Nông Gia Độc Phi​

Chương 107: Phiên ngoại 1




Mặt khác, trong đại điện còn có trên trăm Hắc y nhân, tựa như U Linh, phiêu miểu bất định, tất cả đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh!

Những hắc y nhân này, đều là Ninh Quốc Công phủ, phủ thái sư còn có Ngự Lâm quân, trong hoàng cung đại nội chọn lựa ra cao thủ, từng cái đều không thua kém Tiên Thiên tứ trọng, có chiến lực rất mạnh.

Những cái này là toàn bộ lực lượng Đức Tông Hoàng Đế có khả năng điều động, hắn cho tới bây giờ cũng không dám khinh thị Khương Viễn Sơn, bởi vậy lúc hắn quyết định động thủ, nhất định phải có hoàn toàn nắm chắc, mới dám ra tay, vừa ra tay nhất định phải triệt để tiêu diệt Võ Thành Vương phủ!

- Bệ hạ, mười vạn Ngự Lâm quân đã vây Võ Thành Vương phủ, chỉ cần bên bệ hạ thành công, Võ Thành Vương phủ tuyệt đối sẽ không có một cá lọt lưới!

Nam Cung Chính Hùng thần sắc có chút phức tạp, tuy từ trong tâm mà nói, hắn cũng không cho rằng Võ Thành Vương phủ nên diệt, nhưng mà hắn đã lựa chọn trung với Đức Tông Hoàng Đế, vậy thì sẽ không chút do dự chấp hành bất cứ mệnh lệnh gì.

Đức Tông Hoàng Đế thoả mãn nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuấn cùng Tề trưởng lão phía sau hắn, khẽ cười nói:

- Tiêu công tử, Tề trưởng lão, Khương Viễn Sơn cùng Lãnh Phi, một thân tu vi có một không hai thiên hạ, mặc dù không có đột phá đến Chân Thiên Cảnh, nhưng mà hai người liên thủ có thể chống lại Chân Thiên Cảnh, hai người này...

Tiêu Tuấn lạnh lùng cười nói:

- Bệ hạ ngươi cũng quá đề cao bọn hắn rồi, hôm qua Tề trưởng lão đã ra tay thăm dò Khương Viễn Sơn thoáng một phát, cũng không gì hơn cái này. Hai cao thủ Tiên Thiên Cửu Trọng tính toán không được cái gì, Tiên Thiên cảnh cùng Chân Thiên Cảnh chênh lệch giống như thiên địa khác biệt, Tề trưởng lão ra tay, bọn hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Như thế, làm phiền rồi!

Tuy trong nội tâm Đức Tông Hoàng Đế đối với Tiêu Tuấn vô lễ giận dữ, nhưng cũng biết thân phận đối phương, bởi vậy nhếch miệng mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tề Cáp Nhĩ.

- Tam quốc sư, Khương Tử Thanh trí kế bách xuất, mưu lược phi phàm, nhưng mà một thân tu vi cũng không kém, tuy ba năm chưa có trở về, nhưng mà ta đoán chừng cũng có thể đạt đến Tiên Thiên Cửu Trọng, hắn liền giao cho các ngươi như thế nào?

Tề Cáp Nhĩ dáng người nhỏ gầy, nhìn về phía Tiêu Tuấn cùng Tề trưởng lão trong ánh mắt có một tia kiêng kị, giờ phút này nghe vậy nhàn nhạt nói:

- Đại Càn Hoàng đế, lần này chúng ta ra tay chỉ là giao dịch, Khương Tử Thanh giao cho ta, nhưng mà phía bắc Hổ Khiêu Hạp, ba tòa thành trì giao cho chúng ta, ngươi cũng không nên quên!

- Tam quốc sư yên tâm, mục tiêu của ta chỉ là Khương Viễn Sơn, chuyện này chấm dứt, ba thành thị lập tức dâng!

Đức Tông Hoàng Đế cười nói.

Ba người Võ Thành Vương phủ để cho hắn coi trọng nhất cũng đã có người giải quyết, dù Khương Viễn Sơn có át chủ bài che dấu gì, Đức Tông Hoàng Đế tin tưởng, dựa vào Tứ Đại Tiên Thiên Cửu Trọng Đại Tông Sư phía sau mình, cũng có thể bảo đảm không sơ hở tý nào.

Đức Tông Hoàng Đế hăng hái, trong ánh mắt xích quang bắt đầu khởi động, cổ kiếm trong tay hắn giơ lên cao, phóng ra hào quang sáng chói, thanh âm giống như sét đánh vang vọng tứ phương.

- Những người khác, theo ta cùng một chỗ sát nhập Võ Thành Vương phủ!

Ở trong ánh mắt Đức Tông Hoàng Đế, trong nháy mắt lộ ra hào quang rét lạnh như băng!

