Nông Gia Dược Nữ

Chương 2




Những người ngoại quốc thường có dáng người tương đối to, bởi thế trang phục cũng tương đối rộng rãi.

Tôi nhìn John mặc chiếc áo T-shirt ngắn tay mà bình thường hắn vẫn hay mặc, có điều giờ cái áo giống như một chiếc trường bào* đời Hán, hơn bốn phần năm của chiếc áo phải buộc lại ở bên hông, còn chiếc quần lót thì được cải trang thành cái váy dài. Cái cảnh tượng này làm tôi nhịn không nổi, lăn ra cười.

(* là kiểu áo dài như của các vị quan lại ngày xưa đó ạ :”> ~)

John ơi là John, tên tiểu tử mi luôn coi thường một siêu mĩ nữ như ta, không ngờ cũng có ngày hôm nay!

“Bắt vợ anh câm miệng ngay cho tôi!”

Thanh âm non nớt của John không bật ra được nửa phần uy hiếp.

Nói gì thì nói hắn cũng đã lăn lộn ở Trung Quốc mấy năm, cho nên tiếng Trung cũng không làm khó được hắn, thỉnh thoảng còn có thể phun ra hai ba câu thành ngữ tôi chưa từng nghe đến. Nhưng đáng tiếc là không biết vì sao tôi và hắn luôn có xung đột, bởi thế hắn với tôi lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, chết cũng không chịu nói với tôi một chữ bằng tiếng Hán.

Dĩ nhiên những lúc tôi tức giận đến mức không nói câu nào với hắn thì hắn sẽ nghiến răng nghiến lợi nặn ra ba chữ “Mạt Lị Hoa”.

Tôi cười đến thỏa mãn rồi mới mở cửa ra, nhưng lại đứng trước mặt ngăn hắn lại, quyết ra luật rõ ràng. Chỉ là đối với một đứa nhóc thì tôi vẫn rất nhân hòa bác ái, tuyệt đối không quá phận “Johnie* à, nếu tí nữa nhóc còn phát ra bất kì câu tiếng Anh nào mà chị đây không hiểu thì chị nhất định sẽ cắt tiểu đệ đệ của nhóc ném tới Thái Bình Dương cho cá mập ăn nghe chưa, ha ha ha…”

(* gọi thân mật ấy mà)

Trước kia tôi không đánh lại hắn, giờ thì lão nương đã lật ngược tình thế rồi, giải phóng vạn tuế.

Johnie xì cái mặt bánh bao của hắn ra, lông mi sáng tỏa con ngươi xanh thẳm, lấp lánh như một làn sóng thần liều mạng nhìn tôi chằm chằm, hại tôi không kìm được liền ôm hắn vào lòng cưng nựng.

“Buông tôi ra!”

“Buông hắn ra!” Vẻ mặt ông xã chỉ có thể là vẻ mặt ghen tuông, cau mày trách tôi “Bây giờ hắn chính là yêu quái mang hình dáng trẻ con trong truyền thuyết, em cẩn thận chút đi.”

“Dạ.” Tôi lẩm bẩm rồi buông Johnie ra, sau đó đóng cửa lại, chỉ thấy ông xã kéo cổ áo John lôi xềnh xệch đến phòng khách.

John “Thông…Nhan?”

Ông xã “Cái này cậu không cần hiểu, chỉ cần cách xa vợ tôi ra một chút!”

John kháng ngự “Nói vớ vẩn!”

Ông xã mặt vô cảm bác bỏ “Huyên thuyên!”



Nhìn hai đứa nhỏ kia tôi đã chắc chắn vật tai họa là cái bánh ngọt ấy. Lúc đó trong tay John quả thật còn một chiếc, hắn lại chẳng có ai để chia sẻ, khó trách sẽ bị biến thành như vậy.

Ngược lại… Tôi cẩn thận nói trong lòng, mình thật may mắn.

Kết hôn rồi thật là may mắn.

Tôi ngồi trên ghế sa lon, ông xã bò bò đến ngồi trên lòng tôi tuyên bố chủ quyền, sau đó nghiêm trang mở miệng “Cái bánh đó mua ở đâu?”

Ông xã luôn ra lệnh cho tôi phải đề phòng John, nói người ngoại quốc như hắn thích nhất là những cô nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn giống tôi, hơn nữa tôi còn có một cái tên rất Trung Quốc, Mạt Lị Hoa*. Mặc dù tôi luôn cố gắng nhấn mạnh vào chữ thứ hai để ai cũng nghĩ là Lỵ, nhưng thật ra trên CMND ghi rất rõ ràng: Mạc Lệ Hoa.

(* Mạt Lị Hoa là Hoa Nhài. Tên chị là Mạc Lệ Hoa, nhưng nghe rất giống Mạt Lị Hoa nên có rất nhiều người gọi chị bằng cái tên kia.)

Johnie mặt nhăn nhăn nhó nhó, hồi tưởng một lúc mới trả lời “Không phải mua. Hôm qua lúc tôi giúp một bà lão chuyển hành lý thì bà ấy cho tôi bánh.”

“Bà ấy ở đâu?”

John kích động đập vào ghế sa lon “Sao tôi biết được?!”

A… Tôi chợi nghĩ ra… “Cái vỏ!” Sau đó cắt ngang lời hai người kia “Hình như trên vỏ hộp có ghi địa chỉ liên lạc với điện thoại hay sao đó.”

