Nóng Lòng Chữa Trị Bậy

Chương 30: Ngoại truyện nhỏ




Tiêu Việt là tên huý[1] của cha ta, nghe thấy có người mắng cha làm ta vô cùng kinh ngạc.

[1] Tên huý: tên do cha mẹ đặt từ nhỏ, sau khi trưởng thành thường được gọi thay bằng tên khác và “kiêng” không nhắc đến.

Bích Dung khẩn trương kéo tay ta.

“Quận chúa, là giọng nói này ạ.”

Ta nhìn bốn phía, giọng nói đó quả thật là truyền từ dưới chân lên. Ta biết trong vườn đào có mật đạo, nhưng lại không biết có người trong đó. Mà nghe giọng điệu của hắn, thì hình như hắn đã kết thù với cha rất nhiều năm rồi.

“Quận chúa, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sống trong Vương phủ đã nhiều năm, ta cũng biết cha từ một dân thường đi lên thành Vương gia khác họ, để vượt mọi chông gai trên con đường này, tự nhiên trong tay cha sẽ phải có chỗ không sạch sẽ. Phủ đệ nào mà không có vài chuyện bí mật chứ?

Ta không cẩn thận đụng vào một góc của bí mật, cũng không có lòng đi tìm hiểu người bị giam trong mật đạo cuối cùng là ai.

Ta suy nghĩ một chút, “Trở về thôi, việc này coi như chưa từng xảy ra.”

Nghĩ đến Bích Dung cũng là người thông minh, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Dạ, Quận chúa.”

Hôm sau, ta liền viện cớ bị bệnh từ chối gặp khách, Vương phủ tạm thời thanh tĩnh yên lặng. Những bông tuyết bay phất phơ liên tục những ngày qua cuối cùng cũng ngừng, trong sân đọng lại không ít tuyết, sương hoa nặng trịch trên vài cây con.

Ta hơi thất thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mãi đến khi Bích Dung khẽ gọi ta một tiếng, ta mới hồi hồn lại.

“Sao vậy?”

Bích Dung nhỏ giọng đáp: “Thẩm công tử đang hỏi Quận chúa kìa.”

Ta ngước mắt nhìn, đón nhận ánh mắt lo lắng của Thẩm Hoành, “Sư phụ vừa hỏi con cái gì ạ?”

Thẩm Hoành không trả lời, hai ngón tay đặt lên mạch của ta, ta cũng phối hợp thả lỏng tay. Một hồi lâu sau, Thẩm Hoành mới nói:

“Ngươi con hơi yếu một chút, những chỗ khác cũng không đáng ngại, đêm qua ngủ không ngon à?”

Hơi ngừng lại, Thẩm Hoành lại hỏi: “Bích Dung có đốt hương an thần không?”

Bích Dung trả lời: “Dạ có. Nhưng đêm qua Quận chúa đau bụng, nửa đêm đi nhà vệ sinh một lần, có lẽ bị cảm lạnh rồi.”

“Đau bụng?” Thẩm Hoành nhíu mày, “Sao không sai người gọi ta qua?”

Bích Dung nói: “Quận chúa không cho...”

Ta rút tay về, mệt mỏi ngáp một cái, nói: “Cũng không phải đau bệnh, hơn nửa đêm cũng không nên phiền sư phụ. Hơn nữa, con đi nhà vệ sinh một chuyến thì không sao nữa.”

Thẩm Hoành bỗng nhiên ông nói gà bà nói vịt nói một câu: “Hôm nay mùng mười thì phải.”

“Dạ.”

Thẩm Hoành thở dài, nói với ta: “Có lẽ đêm qua con bị đau bụng không phải do ăn tầm bậy, mà do kinh nguyệt của con sắp tới rồi. Hàng tháng, khi sắp có kinh nguyệt thì bụng con sẽ đau.”

Thẩm Hoành không nói, ta cũng không nhớ tới. Đã mùng mười rồi, kinh nguyệt cũng sắp tới rồi.

“Những ngày này cần phải chú ý không để bị cảm lạnh. Bích Dung, đi dặn nhà bếp nấu chút nước đường đỏ, mấy ngày này ngày nào cũng phải chuẩn bị.”

Bích Dung đáp “Dạ”.

Bích Dung vừa đi tới cửa thì bị Thẩm Hoành gọi lại, “Thôi, vẫn để ta đi nấu thì hơn. Đầu bếp nữ thường hay bỏ nhiều đường đỏ, nước đường đỏ rất ngọt cũng không tốt.”

Sau khi Thẩm Hoành rời đi, Bích Dung che miệng cười: “Chuyện của Quận chúa, Thẩm công tử luôn coi là chuyện quan trọng.”

Ta nói: “Có sư phụ như vậy đúng là tam sinh hữu hạnh[2] mà.”

[2] Tam sinh hữu hạnh: ý nói cơ hội gặp được hiếm có.

Còn chưa nói hết, ta đã nhíu mày lại.