Tất cả mọi người biết rõ, lúc này đây Ngọc Kinh Thành thật là muốn thời tiết thay đổi.

Đêm đen như mực, gió lạnh gào thét, ở trong thiên địa bao la mờ mịt, bắt đầu nổi lên bông tuyết bay lả tả, tăng thêm vài phần khắc nghiệt!

Thời điểm đám người Đức Tông Hoàng Đế hạo hạo đãng đãng đi về phía Võ Thành Vương phủ, Võ Thành Vương phủ chiếm diện tích rộng lớn một mảnh đen kịt, im ắng, mà đại môn bất ngờ mở rộng, phảng phất như đã sớm biết bọn hắn sắp đến.

Hào khí ngưng tụ đến cực hạn, bốn phía vô cùng yên tĩnh, không chỗ nào không có Hắc Ám, để cho mỗi người đều cảm thấy áp lực, nội tâm xuất hiện một tia khủng hoảng.

Đức Tông Hoàng Đế nhướng mày, hắn biết rõ cái này chỉ sợ là Khương Viễn Sơn đánh nghi binh, loại cảm giác không bị khống chế này để cho hắn có chút khó chịu, hắn đối với Hoàng Lễ Nghiêm đưa mắt liếc ra hiệu.

Hoàng Lễ Nghiêm hiểu ý, ho nhẹ một tiếng, vận chuyển chân khí cao giọng hô lớn:

- Phụ tử Khương Viễn Sơn, Khương Tử Thanh mưu đồ làm loạn, ý đồ mưu phản, không để ý bệ hạ long ân, phạm phải tội lớn ngập trời, nếu thức thời liền mau chạy ra đây thúc thủ chịu trói, bằng không thì Thiên Binh của bệ hạ vừa đến, liền cho loạn thần tặc tử các ngươi chết không có chỗ chôn!

Thanh âm của Hoàng Lễ Nghiêm truyền khắp tứ phương, nhưng mà thật lâu sau, ở trong Võ Thành Vương phủ, vẫn không có một tia đáp lại.

Mà những quan lại đại tộc ở chung quanh, nghe được thanh âm của Hoàng Lễ Nghiêm, nội tâm vô cùng khiếp sợ.

- Lão Vương gia mưu phản? Không thể nào đâu, lão Vương gia trung thành và tận tâm, một nửa quốc thổ của Đại Càn Vương Triều là lão Vương gia đánh xuống, hắn muốn mưu phản đã sớm động thủ, sao sẽ chờ cho tới hôm nay?

- Hư, chớ có lên tiếng, bệ hạ nói hắn mưu phản, dù hắn không có mưu phản cũng là mưu phản, tối nay Võ Thành Vương phủ nhất định máu chảy thành sông, chúng ta cũng không nên nhiều lời.

- Ngọc Kinh Thành là muốn thời tiết thay đổi a...

Mọi người nghị luận nhao nhao, nhưng mà đều đóng chặt cửa sổ, chú ý cẩn thận.

Chứng kiến Võ Thành Vương phủ không có một tia đáp lại, sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế có chút khó coi, hắn cười lạnh một tiếng:

- Giả thần giả quỷ, người tới, giết vào cho ta!

Mọi người ầm ầm đáp ứng, khí tức toàn thân phóng thích, hạo hạo đãng đãng, nhét đầy Thiên Địa, bông tuyết đầy trời bị quét qua là hết.

Khóe miệng của Hoàng Thiên Dương lộ ra một dáng tươi cười tàn khốc, xuất thủ trước rồi.

Hắn đã đạt đến Tiên Thiên lục trọng, chân khí thành cương, mỗi một đám chân khí đều biến thành cương khí, lăng lệ ác liệt, chiến đao trong tay hắn hào quang sáng chói, đao cương chậm rãi hình thành, đánh về phía đại môn của Võ Thành Vương phủ.

- Ầm ầm!

Đại địa chấn động, sấm sét ầm ầm, đại môn của Võ Thành Vương phủ lập tức bạo vỡ ra, loạn thạch cùng mảnh gỗ vụn bay tán loạn, đao khí tung hoành, mang theo hào quang lăng lệ ác liệt, đâm rách đêm tối thâm trầm.

Đức Tông Hoàng Đế mang đến toàn bộ đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh, chiến lực vô cùng cường hãn, cả đám tung nhảy như vượn, dáng người kiện tráng, từ bốn phương tám hướng lẻn vào trong Võ Thành Vương phủ.

Mà Tề trưởng lão cùng Tề Cáp Nhĩ đều lăng không hư độ, trôi nổi ở trong hư không, dùng thần hồn chi lực bắn phá, tìm kiếm tung tích của Khương Viễn Sơn, Lãnh Phi cùng Khương Tử Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.