Ông xã cúi đầu suy tư một chút, đột nhiên vươn bàn tay bé nhỏ ra xoa xoa đầu tôi, sau đó nhìn John “Cậu, đi tìm.”

“Sao lại là tôi?”

… Không thể phủ nhận tôi thấy rất hưng phấn, a, cái mặt bánh bao vô tội kia rồi.

Ngay lập tức ông xã xoay mặt tôi lại, không cho phép tôi nhìn John nữa, sau đó quay sang liếc tên nhóc kia một cái, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ “Không tìm thì cút khỏi nhà tôi ngay”. Cho nên Johnie oan ức mím môi, an phận nhảy từ trên sô pha xuống, sau đó đến thùng rác bới tìm vỏ hộp.

Kì quái là John với tôi luôn mặt nặng mày nhẹ, nhưng đối với ông xã tôi luôn kính nể sợ sệt, tôi thật sự nghi ngờ hắn có phải là cái đó*…

(* không biết vì sao nghi ngờ cái đó ở đây là G A Y = =)

Dù sao cùng tình địch đối đầu cũng rất thỏa mãn. Tôi nặng nề hừ một tiếng, sau đó vỗ mông ông xã nói “Chồng, anh đổi sang ngồi đùi còn lại đi, em tê chân rồi.”

Ông xã im lặng.

Quả nhiên ở trên vỏ hộp có viết mấy chữ, nhưng không biết làm sao hôm qua lúc bóc vỏ tôi lại không chú ý đến. Giờ cẩn thận nhìn kĩ thì mới thấy bên trên có viết mấy chữ sau: Trở vể quá khứ.

Bên cạnh có ba dòng chữ bé như con kiến:

1, Khi ăn bánh nên uống với đồ uống lạnh, sẽ ngon hơn.

2, Xin tặng cái bánh này cho những người không tin vào phép thuật.

3, ******** (mã hóa).



Phép thuật… Mã Hóa… Tôi đau đớn đớn đâu. Cũng may cái bánh hôm qua không phải là bánh “đi tới tương lai” = =~

“Giờ phải làm sao đây?”

Ông xã nhìn tôi một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang “Vấn đề bánh ngọt này quá đáng ngờ. Tuy nhiên đầu tiên chúng ta phải nghĩ ra lý do để có thể đột nhiên biến mất, sau đó lại phải giải thích bây giờ chúng ta đang ở đâu. Cũng may anh đã kịp thời nhờ vả một số người tạm thời thay anh quán xuyến công việc. Nhưng chuyện này tạm bỏ qua, trước hết phải giải quyết vấn đề với người ngoài đã. John, bây giờ cậu có còn liên lạc với bạn bè nào khác không?”

“Không có.” Cái đầu bé nhỏ lắc lắc.

“Cậu có dự định gì không?”

“Tôi…”

“Ném vào cô nhi viện đi.” Tôi nhếch miệng, chen vào “Nếu không thì giao cho đại sự quán, trục xuất về nước.”

“… Mạt Lị ~ Hoa!” John rống lên, sau đó cái mặt bánh bao nhăn nhó, hai mắt to tròn nhìn ông xã “Boss à, xin cho tôi ở nhờ đi mà.”

“Vì sao phải thế?”

“Tôi từ chối.”

Tôi ngừng một chút, không ngờ tôi với ông xã cùng lúc mở miệng, hơn nữa còn quyết đoán hơn tôi nữa. Tôi hài lòng ôm eo ông xã. Không sai, hai đứa trẻ như thế ở chung với nhau, không nên không nên > < ~

(như đã nói, chỵ nghi ngờ John là G A Y nên đương nhiên là…sợ hãi việc ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ rồi.)

Tiểu bánh bao căn cắn môi nhìn tôi, bất ngờ nói “Tôi biết nấu cơm.”

“Tôi cũng biết.” Ông xã nói xong, mặt vẫn vô cảm như cũ.

Không ngờ lại có ngày được nhìn ông xã bắt nạt trẻ con… Tôi lén cười thầm.

“… Tôi còn biết làm điểm tâm, pha cà phê, quét dọn và giặt quần áo.”

Ừ, tôi gật đầu. Đề nghị này thì hấp dẫn rồi, tôi thật sự bắt đầu lung lay. Ông xã sau khi đổi đùi xong, thẳng sống lưng nhìn John từ trên cao xuống rất khinh bỉ, nói “Cậu lấy được nồi ư?”

Tôi sửng sốt một giây sau đó nhanh chóng phản ứng. Tý nữa thì bị lừa rồi “Không sai, anh lấy được nồi không?”

John: …

Cuối cùng chúng tôi khinh thường nhìn John. Khuôn mặt hắn nhỏ bé, mặc dù vừa trắng vừa mềm nhưng vào những lúc quan trọng thì dày lên đột xuất. Không ngờ hắn dám lăn lộn trên sàn nhà ăn vạ.

Khi nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp như vậy la khóc tôi cũng không khỏi mủi lòng, bèn lay lay ông xã. Hình như anh cũng không muốn để hàng xóm chú ý, cắn răng cắn lợi gật đầu, sau đó chọc như chọc chó “Đi, đầu tiên nhặt rác vào thùng.”

John nhìn chúng tôi đầy biết ơn, sau đó hấp tấp chạy đi.

Cuối cùng hắn còn quay lại nhìn tôi đắc ý cười… Mẹ kiếp, tôi biết ngay mà! Tên này nhất định là đồng tính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.