Kỳ thật Thẩm Hoành đối xử tốt như vậy, xét đến cùng vẫn là ta được hưởng lây từ Tạ Uyển. Tuy nói Tạ Uyển là kiếp trước của ta, nhưng hiện giờ ký ức của ta chỉ có một nửa, rõ ràng cùng là một người, nhưng cũng hơi mâu thuẫn với chuyện kiếp trước, từ đáy lòng vẫn cảm thấy không giống nhau.

Nhưng không sao cả, chỉ cần hắn có thể tiếp tục đàn cho ta nghe, dạy ta học này nọ, mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho ta, thì bất luận vì sao Thẩm Hoành đối xử tốt như vậy, cũng không có quan hệ gì với ta.



Ta ngồi lâu trong phòng cũng hơi chán, liền khoác áo lông tuyết hồ tính ra ngoài đi dạo một chút.

Hạ nhân trong Vương phủ thật chịu khó, chỉ một buổi sáng thôi mà tuyết đọng trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên đường tới vườn đào, Lê Tâm ở đằng sau nhỏ giọng nói thầm:

“Hôm nay trời lạnh, không biết Quận chúa có chịu nổi không nữa.”

Bích Dung nói: “Nhưng ở trong phòng mãi cũng không tốt, vẫn nên ra ngoài đi lại một chút.”

“Cũng phải.” Dừng một chút, Lê Tâm bỗng nhiên thần bí hỏi: “Quận chúa, người có biết chuyện ma quái trong vườn đào không?”

Ta dừng chân lại, quay đầu nhìn Lê Tâm, “Chuyện ma quái? Là chuyện gì?”

Lê Tâm nhìn bốn phía xung quanh, rồi mới đến gần nhỏ giọng nói: “Muội nghe những người khác kể, vào nửa đêm, trong vườn đào sẽ có quỷ hồn thê lương khóc kêu. Tiếng khóc kia quả thật có thể dùng từ gào khóc thảm thiết để hình dung, nhất là hơn nửa đêm, trong vườn đào đều tối đen như mực, mà tiếng gào thét còn hòa vào tiếng gió, đúng là cực kỳ đáng sợ! Cho dù là nam tử hán cũng sẽ bị dọa đến sợ hãi.”

Ta vừa nghe Lê Tâm nói vừa cùng Bích Dung liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu được những gì Lê Tâm nói chính là giọng nói đã nghe thấy đêm qua.

Ta hơi trầm ngâm, “Muội nghe ai kể?”

Lê Tâm nói: “Muội nghe Vân Nương ở nhà bếp kể ạ.”

Ta lại hỏi: “Còn có bao nhiêu người biết?”

“Chắc không ít ạ, vài ngày trước Vân Nương bị dọa đến đổ bệnh, nằm dưỡng trên giường nhiều ngày, sau đó gặp ai cũng kể lại chuyện này.” Lê Tâm nháy mắt mấy cái, “Quận chúa, hay buổi tối chúng ta đến đó thăm dò một chút nhé.”

Ta liếc nàng một cái, “Không phải sợ lạnh à? Hơn nửa đêm ra ngoài, có thể bị chết cóng đó.”

Lê Tâm hậm hực nói: “Cũng phải ha.”

Ta thu mắt, suy tính trong lòng. Ta vốn muốn giả bộ như không biết gì, cha không nói cho ta biết nhất định là không muốn ta biết, nhưng hiện tại luôn có người đi lạc vào vườn đào, ngộ nhỡ có người xui xẻo, đạp trúng cơ quan rồi phát hiện ra người trong mật đạo, vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ta phải đi nhắc cha mới được.

Vân Nương vi phạm quy củ trong Vương phủ, thế nào cũng phải trừng phạt, mà còn phải phạt nặng để còn giết gà dọa khỉ[3] nữa.

[3] Giết gà doạ khỉ: chỉ biện pháp dùng để trừng phạt người này nhằm cảnh cáo người khác.

Ta nói: “Cha ra ngoài từ sáng, chắc bây giờ đã trở về rồi. Tới đại sảnh nhìn thử xem.”

Khi sắp đến đại sảnh, ta tinh mắt phát hiện có không ít thị vệ trong cung đang đứng ngoài đại sảnh, ta đếm kỹ số thị vệ, ngoài sáng có mười tám người, không biết trong tối sẽ có bao nhiêu.

Dựa theo quy củ của Nam triều, Hoàng tử xuất hành, theo nghi thức có thể mang theo mười tám đới đao thị vệ, còn Thái tử thì có thể mang theo hai mươi bốn người. Nhìn tình hình hiện tại, người ở bên trong hẳn là Tam hoàng tử.

Nếu Tam hoàng tử ở đây thì nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với cha.

Ta đi vào cũng không tiện, đang chuẩn bị rời đi, thì cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, cha tiễn Tam hoàng tử ra đây. Khi nhìn thấy ta, cha nhíu mày lại. Ta vội vàng tiến tới hành lễ.

Tam hoàng tử giả vờ đỡ ta dậy, “Quận chúa sắp thành Hoàng tẩu của ta rồi, người một nhà cần gì phải hành lễ? Mau đứng lên nào.”

Bích Dung và Lê Tâm đỡ ta đứng dậy.

