hắn không khỏi bĩu môi, sau đó mở cửa bước vào. 

Thấy cảnh tượng khốc liệt, Lãnh Nhiên nằm trên đất, trên mặt toàn là vết bầm tím, hắn ta đau khổ rên.

Ui … đau...

Lệnh Đình Tuyệt nắm mu bàn tay, liếc nhìn: " Biết mình làm sai ở đâu chưa? "

Lãnh Nhiên ngồi dậy, lau máu trên mép miệng, "Không nên dẫn Angela đi."

Lệ Đình Tuyệt lắc đầu: "Sai, chính là cậu không nên làm cho cô ấy khóc."

Đây chính là việc làm Lệ Đình Tuyệt tức giận, dẫn Angela đi anh không ý kiến, nhiều người yêu thương con bé như vậy. Mạc Thanh Yên đỡ phần cực nhọc, chỉ là cách làm này của hắn không đúng. 

Ngôn Ngọc cười rồi bước đến, " Hai người đánh nhau cũng rất hăng hái. "

Sau đó hướng ánh mắt về phía Lệ Đình Tuyệt, " Tôi đã đưa cô ấy về nhà an toàn, anh cứ yên tâm, nhưng cô ấy nhờ tôi chuyển lời cho anh."

Lệ Đình Tuyệt ngơ ngẩn một chút, ánh mắt lại chuyển qua đây. Đợi hắn ta mở miệng, trong lòng không khỏi kỳ vọng. 

Tuyệt anh dựa vào tường.

Ngôn Ngọc nhắc nhở, sợ hắn chịu không nổi, hôm nay đã tức giận vậy, có thể thấy hắn ta quan tâm cô ấy đến chừng nào.

Lệ Đình Tuyệt đáng ra ngũ quan sẽ có chút ấm áp, nhưng từng tầng như bị bôi đen, đen như than vậy.

Đừng nói nhảm nữa, nói:

Giọng nói vốn đã khàn, bây giờ còn thêm tức giận, càng nói càng trầm.

Ngôn Ngọc đỡ Lãnh Nhiên, nhìn khuôn mặt hắn, bị đánh như con heo. Không khỏi nhíu mày, đợi bản thân mình nói chuyện này ra, có khi nào hắn ta nhịn nhịn được đánh mình luôn không.

Vì thế hắn bắt đầu nghĩ đến đường chạy trốn tốt nhất sau khi mở miệng nói. 

Cô ấy nói về sau không bao giờ… muốn gặp anh nữa, hy vọng anh còn giữ lại mặt mũi, đừng dây dưa với cô ấy cùng đứa nhỏ nữa. 

Lời nói này xem như tuyệt tình, Lệ Đình Tuyệt hai mắt liếc nhìn, tay nắm chặt thành đấm. Lãnh Nhiên và Ngôn Ngọc lui về sau mấy bước, tên này giận rồi, mà là còn rất giận

Hai người không thể không phục Mạc Thanh Yên, chỉ có cô ấy mới dám nói chuyện như vậy với Lệ Đình Tuyệt, đúng là thần tượng của bọn họ.

Nhìn thấy chân mày của hắn nhăn lại thành chữ tự, cả người như ngưng đọng đầy băng sương, không khí đáng sợ lạnh lùng như có dao đập vào, hai người lén lút rút lui, sợ hắn ta giận lên, đánh họ mấy đấm.

Nhưng điều khiến cho họ thất vọng, hắn ta không tìm phiền phức cho họ, mà xoay lưng đi, một thân lạnh lùng rời đi. 

Cho đến khi tiếng bước chân biến mất, Lãnh Nhiên và Ngôn Ngọc mới dám thở phào.

Bị từ chối, thảm quá.

Ây, lần đầu thấy được bộ dạng thất bại của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.