Ta cười nói: “Điện hạ quá khách khí rồi.” Tư Mã Cẩn Du bảo ta cẩn thận Tam hoàng tử, ta thấy Tam hoàng tử này ôn văn nho nhã, cũng không biết có gì đáng sợ. Nhưng cũng có câu “Chó cắn người là chó không sủa”.

Người bị người của Hoàng gia cắn thì khó sống nổi.

Ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Tam hoàng tử nữa, bèn nói với cha: “Con thấy cha mệt mỏi mấy ngày nay, nên đã tự tay nấu bát canh này, lát nữa sẽ mang qua cho cha ạ.”

Nói xong, ta hơi hơi cúi người, “Con xin được đi trước ạ.”

Ta đi chưa được vài bước thì Tam hoàng tử đã gọi ta lại.

Ta quay người lại, Tam hoàng tử nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực, sắc mặt của cha cũng không dễ nhìn cho lắm.

“Áo lông cáo trên người Quận chúa không tệ, là giống cáo gì vậy?”

Ta hơi ngẩn người, ta từng nghe Vinh Hoa công chúa nói qua, Tam hoàng tử rất thích da lông động vật, trong phủ của Hoàng tử cũng không thiếu đồ hiếm lạ, Thiên Sơn tuyết hồ tuy quý hiếm, nhưng với kinh nghiệm của Tam hoàng tử thì sẽ không thể không biết được.

“Là... Thiên Sơn tuyết hồ ạ.”

Biểu tình của Tam hoàng tử không có gì thay đổi, chỉ sờ sờ cằm, “Chưa nghe tới giống này bao giờ.”

Ta ngẩn ra.

Vinh Hoa công chúa còn biết giống này, Tam hoàng tử không lý nào lại không biết, càng đừng nói tới Tam hoàng tử vốn là cao thủ trong phương diện này. Ta đè nghi hoặc xuống, lại khom lưng với Tam hoàng tử, rồi rời đi cùng Bích Dung và Lê Tâm.

Lê Tâm cười hì hì nói: “Thẩm công tử thật lợi hại, có thể kiếm được áo lông cáo đến Tam hoàng tử điện hạ cũng không nhận ra được.”

Khi trở lại viện, Lê Tâm bưng chén nước đường đỏ cho ta, bên cạnh ta chỉ còn một mình Bích Dung. Ta thấy Bích Dung muốn nói lại thôi nên mở miệng nói:

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

“Quận chúa có cảm thấy giọng của Tam hoàng tử nghe quen quen không ạ?”

Ta nhíu mày, “Muội từng nghe ở đâu?”

Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Bích Dung gặp Tam hoàng tử.

Bích Dung cắn cắn môi, “Giọng nói trong vườn đào đêm qua…”

Nghe Bích Dung nói vậy, ta liền cẩn thận nhớ lại, cũng cảm thấy giống tới bảy tám phần, nếu Tam hoàng tử cũng gào thét một trận, có lẽ còn giống tới chín phần.

Ta đứng dậy, có một suy nghĩ to gan đột ngột xuất hiện trong đầu.

Ta nói: “Bích Dung, qua phủ của huynh trưởng mời huynh ấy lại đây cho ta. Việc này phải làm bí mật, có biết không?”

Bích Dung gật gật đầu.



Khi huynh trưởng qua đây đã là lúc thắp đèn.

Rõ ràng là ngày đông giá lạnh, nhưng trên mặt của huynh trưởng lại có một tầng mồ hôi mỏng, trên mặt không giấu được vẻ vội vàng. Chắc hẳn hôm nay huynh trưởng rất bận, nên đã tranh thủ thời gian rảnh đến chỗ ta.

Ta cũng không nói lời thừa mà đi thẳng vào vấn đề: “Huynh trưởng có biết mật đạo trong vườn đào giấu người không?”

Huynh trưởng cực kỳ hoảng sợ.

Nhất thời ta cũng không phân biệt được huynh trưởng kinh sợ là do trong mật đạo có giấu người hay là ta đã vô tình biết được việc này. Ta vừa muốn hỏi rõ, huynh trưởng đã nghiêm mặt nói với ta:

“A Uyển, chuyện này rất hệ trọng, sau này muội đừng nhắc lại nữa. Vi huynh sẽ điều tra rõ ràng, muội không cần để ý.”

Nghe thấy lời này huynh trưởng làm ta có chút mơ hồ.

Trước khi rời đi, huynh trưởng luôn dặn dò mãi, “A Uyển cứ sống yên trong phủ là được, không cần để ý chuyện khác. Muội chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, ai cũng có thể hại muội, nhưng người nhà thì không. Dù huynh với cha mẹ làm chuyện gì, thì A Uyển chỉ cần vô ưu vô lo là được.”

Xem ra huynh trưởng với cha mẹ đúng là có chuyện đang giấu ta, nhưng huynh trưởng đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể “Dạ” nghe theo.

Nếu cha mẹ và huynh trưởng không muốn ta quan tâm, ta đây liền không quan tâm nữa, dù sao ta cũng lười, cũng không có hứng thú với việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.